7
“A tỷ của Thẩm Trạm ta, kẻ nào dám nói nửa câu, ta khiến cả nhà hắn không yên thân trong kinh thành này!”
Thôi được rồi, xem như ta chưa từng mở lời.
Trong phủ, đám nha hoàn thường tụ lại tán gẫu.
Bàn tán rằng thế tử phủ An Viễn Hầu như phát điên, điều động cả binh lính trong thành.
Lùng sục khắp nơi tìm một nha hoàn đã chạy khỏi phủ.
Trên cáo thị viết, nha hoàn ấy trộm vật tùy thân của Thế tử, giá trị liên thành.
Ta nhai hạt dưa, nghe mà nhếch mép.
Đồ hẹp hòi.
Chẳng phải là mấy chiếc trâm cài hắn từng thưởng cho ta?
Còn cả chiếc ngọc bội vô giá trị kia nữa?
Trước kia, hắn còn nắm cằm ta, hung dữ bảo rằng những thứ ấy là của ta.
Nay vì mấy món đó mà làm loạn cả thành?
Thật chẳng ra thể thống gì.
Chẳng bao lâu sau, ta lại nghe hắn sắp cưới vợ.
Là thiên kim nhà Thái Phó, môn đăng hộ đối.
Tài mạo song toàn, hiền thục đoan trang.
Tốt lắm, tốt lắm.
Ta vuốt bụng ngày một lớn, thở dài nhẹ nhõm.
May mà ta chạy sớm.
Ngày sinh hài tử, là một ngày tuyết rơi trắng xóa.
Là một tiểu nam hài, da nhăn nheo, như con khỉ con.
A Trạm bế đứa nhỏ, cười đến ngây ngốc.
Nói muốn đặt tên cho cháu là Thẩm An.
Nguyện nó cả đời bình an thuận lợi.
Ta ôm con khỉ nhỏ trong lòng, tim cũng như được sưởi ấm.
Chức quan của A Trạm ngày một thăng tiến.
Từ Hàn Lâm viện Tu soạn, một đường tiến tới vị trí Thiếu Chiêm sự tại Chiêm sự phủ, được Thánh thượng sủng ái hết mực.
Ngay khi tiểu An An bắt đầu chập chững bước đi,
Một chuyện long trời lở đất đã xảy ra.
Hôm ấy, A Trạm hồi phủ, sau lưng chẳng phải là kiệu quan thường thấy.
Mà là nghi trượng của phủ Quận vương.
Một đôi phu phụ trung niên y phục hoa mỹ,
Dưới sự dìu đỡ của a hoàn, lảo đảo xông vào.
Vừa trông thấy A Trạm, lệ liền tuôn như suối.
Tức khắc nhào tới ôm chầm lấy hắn, khóc lóc thê lương, đứt từng khúc ruột.
Ta ôm tiểu An An, nhìn đến ngây dại.
Thì ra, A Trạm chính là tiểu Quận vương của phủ Định An Quận vương năm xưa mất tích!
Tên thật là Tiêu Cảnh Chi.
Năm đó lạc mất, bị bọn buôn người bắt cóc.
Sau lại trốn thoát, mới bị ta nhặt được.
Ta đã nói rồi, A Trạm của ta vốn dĩ đã là người kiệt xuất.
Lão Quận vương cùng Quận vương phi khóc đủ với nhi tử,
Lại quay sang nắm lấy tay ta.
Tay Quận vương phi được chăm sóc kỹ càng, song vẫn run lẩy bẩy,
Nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây rơi lã chã.
“Hài tử ngoan, ngươi chính là ân nhân của phủ Quận vương ta, là cha mẹ tái sinh của nhi tử ta!”
Lúc ấy họ mới trông thấy ta đang ôm An An.
Ánh mắt trợn tròn.
Lập tức quay sang A Trạm mà mắng một trận như sấm nổ:
“Ngươi cái tên tiểu tử thúi này! Con đã lớn ngần ấy, sao không cho vợ người ta một danh phận đàng hoàng?”
“Nhà họ Tiêu chúng ta xưa nay chưa từng bạc đãi nữ nhân!”
A Trạm vẻ mặt oan ức không thôi:
“Nàng là tỷ tỷ của ta!”
“Đó là ngoại sanh của ta!”
Trên mặt Quận vương phi cùng Quận vương thoáng qua vẻ xấu hổ.
Không nói hai lời, nhất quyết muốn nhận ta làm nghĩa nữ.
Lại còn muốn tổ chức đại yến nhận thân, cáo tri khắp thành Trường An.
Rằng họ không chỉ tìm lại được nhi tử thất lạc bao năm,
Mà còn có thêm một ái nữ.
Đầu óc ta như muốn nổ tung.
Yến nhận thân…
Kẻ có chút mặt mũi trong kinh thành, hẳn đều sẽ đến dự.
Phủ An Bình Hầu…
Tên chó thế tử keo kiệt kia, liệu hắn có đến chăng?
Yến nhận thân hôm ấy, khách khứa đầy sảnh.
Trên người ta khoác váy dài vân cẩm, chính là do Quận vương phi đích thân lựa chọn.
Ngay cả cây trâm cài trên đầu cũng là bà tự tay tuyển chọn, chính là loại hoa hải đường ta yêu thích nhất.
Bà không có ái nữ ruột thịt, lại đem ta coi như nữ nhi thân sinh mà nâng niu yêu mến.
Bao tháng nay, ta lần nữa cảm nhận được hơi ấm gia đình đã xa cách từ lâu.
Ta không còn là kẻ cô quạnh giữa nhân gian.
Cõi đời này, ngoài An An và A Trạm, ta đã có thêm thân nhân.
Trước khi yến tiệc bắt đầu, ta cố ý căn dặn vú nuôi.
Bảo nàng chăm sóc An An cẩn thận, nhất định không được để hài tử ra ngoài.
Trong lòng ta bất giác khẽ động, lo rằng kinh thành này vốn chẳng lớn bao nhiêu, e đâu đó sẽ gặp lại Yến Kỳ.
Song ý niệm kia vừa khởi, ta liền vội vàng bóp nát.
Nay hắn là người được Thánh thượng sủng tín, công vụ bề bộn.
Sao lại hạ cố đến dự một yến tiệc nhận thân của phủ Quận vương?
Huống hồ, Yến Kỳ cùng A Trạm thường ngày trong triều vẫn luôn đối đầu gay gắt.
Hắn tuyệt đối không thể đến nơi này.
Ta bèn an tâm phần nào.
Thế nhưng, khi bước vào chính sảnh, ta vẫn luôn cảm thấy có ánh mắt nào đó đang dán chặt trên người.
Ngay lúc Quận vương phi mỉm cười hướng về quần thần giới thiệu thân phận ta,