QUAY LẠI CHƯƠNG 1:

6

Từ nay về sau, ta là người tự do.

“Tạ ơn phu nhân ban ân! Nô tỳ… Tang Vãn kính chúc phu nhân và Hầu gia phúc thọ an khang, chúc Thế tử gia cùng thế tử phi tương lai cầm sắt hoà duyệt, sớm sinh quý tử!”

Trở về phòng hạ nhân, tin tức Thế tử sắp đính thân đã lan nhanh như gió.

Mấy nha hoàn trước nay vốn không ưa ta liền tụ lại, chỉ trỏ mỉa mai.

“Xem nàng ta kìa, cứ như thật sự đã bay lên cành cao làm phượng hoàng vậy!”

“Phu nhân ban thưởng, tám phần là chuẩn bị nâng nàng ta làm tiểu thiếp đấy!”

“Hừ, chỉ là món đồ chơi thôi, mà tưởng mình là bảo vật chắc?”

Ta chẳng buồn để tâm, đóng cửa phòng lại, cẩn thận nhét ngân phiếu cùng khế ước vào trong gói hành lý đeo sát người.

Ta âm thầm lôi ra tất cả vật thưởng từ Thế tử những ngày qua: lá vàng, ngọc bội, vài tờ ngân phiếu lẻ, chồng chất lại, sáng lấp lánh khiến người khó dời mắt.

Ta cúi đầu lặng lẽ đếm từng tờ.

Chừng này ban thưởng, đủ để tiêu xài cả đời.

Làm nô cho kẻ khó chiều như Hầu phu nhân, kẻ ngốc mới lưu lại.

Số bạc này đủ để ta mua một căn tiểu viện có sân vườn, thêm vài cửa tiệm, sống sung túc an nhàn qua mấy đời cũng chẳng lo đói khổ.

Chỉ là… trong bụng…

Thôi vậy.

Ta siết chặt ngân phiếu trong tay.

Dù sao có bạc trong người, một mình ta cũng nuôi nổi.

Đúng lúc ta đang tính toán, định ngày mai báo với quản sự, lĩnh lương tháng rồi rời đi…

Cửa sổ bị gõ khẽ ba tiếng.

Là tiểu ăn mày ta nhờ đưa thư.

Hắn đã trở thành tiểu đồng trong phủ?

Từ khe cửa sổ, hắn lén đưa vào một phong thư còn vương mùi mực.

Là hồi thư của A Trạm!

Tim ta đập rộn như trống, vội vã xé mở.

Trên giấy chỉ có một hàng chữ, nhưng nét bút mạnh mẽ như muốn xuyên qua giấy.

“Tang Vãn Tỷ tỷ, A Trạm đỗ trạng nguyên đầu bảng, chỉ chờ tỷ về nhà.”

Trạng nguyên!

A Trạm của ta, thi đỗ trạng nguyên rồi!

Ta chẳng thể chờ thêm một khắc nào nữa.

Ta gom hết số bạc, vàng, đồ quý cùng tờ khế ước quý giá nhét hết vào bọc.

Thắt nút thật chặt, vác lên vai.

Bên ngoài trời đêm tối đen.

Ta không chút do dự, mở cửa, không quay đầu lại mà hòa mình vào màn đêm thăm thẳm.

A Trạm, ta đến đây!

Lâu lắm rồi, ta mới lại thấy A Trạm.

Quả nhiên đổi thay lớn lắm.

Từ đằng xa,

Ta nhìn bóng người ấy.

Một thân quan bào đỏ thẫm, kim quan cột tóc, khí độ cao quý mà lạnh lẽo.

Hắn băng qua đám đông, thẳng hướng mà đi về phía ta.

Thẩm Trạm, A Trạm mà ta nhặt về năm xưa.

Vì nuôi hắn học hành, ta đã bán mình vào phủ Hầu.

Ta chưa từng hối hận.

Hắn là người thân duy nhất của ta trên cõi đời này.

Nay hắn đã công thành danh toại, đỗ đầu trạng nguyên, đến đón ta về nhà.

Bàn tay hắn, khớp xương rõ ràng, nhẹ đặt lên cổ tay ta.

Đôi tay ấy, chẳng còn là tay của thiếu niên từng tranh với ta một chiếc bánh mà lấm lem bùn đất năm nào.

“A tỷ, ta đến đón tỷ về nhà.”

Trên đường hồi phủ, ta tham lam nhìn ra cảnh sắc ngoài xe ngựa.

Hắn lại một lời không nói, chỉ lặng lẽ nhìn ta.

Hắn nay là người trong mắt Thánh Thượng, nhưng vẫn như thuở xưa, tự tay lột vỏ quýt cho ta.

Từng sợi lộc quýt được gỡ sạch sẽ, rồi mới đưa đến miệng ta.

Ta ăn, hắn liền mỉm cười.

Thế nhưng, đang cười, động tác hắn bỗng khựng lại.

Hắn giúp ta kéo lại áo choàng trượt xuống, đầu ngón tay vô ý chạm phải bụng ta hơi gồ lên.

Không khí ấm áp trong xe chợt như đóng băng.

Hắn đọc sách bao năm, khoác trên mình quan bào.

Song cái tính cố chấp cùng hắc ám kia, vẫn như ăn sâu vào tận xương cốt.

“Là của ai?”

Giọng hắn trầm thấp, như đè nén.

Tim ta khẽ run, miệng còn ngậm múi quýt hắn bóc, vị ngọt ngấy đến hoảng hốt.

“Chẳng lẽ là của tên khốn thế tử kia?”

Từng chữ như từ kẽ răng rít ra, mang theo sát khí muốn giết người.

Ta vội vàng lắc đầu, suýt nữa bị múi quýt nghẹn chết.

Bình tĩnh, phải thật bình tĩnh.

“Không phải, là… là con của ta.”

Ta cúi mắt, chẳng dám nhìn hắn.

Hắn lặng thinh thật lâu, lâu đến mức ta tưởng hắn sẽ ném ta khỏi xe ngựa.

Cuối cùng, hắn chỉ khẽ ôm ta vào lòng, cằm tựa trên mái tóc ta, thở ra một tiếng thật nhẹ.

“A tỷ, về sau có ta.”

Hắn đưa ta về an trí nơi Trạng Nguyên phủ do Thánh Thượng ban tặng.

Bao nhiêu dược thiện an thai đều đưa đến viện của ta, cẩn thận đến từng bước chân ta đi.

Ta thì ung dung hưởng thụ, ăn uống dưỡng thân, tự khiến mình trắng trẻo mũm mĩm.

Chỉ có đôi khi trong lòng bất an.

Thân phận ta không rõ ràng, lại còn mang theo một hài tử.

Chỉ e sẽ làm lỡ duyên phận về sau của A Trạm.

Ta thử mở miệng dò xét một câu.

Lúc ấy, hắn đang gọt táo.

Nghe xong.

“Rắc”–con dao trong tay liền gọt luôn một mảng gỗ trên mặt bàn.

“Ai dám coi thường A tỷ của ta!”

Ánh mắt hắn dữ tợn.