- Trang chủ
- Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người
- Chương 107: Kẻ xướng người họa
Chương 107: Kẻ xướng người họa
Truyện: Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người
Tác giả: Vượng Vương Khảo Bình
- Chương 1-1: LỜI MỞ ĐẦU
- Chương 1-2: Nhắm mắt một cái, Thừa kế chục tỷ
- Chương 2: Thế giới này có khá nhiều kẻ ngốc
- Chương 3: Đi đường đừng có đút tay vào túi
- Chương 4: Diễn xuất thu phóng tự nhiên
- Chương 5: Thu hoạch bất ngờ
- Chương 6: Không chịu được khổ của tình yêu
- Chương 7: Thầy Lý không dễ bị lung lay
- Chương 8: Kẻ xấu bẩm sinh
- Chương 9: Tiễn Giang Vĩnh Ngôn
- Chương 10: Sự Ăn Ý Ban Đầu
- Chương 11: Vào sở Cảnh sát
- Chương 12: Quan Ứng Quân hơi khựng lại
- Chương 13: Biết một chút ma thuật
- Chương 14: Cậu muốn gì?
- Chương 15: Nắm bắt
- Chương 16: Trước khi làm việc phải xin lỗi
- Chương 17: Anh Dùng Khuôn Mặt Này Để Thử Thách Cán Bộ?
- Chương 18: Ai Mới Là Kẻ Ngốc?
- Chương 19: Chẳng lẽ phải bế cậu ấy lên sao?
- Chương 20: Quan Ứng Quân lại dám cho người vào phòng làm việc?
- Chương 21: Giang Minh Sơn xong đời
- Chương 22: Gã cha tồi hối hận, khóc lóc thảm thiết
- Chương 23: Tim của Quan Ứng Quân chưa bao giờ đập nhanh đến thế
- Chương 24: Diêm Vương cười, sinh tử khó lường
- Chương 25: Quan Sir muốn nắm chặt cậu trong lòng bàn tay
- Chương 26: Tôi ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu.
- Chương 27: Hấp dẫn không phải tội phạm thì là cảnh sát
- Chương 28: Thật k1ch thích
- Chương 29: Rải tiền
- Chương 30: Siêu cấp biến biến biến
- Chương 31: Vượt giới hạn
- Chương 32: Quan Ứng Quân, chẳng lẽ anh muốn làm 'daddy'
- Chương 33: Tôi chịu trách nhiệm về sự an toàn của cậu
- Chương 34: Tiền, thật nhiều tiền
- Chương 35: Dường như ghế phụ của hắn, vốn nên dành cho Giản Nhược Trầm
- Chương 36: Bắt được kẻ trộm
- Chương 37: Trên người Giản Nhược Trầm có chút tà môn
- Chương 38: Lòng đàn ông như mò kim đáy bể
- Chương 39: Cậu nói cho tôi biết đi... coi như tôi cầu xin cậu.
- Chương 40: Công tư phân minh thôi
- Chương 41: Nắm tay
- Chương 42: Thiên tài tâm lý học tội phạm
- Chương 43: Tôi sai rồi
- Chương 44: Cậu muốn làm gì tôi cũng được
- Chương 45: Phải tranh thủ thời gian với Lục Tiệm
- Chương 46: Quan Ứng Quân phiên bản tàu lượn siêu tốc
- Chương 47: Thu hoạch ngoài ý muốn
- Chương 48: Cửa hẹp
- Chương 49: Bụng dạ Giản Nhược Trầm đầy ắp mưu mô
- Chương 50: Anh thích tôi, phải không?
- Chương 51: Quan Ứng Quân thích cậu
- Chương 52: Muốn một khẩu súng không?
- Chương 53: Em chính là cái kiểu ra đường là có thể gặp tội phạm
- Chương 54: Giản cố vấn, lợi hại!
- Chương 55: Siêu Cấp Nhân Đôi
- Chương 56: Tôi Thay Mặt Người Nộp Thuế Cực Lực Lên Án
- Chương 57: Thời Thế Thay Đổi
- Chương 58: Đại thắng
- Chương 59: Chết tiệt, sao máy nhắn tin không thể tắt tiếng được
- Chương 60: Tôi có thể ôm em một cái không?
- Chương 61: Hít hà quần áo
- Chương 62: Đại tiên, đại tiên, khi nào thì Lục Tiệm ngồi tù?
- Chương 63: Đây gọi là rung động, hiểu chưa?
- Chương 64: Cả mười điều đều có công của Giản Nhược Trầm
- Chương 65: Chuẩn bị phá nổ
- Chương 66: Thần Tài khai trương
- Chương 67: Một cái tát chát chúa
- Chương 68: Chứng cứ phạm tội
- Chương 69: Đường cùng
- Chương 70: Lục lão gia
- Chương 71: Ăn cơm
- Chương 72: Lục Tiệm muốn gặp Giản Nhược Trầm
- Chương 73: Muốn thắng thì đừng sợ thua
- Chương 74: Hôn
- Chương 75: Buộc tóc
- Chương 76: Dựa vào
- Chương 77: Sao anh lạnh lùng vậy
- Chương 78: Yêu đương sẽ lãng phí thời gian phá án
- Chương 79: Em muốn ăn tàu hũ trân châu
- Chương 80: Ba câu nói, chọc ông cụ Lục tức đến ngất
- Chương 81: Chứng cứ phạm tội
- Chương 82: Chó cắn chó, gâu gâu gâu
- Chương 83: Quan sir muốn truyền tuyệt kỹ cho em sao?
- Chương 84: Không đi là được
- Chương 85: Ha ha, bị Sở Cảnh sát Tổng khu Tây Cửu Long chê cười rồi~
- Chương 86: Phán quyết tử hình
- Chương 87: Quan Ứng Quân lái xe rất ngông cuồng
- Chương 88: Có lẽ lần đầu gặp mặt, Giản Nhược Trầm đã va thẳng vào tim hắn.
- Chương 89: Đều sưng lên rồi
- Chương 90: Anh là đàn ông
- Chương 91: Cứ tiếp tục đi
- Chương 92: Toàn đội diễn vai quần chúng
- Chương 93: Giang Hàm Dục cảm thấy mình đã thua hoàn toàn
- Chương 94: Anh Là Lần Đầu Yêu Đương Thật Sao?
- Chương 95: Ứng Biến Nhanh Trí
- Chương 96: Không nên ở ngoài xe, mà nên ở trong xe
- Chương 97: Anh làm cho cái này thành màu vàng cho em
- Chương 98: Em không có ý đó
- Chương 99: Cảm ơn em đã đến bên cạnh anh
- Chương 100: Dựa vào tiền tỷ để cứu người
- Chương 101: Nếu không có Giản Nhược Trầm
- Chương 102: Triệu tập Lục Vinh!
- Chương 103: Miếng đất ở Cửu Long Thành Trại, cháu muốn nó
- Chương 104: Quả là một phiên đấu giá sảng khoái
- Chương 105: Bình gas
- Chương 106: Cũng chỉ là k1ch thích một chút mà thôi
- Chương 107: Kẻ xướng người họa
- Chương 108: Thế giới là một cuốn tiểu thuyết bày bán bên lề đường
- Chương 109: Cắt tóc
- Chương 110: Đây là ai?
- Chương 111: Ngài từng giết người chưa?
- Chương 112: Chắc chắc sẽ cực kỳ gay cấn!
- Chương 113: Thả mồi dài, câu cá lớn
- Chương 114: Điện thoại di động
- Chương 115: Oliver Keith mất ngủ
- Chương 116: Quyên góp cũng cần hẹn trước?
- Chương 117: Tuổi trẻ thật tốt, nằm xuống là ngủ ngay
- Chương 118: Nghiệp vụ câu cá
- Chương 119: Rất túng thiếu, không có tiền lẻ
- Chương 120: Vụ án xác chết ở Công viên Câu cá dã ngoại Vịnh Nước Cạn
- Chương 121: Hai trong một
- Chương 122: Em đói rồi
- Chương 123: Đàn ông có tiền thì sẽ hư
- Chương 124: Gặp ở đồn cảnh sát, giáo sư
- Chương 125: Sao không mang dép?
- Chương 126: Táo bạo đến vậy sao?
- Chương 127: Một cái tát đánh tỉnh
- Chương 128: Cứ nghe một chút vậy
- Chương 129: Tư bản vẽ bánh
- Chương 130: Sập bẫy rồi
- Chương 131: Keith giữ im lặng về chuyện này
- Chương 132: Cảm ơn cậu đã vì Đảng và Nhân dân
- Chương 133: Tiền của cậu, một xu cũng chưa tiêu!
- Chương 134: Trên người như có sâu bò
- Chương 135: Bây giờ bọn họ đều rất hận cậu
- Chương 136: Sao Quan sir lại không nghèo nữa?
- Chương 137: Gặp phải 'cha sống' rồi
- Chương 138: Nghĩ thôi đã thấy sướng
- Chương 139: Cậu chủ Giản thật tốt bụng
- Chương 140: Tháng 10 quả là một tháng tốt
- Chương 141: Mọi người đều là thương nhân giàu có
- Chương 142: Có cơm là cậu ăn thật
- Chương 143: Khóe miệng chảy xuống dòng lệ nhớ quê hương
- Chương 144: Ghen
- Chương 145: Đồng hồ báo thức
- Chương 146: Dám động thử xem?
- Chương 147: Cứ thử là đi đời
- Chương 148: Vào sinh ra tử, thân như huynh đệ!
- Chương 149: Đây là người yêu của cháu
- Chương 150: Lái xe và lái xe
- Chương 151: Lộ tẩy
- Chương 152: Giày rơm
- Chương 153: Tầng thượng
- Chương 154: Rút ổ cứng
- Chương 155: Vì Yêu
- Chương 156: Tiểu Thần Tài
- Chương 157: Tuyên dương
- Chương 158: Ăn Ăn Ăn
- Chương 159: Tôi biết anh đang rất gấp
- Chương 160: Sơ hở
- Chương 161: Lý thuyết trò chơi
- Chương 162: Yes sir
- Chương 163: Phá cửa
- Chương 164: Lưỡi vàng
- Chương 165: Cháu cũng muốn làm cảnh sát
- Chương 166: Lấy công chuộc tội
- Chương 167: Anh nói chuyện với tôi như vậy
- Chương 168: Mưu mẹo nho nhỏ tốt hay xấu
- Chương 169: Hắn khai rồi
- Chương 170: Tôi nghĩ tôi đã đủ mềm lòng rồi
- Chương 171: Giao cho tòa án
- Chương 172: Ở cùng anh
- Chương 173: Buổi Họp Báo
- Chương 174: Cắt Tóc
- Chương 175: Nghi Vấn
- Chương 176: Cũng không cần tự mình ra tay
- Chương 177: Tiệc
- Chương 178: Tiêu tiền
- Chương 179: Tội phạm bị truy nã xuất hiện, mau đến đây!
- Chương 180: Bọt nước
- Chương 181: Di sản phình to
- Chương 182: Nhớ em
- Chương 183: Quá mức xuất sắc
- Chương 184: Lễ tốt nghiệp
- Chương 185: Anh cũng nghĩ vậy
- Chương 186: Sao mà không phục cho được?
- Chương 187: Giản sir khiến tội phạm nghe danh đã sợ mất mật
- Chương 188: Truy đuổi (1)
- Chương 189: Truy đuổi (2)
- Chương 190: Có thể cho mỗi phạm nhân một cơ hội
- Chương 191: Phát triển khoa học công nghệ nhờ ước nguyện
- Chương 192: Vì phòng chống m@ túy, cậu đã trả giá quá nhiều
- Chương 193: Hắn đã có gia đình rồi
- Chương 194: Mua khí thế
- Chương 195: Chứng kiến lịch sử
- Chương 196: Trao Huân chương
- Chương 197: Bọn họ yêu nhau, không cần để ý ánh mắt người đời.
- Chương 198: [Phiên ngoại] Lời bàn của hậu thế
- Chương 199: Ngoại truyện - Gặp lại (1)
- Chương 200: Ngoại truyện - Gặp lại (2)
- Chương 201: Ngoại truyện - Gặp lại (3)
- Chương 202: Ngoại truyện - Gặp lại (4)
- Chương 203: Ngoại truyện - Gặp lại (5)
- Chương 204: Ngoại truyện - Gặp lại (6)
- Chương 205: Ngoại truyện /Nếu như/ - Trúc mã (1)
- Chương 206: Ngoại truyện /Nếu như/ - Trúc mã (2)
- Chương 207: Ngoại truyện /Nếu như/ - Trúc mã (3)
- Chương 208: Ngoại truyện /Nếu như/ - Trúc mã (4) (Hoàn toàn văn)
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Giản Nhược Trầm đẩy cửa phòng thẩm vấn bước vào.
Kiều Giác Dân ngồi trên ghế thẩm vấn, tay chân đều bị còng vào ghế, miệng bị nhét một nắm khăn tay, ánh mắt tĩnh lặng nhưng đầy quyết tuyệt.
Chỉ cần có ai dám tháo khăn tay ấy ra, hắn sẵn sàng cắn đứt lưỡi, để dòng máu tuôn ra từ gốc lưỡi khiến bản thân chết nghẹn.
Giản Nhược Trầm chỉ liếc mắt một cái rồi thu lại ánh nhìn, kéo ghế ra ngồi xuống cạnh Quan Ứng Quân, mở tập hồ sơ chứng cứ màu xanh dương ra xem lại.
Trong chốc lát, trong phòng thẩm vấn chỉ có tiếng ma sát của giấy tờ.
Kiều Giác Dân kiên nhẫn chờ đợi suốt 15 phút.
Hắn đã hạ quyết tâm, chỉ cần có thể mở miệng, hắn sẽ lập tức tìm đến cái chết.
Trong 15 phút này, Giản Nhược Trầm đã lật đi lật lại bản ghi chép chứng cứ mỏng dính kia đến ba, bốn lượt.
Kiều Giác Dân bắt đầu nghi ngờ.
Rốt cuộc Giản Nhược Trầm muốn làm gì?
Rốt cuộc có muốn hỏi hay không?
Lâu sau, lâu đến mức khi Kiều Giác Dân bắt đầu lơi lỏng cảnh giác, Giản Nhược Trầm mới mở miệng nói: "Kiều Giác Dân, toà nhà số 13 ở Bán Sơn Nhã Cư là do Lục Vinh yêu cầu anh cho nổ phải không?"
Vừa dứt lời, Giản Nhược Trầm liền bật sáng toàn bộ đèn trong phòng thẩm vấn, mọi biểu cảm của Kiều Giác Dân lập tức không còn chỗ trốn.
Đồng tử hắn đột ngột co lại, hai tay siết chặt thành nắm đấm, không ngừng run rẩy, cả người hoảng loạn lắc đầu liên tục, miệng phát ra những tiếng "ưm ưm" nghẹn ngào.
Trúng rồi.
Giản Nhược Trầm khẽ cười, "Không đúng, vừa rồi tôi đã suy nghĩ kỹ. Khi chúng tôi bắt được anh ở căn hộ 601, tiểu khu Tiểu Mã Sơn, anh đã nói: 'Tôi chết rồi thì mới xem như kết thúc.' Điều này chứng tỏ cái chết của anh mang theo mục đích."
"Anh không phải chết vì muốn chết."
Kiều Giác Dân không thể nói nên lời, chỉ có thể hoảng loạn lắc đầu một cách điên cuồng.
Một khắc trước, hắn mong có người gỡ bỏ miếng khăn chết tiệt kia, để hắn có thể nhanh chóng chết đi.
Bây giờ, hắn lại mong có người gỡ bỏ miếng khăn chết tiệt này, để hắn có thể nói!
Tuyệt đối không thể để cảnh sát cho rằng chính Lục Vinh đã sai khiến hắn làm chuyện này!
Nếu không, người nhà của hắn...
Kiều Giác Dân tuyệt vọng nhắm chặt mắt. Đám cảnh sát này rốt cuộc bị gì vậy?
Thẩm vấn mà không cho nói thì còn gọi gì là thẩm vấn nữa?!
Tim Giản Nhược Trầm đập nhanh, lòng bàn tay cũng bắt đầu toát mồ hôi.
Cậu phải đảm bảo rằng sau khi lấy khăn ra, phản ứng đầu tiên của Kiều Giác Dân không phải là tự sát.
Bây giờ vẫn chưa thể chắc chắn.
Cậu rút từ tập hồ sơ ra một bức ảnh do bệnh viện gửi tới: "Kiều Giác Dân, ngẩng đầu lên xem thử, nhận ra không?"
Kiều Giác Dân nhìn chằm chằm vào ảnh, trong lòng dấy lên cơn sóng dữ.
Hắn sững sờ, khoé mắt dường như cũng ươn ướt.
Sao cảnh sát có được ảnh của vợ hắn?
Đây là ý gì?
Chẳng lẽ bọn họ đã biết hết rồi?
Giản Nhược Trầm chậm rãi đặt tấm ảnh xuống, tay cầm một tấm khác, bước đến trước mặt Kiều Giác Dân: "Không phải chết vì muốn chết, vậy là vì người nhà đúng không? Lục Vinh lấy người nhà anh ra uy h**p, ép anh một mình gánh tội?"
Kiều Giác Dân vẫn lắc đầu.
Từ lúc Giản Nhược Trầm bắt đầu lên tiếng, hắn đã không ngừng lắc đầu, nhưng mỗi lần lắc lại thêm phần chần chừ, thêm phần dao động.
Giản Nhược Trầm đặt ảnh thẻ của một cậu bé lên mặt bàn nhỏ trước ghế thẩm vấn, sau đó giơ tay rút miếng khăn trong miệng Kiều Giác Dân ra, ném sang một bên.
Kiều Giác Dân chết lặng, thậm chí còn quên khép miệng lại.
Hắn ngây ngốc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngây thơ, vô tư, không chút phòng bị trong tấm ảnh, nhìn nụ cười trong veo không gợn mây trong đôi mắt con trai, nước mắt bất chợt rơi xuống.
Hắn chỉ mong trước khi chết có thể được nhìn thấy họ thêm lần nữa, được xoa đầu con trai, hôn lên má vợ.
Chắc con trai hắn đã cao thêm rồi nhỉ?
Kết quả học tập có tiến bộ không?
Sống với mẹ có vui vẻ không?
Nước mắt nhỏ giọt xuống ảnh, Kiều Giác Dân hoảng hốt đưa tay lau, nhưng càng lau lại càng nhiều.
Giản Nhược Trầm khẽ thở phào, quay đầu rút một tờ giấy đưa qua.
Kiều Giác Dân nhận lấy, nhẹ nhàng chấm hết những giọt nước mắt trên bức ảnh, miệng thì thào điều gì đó nghe không rõ.
Giản Nhược Trầm thấy lòng mình nhẹ đi đôi chút, cậu biết, chiến lược lần này đã đúng.
Chỉ cần đẩy chủ đề về hướng "Lục Vinh là người chủ mưu", Kiều Giác Dân sẽ bị nhiệm vụ "phải nhận toàn bộ tội lỗi" làm phân tâm, từ đó buông bỏ ý định đi chết.
Cuộc thẩm vấn đã đi đúng hướng rồi.
Kiều Giác Dân sẽ không tìm đến cái chết nữa.
Giản Nhược Trầm xoay người trở lại chỗ ngồi, Quan Ứng Quân mở gói khăn ướt đưa qua.
Hắn muốn nắm tay Giản Nhược Trầm, lau từng ngón tay cho cậu, nhưng đây là phòng thẩm vấn, bên ngoài có người, trên đầu còn có camera giám sát. Dù có muốn đến mấy cũng phải nhịn.
Giản Nhược Trầm nhận lấy, khách sáo nói lời cảm ơn, rồi chậm rãi lau sạch từng ngón tay, cả lòng bàn tay, mu bàn tay dưới ánh mắt của Quan Ứng Quân.
Cậu đợi đến khi cảm xúc của Kiều Giác Dân bình phục lại mới thúc giục: "Kiều Giác Dân tiên sinh, anh có gì muốn nói không? Đừng sợ, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giải quyết vấn đề giúp anh."
Kiều Giác Dân v**t v* tấm ảnh, ánh mắt đầy dịu dàng, nhưng giọng nói vẫn cứng nhắc: "Vụ đánh bom tòa nhà không phải do Lục Vinh sai khiến tôi, tất cả đều là kế hoạch của riêng tôi."
"Anh không có lý do gì để làm vậy cả." Giản Nhược Trầm từ từ dụ dỗ, "Theo điều tra của chúng tôi, anh là một kỹ sư xây dựng, còn Phác Vĩnh Thăng là một cảnh sát quân phục. Hai người hoàn toàn không có giao tình gì cả. Tại sao anh lại muốn giết anh ta?"
Kiều Giác Dân nghẹn lời, lúc này cho dù có bịa ra lý do nào cũng không đứng vững được.
Hắn lắp bắp nói: "Tôi không muốn giết anh ta... mà là muốn giết những người khác trong tòa nhà đó."
Giản Nhược Trầm truy hỏi: "Ai?"
Cậu lấy ra một xấp biểu mẫu, cầm lấy một góc tờ giấy nhẹ nhàng mở ra: "Chúng tôi đã đăng ký thông tin của toàn bộ cư dân trong tòa nhà số 13. Anh nói kỹ một chút, xem có ai từng có ân oán với anh không?"
Kiều Giác Dân không trả lời được.
Hắn không quen ai trong tòa nhà đó, đành phải đổi lời: "Thật ra tôi với Phác Vĩnh Thăng có tư thù riêng."
Quan Ứng Quân gõ gõ bàn, bật cười khẽ: "Vừa rồi anh còn nói mình không muốn giết Phác Vĩnh Thăng. Kiều Giác Dân, tốt nhất là anh nên thành thật, nếu không thì chúng tôi không giúp được đâu."
Kiều Giác Dân lại cúi đầu, biểu hiện rõ ràng là muốn kháng cự việc thẩm vấn.
Giản Nhược Trầm hỏi tiếp: "Nếu như anh nói vụ việc này không phải do Lục Vinh sai khiến, vậy anh có chứng cứ gì không?"
Lông mày Quan Ứng Quân hơi giật một cái.
Đây là một cái bẫy tự chứng điển hình và khéo léo.
Một việc nếu không có người làm, thì căn bản sẽ không có bất kỳ bằng chứng nào.
Giản Nhược Trầm dụ dỗ: "Nếu Lục Vinh bắt giữ người nhà của anh, bức ép anh phạm pháp, vậy thì chúng tôi có thể ưu tiên giải cứu người thân của anh trước."
Hô hấp của Kiều Giác Dân bắt đầu trở nên dồn dập.
Hắn đã dao động.
Quan Ứng Quân tiếp lời: "Chúng tôi có hợp tác với Cảnh sát Hình sự Quốc tế, cho dù người nhà của anh bị chuyển đến nước ngoài, chúng tôi vẫn có thể bắt đầu công tác giải cứu."
Trên thực tế rất khó, nhưng lúc này nhất định phải nói như vậy.
Hắn đã chứng kiến quá nhiều cuộc thẩm vấn, biết rằng đánh vào tâm lý là then chốt: "Nếu anh chết rồi, thì với thân phận người ngoài, Lục Vinh sẽ chẳng quan tâm sống chết của vợ con anh đâu."
"Hắn sẽ bỏ mặc người thân của anh tự sinh tự diệt."
Giản Nhược Trầm liếc nhìn Quan Ứng Quân đầy tán thưởng, nói thêm một câu: "Bây giờ bên ngoài hỗn loạn lắm, chẳng ai biết được tai nạn hay ngày mai cái nào đến trước."
Kiều Giác Dân càng nghe càng hoảng loạn, càng nghĩ càng cảm thấy có lý.
Hắn sợ bất trắc xảy ra với vợ con mình, sợ họ gặp nguy hiểm.
Lục Vinh đã dám sai hắn đánh bom giết người, một người như vậy thì làm sao đáng tin hơn cảnh sát chứ?
Nếu không phải người nhà ở trong tay Lục Vinh, hắn chắc chắn...
Kiều Giác Dân siết chặt nắm đấm, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay. Bỗng nhiên, hắn hít sâu một hơi, không kìm được mà nói nhỏ: "Vợ con tôi bị Lục Vinh đưa sang Philippines rồi. Trước khi được thấy họ an toàn, tôi sẽ không nói gì hết."
Vì gia đình mà hắn có thể giết người, tự nhiên cũng có thể phản bội Lục Vinh vì họ.
Kiều Giác Dân nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng của mình, sững người.
Thật kỳ lạ, mới nửa tiếng trước hắn còn chỉ muốn chết, vậy mà chỉ sau nửa tiếng lại đổi ý.
Kiều Giác Dân bần thần nhìn Giản Nhược Trầm đang ngồi sau bàn thẩm vấn, bất giác thấy rợn người.
Ngay từ đầu, hắn còn chẳng có cơ hội mở miệng.
Mà vừa mở miệng, liền bị Giản Nhược Trầm dẫn dắt đến tận bây giờ!
Đây là bản lĩnh gì vậy!
Kiều Giác Dân nuốt nước miếng, siết chặt tấm ảnh con trai trong tay, ánh mắt cụp xuống, nhìn Giản Nhược Trầm đầy cầu khẩn: "Chỉ cần thấy được vợ con tôi, tôi sẽ nói hết mọi chuyện."
Giản Nhược Trầm hít sâu một hơi, "Trong thời gian này, nếu anh chết rồi, chúng tôi sẽ không thể..."
"Không, không, không!" Kiều Giác Dân ngắt lời.
Hắn sốt sắng muốn đứng bật dậy, vung mạnh cánh tay khiến xích tay va vào nhau kêu lạch cạch, "Tôi tuyệt đối sẽ sống thật tốt!"
Quan Ứng Quân nheo mắt lại, "Nếu anh trở mặt..."
"Tôi có thể viết giấy cam đoan, điểm chỉ luôn!" Kiều Giác Dân hoảng hốt, hắn không sợ nói thật, chỉ sợ vợ con gặp chuyện không may. Cảnh sát nói quá đúng, bây giờ rối loạn như vậy, mà Philippines cũng chẳng phải nơi yên ổn gì.
Bên Hồng Kông còn đỡ hơn một chút, ít nhất có thể được hưởng một chút phúc lợi của chính phủ...
Quan Ứng Quân ra ngoài lấy giấy và mực in dấu tay cho Kiều Giác Dân viết cam kết. Đợi hắn viết xong, Giản Nhược Trầm mới nói tiếp: "Tiếp theo, chúng tôi sẽ thông qua truyền thông tung tin anh đã nhận tội, khiến Lục Vinh lơ là cảnh giác, gián tiếp bảo vệ vợ con anh."
Kiều Giác Dân cảm ơn không ngớt, gương mặt đầy nước mắt, tóc tai, quần áo đều bù xù, trên răng còn vương máu do bị Giản Nhược Trầm đá ngã xuống đất—thảm hại vô cùng.
Sự thay đổi tâm trạng trong thời gian ngắn khiến hắn cảm thấy choáng váng.
Kiều Giác Dân lẩm bẩm: "Cậu Giản... tôi... tôi muốn hỏi một chút, thương vong trong tòa nhà có nghiêm trọng không? Có ai..."
Chết.
Hắn không nói ra được chữ ấy, lúng túng dừng lại, yết hầu trượt lên trượt xuống, không biết nên nói tiếp thế nào.
Giản Nhược Trầm bình thản nói: "Phác Vĩnh Thăng đang nguy kịch, con gái anh ta gãy một chân, cần phải cắt cụt. Tạm thời chưa có ai tử vong. Đội xử lý sự cố và cứu hỏa đến rất kịp thời, tất cả đều được cứu ra."
Kiều Giác Dân không tiếp lời.
"Anh Kiều, thế giới này được tạo thành từ hàng triệu gia đình và cá nhân. Mong muốn bảo vệ người thân không thể xây dựng trên cơ sở làm tổn thương người khác." Giản Nhược Trầm vừa nói vừa cầm bản ghi chép tiến lại gần, "Ký vào đây, chỗ này viết: Tôi đã xem qua nội dung trên, và những điều tôi đã nói là đúng. Sau đó ấn dấu vân tay vào tất cả mốc thời gian."
Kiều Giác Dân im lặng, cúi đầu, máy móc cầm bút viết.
Giọng nói của Giản Nhược Trầm vẫn đều đều vang lên, như từng nhát búa đập vào màng nhĩ: "Kiều Giác Dân, khi anh bảo vệ vợ con mình, đã từng nghĩ đến việc người mà anh làm hại cũng là cha mẹ, là con cái của người khác chưa?"
Kiều Giác Dân điểm xong dấu vân tay cuối cùng, sau đó cũng bị lương tâm giày vò và sự hổ thẹn của một người cha đè bẹp. Hắn ta cúi đầu, òa khóc nức nở.
Nghĩ lại mấy ngày vừa qua.
Sao hắn có thể làm ra chuyện như thế, mà sau khi làm ra rồi, cho dù cứu được vợ con về, thì biết nói sao với họ chứ?
Hắn xấu hổ đến mức chỉ có thể đập mạnh xuống mặt bàn trước ghế thẩm vấn hết lần này đến lần khác, như thể làm vậy thì trong lòng sẽ dễ chịu hơn một chút.
Giản Nhược Trầm cầm biên bản lời khai đi ra, Trương Tinh Tông và Lưu Tư Chính vào tiếp nhận phần hậu xử lý.
Mọi người tất bật gần một tiếng mới tụ họp lại trong phòng họp nhỏ của đội A.
Ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Trương Tinh Tông ngả người lên ghế, cầm lấy chiếc hamburger cuối cùng, "Lưu Tư Chính, ăn không?"
Lưu Tư Chính khoát tay.
Trương Tinh Tông nói luôn: "Không ai ăn thì tôi ăn đây nhé."
Tất Loan Loan liếc mắt: "Tham ăn chết đi cho rồi."
Trương Tinh Tông bóc giấy gói ra cắn một miếng, nói mơ hồ: "Mọi người không biết đâu, lúc Giản Nhược Trầm thẩm vấn Kiều Giác Dân, tôi không dám thở mạnh, mắt cũng không dám chớp, sợ ông ta đột nhiên lại đòi chết."
"Loại nghi phạm thế này chúng ta chưa từng gặp. Nếu không phải cố vấn Giản nắm đúng điểm yếu của ông ta, ra tay đúng chỗ, thì bây giờ có khi chúng ta đang nhìn thi thể của Kiều Giác Dân rồi!"
"Haizz..." Tống Húc Nghĩa thở dài một tiếng.
Càng xem càng cảm thấy phương pháp thẩm vấn này khó học, khả năng kiểm soát và khống chế cảm xúc của Giản Nhược Trầm là cực kỳ cao, kiên nhẫn cũng hơn người.
Nếu đổi thành anh ta ngồi trước mặt Kiều Giác Dân, vào khoảnh khắc nghi phạm cứng miệng, anh ta chắc chắn sẽ sốt ruột.
Tất Loan Loan uống một ngụm trà sữa đã nguội, "Vậy bây giờ phải làm sao? Vợ và con trai anh ta đều ở Philippines, làm sao cứu?"
Để Cảnh sát Hình sự Quốc tế cứu chỉ là cái cớ, nói trắng ra, Kiều Giác Dân không đủ "cấp" để khiến họ ra tay. Muốn mời được họ, phải tiêu hao nhân tình của Giản Nhược Trầm.
Quan Ứng Quân trầm ngâm một hồi lâu.
Tổng khu Cảnh sát Tây Cửu Long phá án giỏi lắm thì cũng chỉ là một phân đồn cảnh sát. Việc giải cứu xuyên quốc gia vẫn phải giao cho người chuyên nghiệp hơn.
Hắn tìm quanh mạng lưới quan hệ một hồi, cuối cùng quyết định cho Cục trưởng Lặc một cơ hội, để ông ta đóng góp vào việc truy bắt tội phạm.
Người nhà, không cần phải nợ nhân tình.