- Trang chủ
- Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người
- Chương 53: Em chính là cái kiểu ra đường là có thể gặp tội phạm
Chương 53: Em chính là cái kiểu ra đường là có thể gặp tội phạm
Truyện: Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người
Tác giả: Vượng Vương Khảo Bình
- Chương 1-1: LỜI MỞ ĐẦU
- Chương 1-2: Nhắm mắt một cái, Thừa kế chục tỷ
- Chương 2: Thế giới này có khá nhiều kẻ ngốc
- Chương 3: Đi đường đừng có đút tay vào túi
- Chương 4: Diễn xuất thu phóng tự nhiên
- Chương 5: Thu hoạch bất ngờ
- Chương 6: Không chịu được khổ của tình yêu
- Chương 7: Thầy Lý không dễ bị lung lay
- Chương 8: Kẻ xấu bẩm sinh
- Chương 9: Tiễn Giang Vĩnh Ngôn
- Chương 10: Sự Ăn Ý Ban Đầu
- Chương 11: Vào sở Cảnh sát
- Chương 12: Quan Ứng Quân hơi khựng lại
- Chương 13: Biết một chút ma thuật
- Chương 14: Cậu muốn gì?
- Chương 15: Nắm bắt
- Chương 16: Trước khi làm việc phải xin lỗi
- Chương 17: Anh Dùng Khuôn Mặt Này Để Thử Thách Cán Bộ?
- Chương 18: Ai Mới Là Kẻ Ngốc?
- Chương 19: Chẳng lẽ phải bế cậu ấy lên sao?
- Chương 20: Quan Ứng Quân lại dám cho người vào phòng làm việc?
- Chương 21: Giang Minh Sơn xong đời
- Chương 22: Gã cha tồi hối hận, khóc lóc thảm thiết
- Chương 23: Tim của Quan Ứng Quân chưa bao giờ đập nhanh đến thế
- Chương 24: Diêm Vương cười, sinh tử khó lường
- Chương 25: Quan Sir muốn nắm chặt cậu trong lòng bàn tay
- Chương 26: Tôi ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu.
- Chương 27: Hấp dẫn không phải tội phạm thì là cảnh sát
- Chương 28: Thật k1ch thích
- Chương 29: Rải tiền
- Chương 30: Siêu cấp biến biến biến
- Chương 31: Vượt giới hạn
- Chương 32: Quan Ứng Quân, chẳng lẽ anh muốn làm 'daddy'
- Chương 33: Tôi chịu trách nhiệm về sự an toàn của cậu
- Chương 34: Tiền, thật nhiều tiền
- Chương 35: Dường như ghế phụ của hắn, vốn nên dành cho Giản Nhược Trầm
- Chương 36: Bắt được kẻ trộm
- Chương 37: Trên người Giản Nhược Trầm có chút tà môn
- Chương 38: Lòng đàn ông như mò kim đáy bể
- Chương 39: Cậu nói cho tôi biết đi... coi như tôi cầu xin cậu.
- Chương 40: Công tư phân minh thôi
- Chương 41: Nắm tay
- Chương 42: Thiên tài tâm lý học tội phạm
- Chương 43: Tôi sai rồi
- Chương 44: Cậu muốn làm gì tôi cũng được
- Chương 45: Phải tranh thủ thời gian với Lục Tiệm
- Chương 46: Quan Ứng Quân phiên bản tàu lượn siêu tốc
- Chương 47: Thu hoạch ngoài ý muốn
- Chương 48: Cửa hẹp
- Chương 49: Bụng dạ Giản Nhược Trầm đầy ắp mưu mô
- Chương 50: Anh thích tôi, phải không?
- Chương 51: Quan Ứng Quân thích cậu
- Chương 52: Muốn một khẩu súng không?
- Chương 53: Em chính là cái kiểu ra đường là có thể gặp tội phạm
- Chương 54: Giản cố vấn, lợi hại!
- Chương 55: Siêu Cấp Nhân Đôi
- Chương 56: Tôi Thay Mặt Người Nộp Thuế Cực Lực Lên Án
- Chương 57: Thời Thế Thay Đổi
- Chương 58: Đại thắng
- Chương 59: Chết tiệt, sao máy nhắn tin không thể tắt tiếng được
- Chương 60: Tôi có thể ôm em một cái không?
- Chương 61: Hít hà quần áo
- Chương 62: Đại tiên, đại tiên, khi nào thì Lục Tiệm ngồi tù?
- Chương 63: Đây gọi là rung động, hiểu chưa?
- Chương 64: Cả mười điều đều có công của Giản Nhược Trầm
- Chương 65: Chuẩn bị phá nổ
- Chương 66: Thần Tài khai trương
- Chương 67: Một cái tát chát chúa
- Chương 68: Chứng cứ phạm tội
- Chương 69: Đường cùng
- Chương 70: Lục lão gia
- Chương 71: Ăn cơm
- Chương 72: Lục Tiệm muốn gặp Giản Nhược Trầm
- Chương 73: Muốn thắng thì đừng sợ thua
- Chương 74: Hôn
- Chương 75: Buộc tóc
- Chương 76: Dựa vào
- Chương 77: Sao anh lạnh lùng vậy
- Chương 78: Yêu đương sẽ lãng phí thời gian phá án
- Chương 79: Em muốn ăn tàu hũ trân châu
- Chương 80: Ba câu nói, chọc ông cụ Lục tức đến ngất
- Chương 81: Chứng cứ phạm tội
- Chương 82: Chó cắn chó, gâu gâu gâu
- Chương 83: Quan sir muốn truyền tuyệt kỹ cho em sao?
- Chương 84: Không đi là được
- Chương 85: Ha ha, bị Sở Cảnh sát Tổng khu Tây Cửu Long chê cười rồi~
- Chương 86: Phán quyết tử hình
- Chương 87: Quan Ứng Quân lái xe rất ngông cuồng
- Chương 88: Có lẽ lần đầu gặp mặt, Giản Nhược Trầm đã va thẳng vào tim hắn.
- Chương 89: Đều sưng lên rồi
- Chương 90: Anh là đàn ông
- Chương 91: Cứ tiếp tục đi
- Chương 92: Toàn đội diễn vai quần chúng
- Chương 93: Giang Hàm Dục cảm thấy mình đã thua hoàn toàn
- Chương 94: Anh Là Lần Đầu Yêu Đương Thật Sao?
- Chương 95: Ứng Biến Nhanh Trí
- Chương 96: Không nên ở ngoài xe, mà nên ở trong xe
- Chương 97: Anh làm cho cái này thành màu vàng cho em
- Chương 98: Em không có ý đó
- Chương 99: Cảm ơn em đã đến bên cạnh anh
- Chương 100: Dựa vào tiền tỷ để cứu người
- Chương 101: Nếu không có Giản Nhược Trầm
- Chương 102: Triệu tập Lục Vinh!
- Chương 103: Miếng đất ở Cửu Long Thành Trại, cháu muốn nó
- Chương 104: Quả là một phiên đấu giá sảng khoái
- Chương 105: Bình gas
- Chương 106: Cũng chỉ là k1ch thích một chút mà thôi
- Chương 107: Kẻ xướng người họa
- Chương 108: Thế giới là một cuốn tiểu thuyết bày bán bên lề đường
- Chương 109: Cắt tóc
- Chương 110: Đây là ai?
- Chương 111: Ngài từng giết người chưa?
- Chương 112: Chắc chắc sẽ cực kỳ gay cấn!
- Chương 113: Thả mồi dài, câu cá lớn
- Chương 114: Điện thoại di động
- Chương 115: Oliver Keith mất ngủ
- Chương 116: Quyên góp cũng cần hẹn trước?
- Chương 117: Tuổi trẻ thật tốt, nằm xuống là ngủ ngay
- Chương 118: Nghiệp vụ câu cá
- Chương 119: Rất túng thiếu, không có tiền lẻ
- Chương 120: Vụ án xác chết ở Công viên Câu cá dã ngoại Vịnh Nước Cạn
- Chương 121: Hai trong một
- Chương 122: Em đói rồi
- Chương 123: Đàn ông có tiền thì sẽ hư
- Chương 124: Gặp ở đồn cảnh sát, giáo sư
- Chương 125: Sao không mang dép?
- Chương 126: Táo bạo đến vậy sao?
- Chương 127: Một cái tát đánh tỉnh
- Chương 128: Cứ nghe một chút vậy
- Chương 129: Tư bản vẽ bánh
- Chương 130: Sập bẫy rồi
- Chương 131: Keith giữ im lặng về chuyện này
- Chương 132: Cảm ơn cậu đã vì Đảng và Nhân dân
- Chương 133: Tiền của cậu, một xu cũng chưa tiêu!
- Chương 134: Trên người như có sâu bò
- Chương 135: Bây giờ bọn họ đều rất hận cậu
- Chương 136: Sao Quan sir lại không nghèo nữa?
- Chương 137: Gặp phải 'cha sống' rồi
- Chương 138: Nghĩ thôi đã thấy sướng
- Chương 139: Cậu chủ Giản thật tốt bụng
- Chương 140: Tháng 10 quả là một tháng tốt
- Chương 141: Mọi người đều là thương nhân giàu có
- Chương 142: Có cơm là cậu ăn thật
- Chương 143: Khóe miệng chảy xuống dòng lệ nhớ quê hương
- Chương 144: Ghen
- Chương 145: Đồng hồ báo thức
- Chương 146: Dám động thử xem?
- Chương 147: Cứ thử là đi đời
- Chương 148: Vào sinh ra tử, thân như huynh đệ!
- Chương 149: Đây là người yêu của cháu
- Chương 150: Lái xe và lái xe
- Chương 151: Lộ tẩy
- Chương 152: Giày rơm
- Chương 153: Tầng thượng
- Chương 154: Rút ổ cứng
- Chương 155: Vì Yêu
- Chương 156: Tiểu Thần Tài
- Chương 157: Tuyên dương
- Chương 158: Ăn Ăn Ăn
- Chương 159: Tôi biết anh đang rất gấp
- Chương 160: Sơ hở
- Chương 161: Lý thuyết trò chơi
- Chương 162: Yes sir
- Chương 163: Phá cửa
- Chương 164: Lưỡi vàng
- Chương 165: Cháu cũng muốn làm cảnh sát
- Chương 166: Lấy công chuộc tội
- Chương 167: Anh nói chuyện với tôi như vậy
- Chương 168: Mưu mẹo nho nhỏ tốt hay xấu
- Chương 169: Hắn khai rồi
- Chương 170: Tôi nghĩ tôi đã đủ mềm lòng rồi
- Chương 171: Giao cho tòa án
- Chương 172: Ở cùng anh
- Chương 173: Buổi Họp Báo
- Chương 174: Cắt Tóc
- Chương 175: Nghi Vấn
- Chương 176: Cũng không cần tự mình ra tay
- Chương 177: Tiệc
- Chương 178: Tiêu tiền
- Chương 179: Tội phạm bị truy nã xuất hiện, mau đến đây!
- Chương 180: Bọt nước
- Chương 181: Di sản phình to
- Chương 182: Nhớ em
- Chương 183: Quá mức xuất sắc
- Chương 184: Lễ tốt nghiệp
- Chương 185: Anh cũng nghĩ vậy
- Chương 186: Sao mà không phục cho được?
- Chương 187: Giản sir khiến tội phạm nghe danh đã sợ mất mật
- Chương 188: Truy đuổi (1)
- Chương 189: Truy đuổi (2)
- Chương 190: Có thể cho mỗi phạm nhân một cơ hội
- Chương 191: Phát triển khoa học công nghệ nhờ ước nguyện
- Chương 192: Vì phòng chống m@ túy, cậu đã trả giá quá nhiều
- Chương 193: Hắn đã có gia đình rồi
- Chương 194: Mua khí thế
- Chương 195: Chứng kiến lịch sử
- Chương 196: Trao Huân chương
- Chương 197: Bọn họ yêu nhau, không cần để ý ánh mắt người đời.
- Chương 198: [Phiên ngoại] Lời bàn của hậu thế
- Chương 199: Ngoại truyện - Gặp lại (1)
- Chương 200: Ngoại truyện - Gặp lại (2)
- Chương 201: Ngoại truyện - Gặp lại (3)
- Chương 202: Ngoại truyện - Gặp lại (4)
- Chương 203: Ngoại truyện - Gặp lại (5)
- Chương 204: Ngoại truyện - Gặp lại (6)
- Chương 205: Ngoại truyện /Nếu như/ - Trúc mã (1)
- Chương 206: Ngoại truyện /Nếu như/ - Trúc mã (2)
- Chương 207: Ngoại truyện /Nếu như/ - Trúc mã (3)
- Chương 208: Ngoại truyện /Nếu như/ - Trúc mã (4) (Hoàn toàn văn)
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Quan Ứng Quân rẽ khỏi nhà ăn, nhanh chóng biến mất nơi sảnh chính.
La Bân Văn thấy khách đã rời đi, liền từ xa tiến lại gần, mở sổ ghi chép ra nói: "Lợi nhuận ngày hôm qua của cậu là 2.3 tỷ, công ty Công nghệ Điện tử Giản thị chiếm một nửa lợi nhuận...
Giản Nhược Trầm có chút mất tập trung, "Ừ."
La Bân Văn: "...Tiểu thiếu gia?"
Giản Nhược Trầm hít một hơi, nâng mắt lên, thoáng nghi hoặc: "Ừ?"
La Bân Văn gấp sổ ghi chép lại, "Cậu có chuyện gì phiền lòng sao?"
"Không có." Giản Nhược Trầm phủ nhận, sau đó nói: "Chú La... có thể đổi nước trái cây thành sữa được không?"
La Bân Văn: "Được, tôi đi hâm nóng ngay."
Giản Nhược Trầm cúi đầu, cắt nốt phần bánh mì còn lại. Nhân trứng sữa bên trong chảy ra đĩa.
Cậu thẫn thờ dùng nĩa xiên lấy một miếng, chấm vào phần nhân rồi đưa vào miệng.
Cửa sổ sát đất của phòng ăn hướng thẳng ra khu vườn bên ngoài. Những người làm vườn dậy sớm đã chăm sóc vườn hoa xong xuôi. Từ góc độ này, cậu có thể thấy những đóa hồng đỏ đang đung đưa theo gió.
Cơn gió nhẹ thổi qua khiến hoa hồng lay động, để lộ ra bóng dáng Quan Ứng Quân sau bụi cây.
Hắn rũ mắt xuống, dường như đang nhìn những bụi hoa nhỏ màu nhạt dưới chân, ngón tay kẹp một điếu thuốc đang cháy dở, khẽ gõ tàn vào chiếc gạt tàn nhỏ mang theo bên người.
Giản Nhược Trầm có chút thất thần, tầm mắt thoáng lướt đi, cậu nhanh chóng ăn xong những thứ trong miệng, lấy khăn lau khóe môi, hiếm khi lộ ra chút bối rối.
Tự hỏi lòng mình, ngày hôm qua cậu cố chấp truy hỏi đến cùng, thật sự không có chút tư tâm nào sao? Có phải cậu đã mong đợi Quan Ứng Quân trả lời "phải" hay không?
Giản Nhược Trầm khẽ nhắm mắt lại, nhịp tim trong lồng ngực có chút nhanh...
Từ trước đến nay, thiện cảm và yêu thích vốn không nằm trong phạm vi cậu tìm hiểu, cũng chưa từng có ai dạy cậu về những điều đó.
Những huấn luyện viên lớn lên cùng cậu ở đại viện chỉ biết dẫn bọn họ lên núi đào đất, những người đồng đội của cha mẹ sau khi họ hi sinh cũng chỉ có thể chăm sóc cậu bằng kỷ luật và trách nhiệm.
Dường như...truy bắt tội phạm, triệt phá đường dây m* t**, tóm cổ Lục Tiệm, kiếm tiền rồi tiêu tiền, hoặc lúc rảnh rỗi đếm huy chương nhỏ.
Tất cả đều thú vị và k*ch th*ch hơn chuyện yêu đương.
Giản Nhược Trầm vừa suy nghĩ, vừa đặt nĩa xuống ngay ngắn, quay đầu cười híp mắt với La Bân Văn: "Chú La, trưa nay cháu đi trường bắn của cục cảnh sát, buổi chiều đi học, buổi tối cháu tự về là được."
La Bân Văn: "Được, cậu cẩn thận."
Giản Nhược Trầm điều chỉnh tâm trạng, thoải mái bước ra khỏi cửa.
Cậu mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ lái của chiếc Toyota. Vừa thắt dây an toàn, cậu vừa nhìn vào hộc chứa đồ, phát hiện cuộn giấy lau dùng dở hôm trước đã được thay mới. Trên nhãn tròn nhỏ màu xanh có chữ "Vinda."
"Anh đổi giấy mới rồi à?" Giản Nhược Trầm vừa thắt dây an toàn vừa hỏi, "Không dùng giấy cuộn nữa sao?"
"Giấy cuộn mỏng quá." Quan Ứng Quân kéo phanh tay, khởi động xe.
Trong xe có mùi hương của dung dịch rửa xe vị táo xanh. Sau khi được vệ sinh sạch sẽ, chiếc Toyota cũ kỹ trông như vừa khoác lên diện mạo mới.
Giản Nhược Trầm không nghĩ nhiều, "Quan sir, anh nói Lục Tiệm có khả năng sẽ hành động, là hành động gì?"
"Hôm qua, sau khi đội D đến điều tra ở Giang Đình Công Quán, Lục Tiệm đã lập tức đóng cửa khu giải trí Thiên Tuyền Đô." Quan Ứng Quân nhìn thẳng phía trước, giọng điệu bình thản.
Mùi hương táo xanh thoang thoảng giữa hai người, như một sợi dây vô hình giữ họ ở khoảng cách nửa xa nửa gần. Không ai vạch trần điều gì, chỉ giả vờ tự nhiên mà tiếp tục bàn chuyện chính sự.
Giản Nhược Trầm khẽ lên giọng: "Đóng cửa rồi? Trước đây dù xoay vốn khó khăn đến mức nào hắn ta cũng cố chống đỡ không chịu đóng mà."
Quan Ứng Quân: "Em cắt đứt 600 triệu tiền hàng của hắn, khiến cho nửa năm nỗ lực của hắn đều đổ sông đổ bể, chuỗi vốn của Lục Tiệm nhất thời không có chỗ bù đắp, tất nhiên là hắn sẽ không mở lại Thiên Tuyền Đô được."
Vừa nói, hắn vừa chậm rãi giảm tốc độ, dừng xe trước vạch đèn đỏ.
Giản Nhược Trầm chống khuỷu tay lên khe cửa bên trong, nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.
Người đàn ông cao lớn anh tuấn đặt một tay lên phanh tay, ánh mắt chăm chú dán vào đèn tín hiệu, miệng khẽ thốt lên: "Tốt thật."
Cũng không biết là khen đèn hay khen người.
Giản Nhược Trầm hỏi: "Tốt cái gì?"
"Sao Lục Tiệm lại khó bắt đến thế? Chẳng phải Diêu Anh đã khai ra hắn rồi à? Gã là cấp dưới trực tiếp của Lục Tiệm, chẳng lẽ không thể dựa vào lời khai để bắt hắn sao?"
Quan Ứng Quân nghiêng đầu, tầm mắt dừng trên bờ môi hơi mím lại của Giản Nhược Trầm, "Không thể."
Hắn giải thích: "Thứ nhất, Lục Tiệm không trực tiếp xuất hiện tại hiện trường, sở cảnh sát không có bằng chứng thực tế để bắt giữ hắn đưa ra trước pháp luật. Thứ hai, Lục Tiệm không tham gia sử dụng m* t**, sở cảnh sát không thể tạm giam hắn, cũng không thể gửi hắn đến trại cai nghiện để quản lý. Cuối cùng, trong tài khoản chính dưới tên Lục Tiệm, tất cả các khoản thu và chi đều hợp pháp, chúng tôi không điều tra ra được nguồn thu bất chính, vậy nên không thể ra tay từ hướng này."
Lời khai của Diêu Anh tuy quan trọng, nhưng khi không có chứng cứ xác thực, chỉ cần Lục Tiệm khăng khăng phủ nhận, cảnh sát cũng bó tay.
Giản Nhược Trầm rũ mắt xuống, cân nhắc về sơ hở của Lục Tiệm.
Quan Ứng Quân nói: "Tôi hiểu rõ Lục Tiệm. Hắn đóng cửa Thiên Tuyền Đô lúc này tuyệt đối không phải vì muốn án binh bất động, mà là đang dồn sức tích lũy lực lượng để giành lại thế trận. Người này vốn dĩ không phải kiểu thương nhân chịu kiếm tiền một cách ngay ngắn."
Hắn dừng xe ở dưới lầu cục cảnh sát, "Dạo này em cẩn thận một chút, tôi vẫn sẽ đưa đón em đi học."
Giản Nhược Trầm há miệng định nói gì đó..
Quan Ứng Quân dường như đã đoán trước được ý định từ chối của cậu, liền tiếp lời: "Xe của tôi có kính chống đạn. Ở Hồng Kông muốn đặt làm kính chống đạn phải chờ ba tháng, không kịp thời gian."
Giản Nhược Trầm: "Được, cảm ơn Quan sir."
Cậu đi theo sau lưng Quan Ứng Quân về phía trường bắn, bên tai chỉ có tiếng gót giày gõ xuống mặt đất, khiến cho không khí trở nên yên tĩnh, ngột ngạt ẩm ướt.
Trường bắn của cảnh cục nằm cạnh một sân vận động vắng vẻ, giờ nghỉ trưa là lúc đông người nhất, bên ngoài có cảnh sát chuyên trách khu vực này túc trực.
Quan Ứng Quân xuất trình thẻ ngành, trao đổi đôi câu với cảnh sát trực ban, để lại thẻ cảnh sát làm tin, rồi mới dẫn cậu vào trong.
Những tấm vách nhựa trong suốt ngăn cách từng làn bắn.
Bên trong trường bắn có không ít người đến luyện tập.
Phần lớn đều là cảnh sát của đội Điều tra m* t**, Tình báo Hình sự, Trinh sát Hình sự, và Điều tra Tội phạm có tổ chức.
Liếc mắt một vòng, toàn là gương mặt quen thuộc.
"Ủa?" Một cảnh sát ló đầu ra từ làn bắn gần cửa, ngạc nhiên kêu lên: "Quan sir? Anh dẫn cố vấn Giản đến tập bắn à? Cậu ấy có thể xin trang bị súng rồi sao?"
Quan Ứng Quân bình tĩnh nói: "Có thể."
Trương Tinh Tông "Oa" một tiếng, quay đầu nhìn về phía Giản Nhược Trầm, "Cậu mới 19 tuổi mà đã được cấp súng riêng rồi? Cậu có biết phải bao nhiêu tuổi tôi mới được cấp không?"
Giản Nhược Trầm phối hợp bày ra vẻ mặt tò mò: "Bao nhiêu?"
Trương Tinh Tông ai oán: "Tôi mới nhận được bốn tháng thôi đó!"
Các cảnh viên xung quanh đều cười rộ lên, "Này, Trương Tinh Tông, cấp trên sợ cậu cầm súng lại bắn trúng đồng đội đấy!"
"Lúc cậu nhận được giấy phép cấp súng, tôi còn căng thẳng hơn cả cậu nữa!"
Trương Tinh Tông gãi đầu cười ngây ngô.
Những cảnh sát thuộc đội Điều tra Tội phạm có tổ chức trước giờ chưa từng gặp vị "tiểu thần tài" trong truyền thuyết, giờ đều tò mò xúm lại.
"Cậu chính là người phát hiện ra tên sát nhân hàng loạt khi đi vệ sinh sao?"
"Cậu ngồi taxi, kết quả phát hiện ra tài xế taxi là kẻ giết người hàng loạt?"
"Cậu đến Cửu Long Thành Trại mua bánh, rồi tình cờ tìm ra sào huyệt của bọn buôn m* t**?"
Giản Nhược Trầm ngẩn người.
Hai chuyện đầu còn có căn cứ, nhưng chuyện thứ ba là thế nào?
Ồ, đúng rồi.
Đã nói là phải cùng ông chủ bán bánh kia bàn chuyện làm ăn, vậy mà sau khi trở về lại bận quá đến nỗi quên mất tiêu.
Ông lão đó tuyệt đối không thể quay lại Cửu Long Thành Trại được, nơi đó vẫn chưa chắc đã an toàn, có khi còn sót lại tàn dư của bọn chúng!
Giản Nhược Trầm quay đầu nhìn chằm chằm Trương Tinh Tông, "Ông cụ bán bánh kia đâu rồi?"
Trương Tinh Tông muốn nói lại thôi, "Chuyện này... ông ấy bị Lương Tín Duyệt đưa về nhà, làm bánh suốt ba ngày. Lương Tín Duyệt còn trả ông ấy 3000 tệ nữa."
Giản Nhược Trầm: ?
Trương Tinh Tông lộ ra vẻ đau răng, "Lương Tín Duyệt nói cái bánh kia ngon quá, cậu ta muốn tích trữ một ít. Mấy ngày nay đồ ăn vặt của đội C toàn là bánh mạch nha, ôi trời... Nhìn thôi cũng thấy ê hết cả răng rồi."
Giản Nhược Trầm: ...
Thật không biết nên thấy may mắn hay thương tiếc nữa.
Ở cùng cảnh sát thì an toàn thật đấy, nhưng bắt phải làm bánh ba ngày liền... Không biết sau khi thoát khỏi tay Lương Tín Duyệt, ông lão còn muốn tiếp tục làm bánh nữa không.
Quan Ứng Quân bên cạnh đã lắp xong băng đạn, chuẩn bị súng huấn luyện rồi cất tiếng gọi: "Giản Nhược Trầm."
"Đến đây." Giản Nhược Trầm nghe tiếng quay đầu, chạy bước nhỏ qua.
Trương Tinh Tông ngẩn người, "Quan sir gọi cậu ấy à?"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau: "Gọi sao? Sao tôi không nghe thấy?"
"Đúng vậy, tôi cũng đâu có nghe thấy, tai cố vấn Giản thính thật."
"Đội A tổ trọng án các anh bây giờ có thể nói là đang nổi như cồn, vô cùng rực rỡ đó nha." Có người trong đám đông chua xót thở dài, "Ai...làm tôi cũng muốn đến khoa tâm lý học của viện Khoa học Xã hội Đại học Hồng Kông bắt một cố vấn về rồi đây này."
Trương Tinh Tông hất đầu, như thể người được khen là mình, đắc ý nói: "Nghĩ gì vậy, tâm lý học tội phạm bây giờ mới chỉ có một cây non duy nhất này thôi. Cũng may mà Quan sir có mắt nhìn người, ra tay nhanh gọn!"
"Ồ dồ dồ~" Các cảnh sát hùa theo trêu ghẹo, xúm lại hóng chuyện, ánh mắt dõi theo Giản Nhược Trầm bước vào trường bắn, đến nỗi không còn tâm trạng tập luyện nữa mà chỉ rì rầm bàn tán.
"Cái vị cố vấn nhỏ này của các anh, chắc là không biết bắn súng đâu nhỉ?"
Trương Tinh Tông không chắc, "Có lẽ không biết?"
Anh ta không đi Cửu Long Thành Trại, không tận mắt chứng kiến.
Trong đám người của đội Điều tra Tội phạm có tổ chức, có người nhướng mày nói: "Quan Ứng Quân định trang bị súng cho cậu ta à? Có phải là hơi sớm quá không?"
"Có lẽ chỉ là dẫn đến chơi một chút thôi, con trai mà, ai mà không muốn sờ súng?"
Tất cả cảnh sát đồng loạt nghĩ đến một chuyện - cố vấn là chức văn phòng, không cần ra tiền tuyến, cũng không nên được trang bị súng.
Nếu Giản Nhược Trầm có súng, tức là sau này cậu ta sẽ làm cảnh sát chìm, cùng bọn họ đi chung một con đường.
Cậu ta trẻ, lại có năng lực như vậy. Nếu đến lúc thi thăng chức, ai có thể tranh lại Giản Nhược Trầm đây?
Tiểu Thần Tài mà giỏi bắn súng thì không ổn chút nào, nhất định đừng để cậu ta có súng!
Mọi người đồng lòng, ánh mắt như muốn ghim chặt vào Giản Nhược Trầm.
Chỉ thấy cậu đeo tai nghe chống ồn, tư thế tiêu chuẩn giơ súng lên, rồi bóp cò.
"Đoàng!"
Phát súng đầu tiên.
Tấm bia đích ở cuối trường bắn khẽ rung lên, trên đó xuất hiện một lỗ đạn.
Quan Ứng Quân liếc mắt nhìn qua: "6.5 điểm, lệch trái."
Giản Nhược Trầm không mấy hài lòng với kết quả này, vừa gỡ tai nghe ra, còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy một tràng cảm thán như trút được gánh nặng.
"Hù...may quá may quá."
"Lần đầu cầm súng mà như vậy là tốt lắm rồi!"
"Không sao, cố vấn bắn không giỏi cũng chẳng ảnh hưởng gì."
"Cũng may là bắn không giỏi..."
Giản Nhược Trầm quét mắt một vòng, lập tức nhìn thấu đám người đang đứng đó với muôn vàn cảm xúc trên mặt.
Vui mừng, nhẹ nhõm, phức tạp xen lẫn nuối tiếc.
Có người quen, có cả người xa lạ, ai cũng cảm thấy cậu không biết bắn súng là chuyện tốt.
Trương Tinh Tông nhanh chân đi tới, an ủi: "Tập nhiều là được thôi, lần đầu tiên tôi còn bắn trượt bia đó, đạn bay tận sang bia cách ba làn đạn! Giờ cũng có thể bắn được 7 điểm rồi! Họ không có ý cười cậu đâu, không có ác ý gì cả."
Giản Nhược Trầm cười cười, "Tôi biết chứ, môi trường làm việc vốn như vậy mà. Tôi còn trẻ thế này, nếu có súng, sau khi bước vào nơi làm việc sẽ lên cùng đường đua với bọn họ, mà rất có thể sẽ thăng tiến nhanh chóng. Bọn họ sợ tôi lên chức quá nhanh, còn bản thân thì không có cơ hội thôi."
Cảnh sát cũng là người, cũng có d*c v*ng.
Thăng chức, tăng lương, đó là chuyện thường tình.
Bên Điều tra Tội phạm có tổ chức đẩy ra một người: "Cung sir! Mau để Tiểu Thần Tài xem thử tài bắn súng của anh đi! Biết đâu cậu ấy sẽ bị bản lĩnh của anh thuyết phục, chạy sang đội mình làm việc đấy!"
Cung sir có vẻ ngoài cứng rắn, mái tóc húi cua dựng đứng, nụ cười mang theo vài phần rạng rỡ.
Hắn nhìn về phía Giản Nhược Trầm: "Người của đội tôi không biết giữ mồm giữ miệng, mạo phạm rồi, xin lỗi cậu nhé."
"Không sao đâu."
Giản Nhược Trầm vừa trả lời vừa thầm nghĩ trong lòng: Ánh mắt anh nhìn tôi cũng chẳng xem tôi ra gì cả.
Cậu vẫn chưa tốt nghiệp đại học, không có quyền lên tiếng trong đám tinh anh nơi làm việc này cũng là chuyện bình thường.
Giản Nhược Trầm nhìn xung quanh một vòng.
Sau này, cậu chắc chắn sẽ trở thành người trẻ tuổi nhất thăng tiến trong giới cảnh sát.
Đối mặt với sự nghi ngờ của đồng nghiệp, tất nhiên phải dùng thực lực để khiến họ tâm phục khẩu phục, không thể lùi bước.
Nếu không, sau này làm sao tham gia các chiến dịch bắt giữ quy mô lớn? Làm sao sờ vào vị trí của Lặc Kim Văn?
Cục trưởng, ai mà không muốn làm chứ?
Hàng mi của Giản Nhược Trầm khẽ rung, sau đó từ từ ngước mắt lên, nhìn Cung sir vừa bị đẩy ra trước. "Vị cảnh sát này, anh có muốn so tài với tôi không?"
Cung sir nhướng mày liếc nhìn Quan Ứng Quân, "Ồ? Phát súng đầu tiên vừa rồi của cậu chỉ mới bắn được hơn 6 điểm, vậy mà cũng muốn thi đấu?"
"Tôi chưa chỉnh ngắm mà." Giản Nhược Trầm nheo mắt, nở nụ cười ranh mãnh: "Cung sir, nếu tôi thua, tôi sẽ làm không công cho anh một tuần?"
Trong lòng Cung sir đột nhiên nhảy dựng lên, một nửa là bị nụ cười của Giản Nhược Trầm làm cho chấn động, một nửa là vì ánh mắt Quan Ứng Quân nhìn qua quá đáng sợ.
Nhưng hắn thật sự rất muốn kéo Giản Nhược Trầm qua làm việc, bên hắn vẫn còn một tên tội phạm cứng đầu chưa khai ra.
Bây giờ ở Tây Cửu Long, ai mà chẳng muốn được hưởng chút vận may từ Tiểu Thần Tài?
Cung Anh Kiệt nghiến răng, "So thì so!"
Một cảnh sát lão luyện đã cầm súng 5 năm như hắn chẳng lẽ lại thua một tên nhóc lần đầu cầm súng sao?
Quan Ứng Quân vươn tay giữ lấy khẩu súng trong tay Giản Nhược Trầm, đôi mắt cụp xuống, hỏi: "Em thật sự muốn so sao?"
Giản Nhược Trầm khẽ nói: "Tôi có thua đâu. Khẩu súng này chưa được hiệu chỉnh tầm ngắm, lát nữa chỉnh lại là được."
Quan Ứng Quân tiến lên một bước, cầm lấy khẩu súng, tháo ra rồi lắp lại, động tác thành thạo khi hiệu chỉnh tầm ngắm. Hắn hờ hững hỏi: "Muốn lập uy?"
Những bộ phận của khẩu súng nằm rải rác trên bàn, tỏa ra mùi dầu bảo dưỡng đặc trưng.
Quan Ứng Quân đứng sát bên cạnh, hơi nóng trên người như lửa hoang xuyên qua lớp áo, thiêu đốt đến mức làm người ta đổ mồ hôi.
Hai người vốn cố gắng giữ khoảng cách, nhưng vì không gian chật hẹp của bãi bắn mà bị ép phải kề sát nhau.
Giản Nhược Trầm hơi mất tự nhiên, khẽ dịch sang một bên, "Phải."
Cậu muốn lập uy.
Người bên ngoài nghĩ gì, hiện tại không nằm trong phạm vi quan tâm của cậu.
Nhưng sự nghi ngờ của nội bộ cảnh sát Tây Cửu Long đối với cậu càng ít thì việc bắt giữ sau này càng thuận lợi.
Không ai biết lần tới Lục Tiệm sẽ chạm mặt đội nào.
Lục Tiệm...
Người bắt hắn phải là cậu.