- Trang chủ
- Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người
- Chương 2: Thế giới này có khá nhiều kẻ ngốc
Chương 2: Thế giới này có khá nhiều kẻ ngốc
Truyện: Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người
Tác giả: Vượng Vương Khảo Bình
- Chương 1-1: LỜI MỞ ĐẦU
- Chương 1-2: Nhắm mắt một cái, Thừa kế chục tỷ
- Chương 2: Thế giới này có khá nhiều kẻ ngốc
- Chương 3: Đi đường đừng có đút tay vào túi
- Chương 4: Diễn xuất thu phóng tự nhiên
- Chương 5: Thu hoạch bất ngờ
- Chương 6: Không chịu được khổ của tình yêu
- Chương 7: Thầy Lý không dễ bị lung lay
- Chương 8: Kẻ xấu bẩm sinh
- Chương 9: Tiễn Giang Vĩnh Ngôn
- Chương 10: Sự Ăn Ý Ban Đầu
- Chương 11: Vào sở Cảnh sát
- Chương 12: Quan Ứng Quân hơi khựng lại
- Chương 13: Biết một chút ma thuật
- Chương 14: Cậu muốn gì?
- Chương 15: Nắm bắt
- Chương 16: Trước khi làm việc phải xin lỗi
- Chương 17: Anh Dùng Khuôn Mặt Này Để Thử Thách Cán Bộ?
- Chương 18: Ai Mới Là Kẻ Ngốc?
- Chương 19: Chẳng lẽ phải bế cậu ấy lên sao?
- Chương 20: Quan Ứng Quân lại dám cho người vào phòng làm việc?
- Chương 21: Giang Minh Sơn xong đời
- Chương 22: Gã cha tồi hối hận, khóc lóc thảm thiết
- Chương 23: Tim của Quan Ứng Quân chưa bao giờ đập nhanh đến thế
- Chương 24: Diêm Vương cười, sinh tử khó lường
- Chương 25: Quan Sir muốn nắm chặt cậu trong lòng bàn tay
- Chương 26: Tôi ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu.
- Chương 27: Hấp dẫn không phải tội phạm thì là cảnh sát
- Chương 28: Thật k1ch thích
- Chương 29: Rải tiền
- Chương 30: Siêu cấp biến biến biến
- Chương 31: Vượt giới hạn
- Chương 32: Quan Ứng Quân, chẳng lẽ anh muốn làm 'daddy'
- Chương 33: Tôi chịu trách nhiệm về sự an toàn của cậu
- Chương 34: Tiền, thật nhiều tiền
- Chương 35: Dường như ghế phụ của hắn, vốn nên dành cho Giản Nhược Trầm
- Chương 36: Bắt được kẻ trộm
- Chương 37: Trên người Giản Nhược Trầm có chút tà môn
- Chương 38: Lòng đàn ông như mò kim đáy bể
- Chương 39: Cậu nói cho tôi biết đi... coi như tôi cầu xin cậu.
- Chương 40: Công tư phân minh thôi
- Chương 41: Nắm tay
- Chương 42: Thiên tài tâm lý học tội phạm
- Chương 43: Tôi sai rồi
- Chương 44: Cậu muốn làm gì tôi cũng được
- Chương 45: Phải tranh thủ thời gian với Lục Tiệm
- Chương 46: Quan Ứng Quân phiên bản tàu lượn siêu tốc
- Chương 47: Thu hoạch ngoài ý muốn
- Chương 48: Cửa hẹp
- Chương 49: Bụng dạ Giản Nhược Trầm đầy ắp mưu mô
- Chương 50: Anh thích tôi, phải không?
- Chương 51: Quan Ứng Quân thích cậu
- Chương 52: Muốn một khẩu súng không?
- Chương 53: Em chính là cái kiểu ra đường là có thể gặp tội phạm
- Chương 54: Giản cố vấn, lợi hại!
- Chương 55: Siêu Cấp Nhân Đôi
- Chương 56: Tôi Thay Mặt Người Nộp Thuế Cực Lực Lên Án
- Chương 57: Thời Thế Thay Đổi
- Chương 58: Đại thắng
- Chương 59: Chết tiệt, sao máy nhắn tin không thể tắt tiếng được
- Chương 60: Tôi có thể ôm em một cái không?
- Chương 61: Hít hà quần áo
- Chương 62: Đại tiên, đại tiên, khi nào thì Lục Tiệm ngồi tù?
- Chương 63: Đây gọi là rung động, hiểu chưa?
- Chương 64: Cả mười điều đều có công của Giản Nhược Trầm
- Chương 65: Chuẩn bị phá nổ
- Chương 66: Thần Tài khai trương
- Chương 67: Một cái tát chát chúa
- Chương 68: Chứng cứ phạm tội
- Chương 69: Đường cùng
- Chương 70: Lục lão gia
- Chương 71: Ăn cơm
- Chương 72: Lục Tiệm muốn gặp Giản Nhược Trầm
- Chương 73: Muốn thắng thì đừng sợ thua
- Chương 74: Hôn
- Chương 75: Buộc tóc
- Chương 76: Dựa vào
- Chương 77: Sao anh lạnh lùng vậy
- Chương 78: Yêu đương sẽ lãng phí thời gian phá án
- Chương 79: Em muốn ăn tàu hũ trân châu
- Chương 80: Ba câu nói, chọc ông cụ Lục tức đến ngất
- Chương 81: Chứng cứ phạm tội
- Chương 82: Chó cắn chó, gâu gâu gâu
- Chương 83: Quan sir muốn truyền tuyệt kỹ cho em sao?
- Chương 84: Không đi là được
- Chương 85: Ha ha, bị Sở Cảnh sát Tổng khu Tây Cửu Long chê cười rồi~
- Chương 86: Phán quyết tử hình
- Chương 87: Quan Ứng Quân lái xe rất ngông cuồng
- Chương 88: Có lẽ lần đầu gặp mặt, Giản Nhược Trầm đã va thẳng vào tim hắn.
- Chương 89: Đều sưng lên rồi
- Chương 90: Anh là đàn ông
- Chương 91: Cứ tiếp tục đi
- Chương 92: Toàn đội diễn vai quần chúng
- Chương 93: Giang Hàm Dục cảm thấy mình đã thua hoàn toàn
- Chương 94: Anh Là Lần Đầu Yêu Đương Thật Sao?
- Chương 95: Ứng Biến Nhanh Trí
- Chương 96: Không nên ở ngoài xe, mà nên ở trong xe
- Chương 97: Anh làm cho cái này thành màu vàng cho em
- Chương 98: Em không có ý đó
- Chương 99: Cảm ơn em đã đến bên cạnh anh
- Chương 100: Dựa vào tiền tỷ để cứu người
- Chương 101: Nếu không có Giản Nhược Trầm
- Chương 102: Triệu tập Lục Vinh!
- Chương 103: Miếng đất ở Cửu Long Thành Trại, cháu muốn nó
- Chương 104: Quả là một phiên đấu giá sảng khoái
- Chương 105: Bình gas
- Chương 106: Cũng chỉ là k1ch thích một chút mà thôi
- Chương 107: Kẻ xướng người họa
- Chương 108: Thế giới là một cuốn tiểu thuyết bày bán bên lề đường
- Chương 109: Cắt tóc
- Chương 110: Đây là ai?
- Chương 111: Ngài từng giết người chưa?
- Chương 112: Chắc chắc sẽ cực kỳ gay cấn!
- Chương 113: Thả mồi dài, câu cá lớn
- Chương 114: Điện thoại di động
- Chương 115: Oliver Keith mất ngủ
- Chương 116: Quyên góp cũng cần hẹn trước?
- Chương 117: Tuổi trẻ thật tốt, nằm xuống là ngủ ngay
- Chương 118: Nghiệp vụ câu cá
- Chương 119: Rất túng thiếu, không có tiền lẻ
- Chương 120: Vụ án xác chết ở Công viên Câu cá dã ngoại Vịnh Nước Cạn
- Chương 121: Hai trong một
- Chương 122: Em đói rồi
- Chương 123: Đàn ông có tiền thì sẽ hư
- Chương 124: Gặp ở đồn cảnh sát, giáo sư
- Chương 125: Sao không mang dép?
- Chương 126: Táo bạo đến vậy sao?
- Chương 127: Một cái tát đánh tỉnh
- Chương 128: Cứ nghe một chút vậy
- Chương 129: Tư bản vẽ bánh
- Chương 130: Sập bẫy rồi
- Chương 131: Keith giữ im lặng về chuyện này
- Chương 132: Cảm ơn cậu đã vì Đảng và Nhân dân
- Chương 133: Tiền của cậu, một xu cũng chưa tiêu!
- Chương 134: Trên người như có sâu bò
- Chương 135: Bây giờ bọn họ đều rất hận cậu
- Chương 136: Sao Quan sir lại không nghèo nữa?
- Chương 137: Gặp phải 'cha sống' rồi
- Chương 138: Nghĩ thôi đã thấy sướng
- Chương 139: Cậu chủ Giản thật tốt bụng
- Chương 140: Tháng 10 quả là một tháng tốt
- Chương 141: Mọi người đều là thương nhân giàu có
- Chương 142: Có cơm là cậu ăn thật
- Chương 143: Khóe miệng chảy xuống dòng lệ nhớ quê hương
- Chương 144: Ghen
- Chương 145: Đồng hồ báo thức
- Chương 146: Dám động thử xem?
- Chương 147: Cứ thử là đi đời
- Chương 148: Vào sinh ra tử, thân như huynh đệ!
- Chương 149: Đây là người yêu của cháu
- Chương 150: Lái xe và lái xe
- Chương 151: Lộ tẩy
- Chương 152: Giày rơm
- Chương 153: Tầng thượng
- Chương 154: Rút ổ cứng
- Chương 155: Vì Yêu
- Chương 156: Tiểu Thần Tài
- Chương 157: Tuyên dương
- Chương 158: Ăn Ăn Ăn
- Chương 159: Tôi biết anh đang rất gấp
- Chương 160: Sơ hở
- Chương 161: Lý thuyết trò chơi
- Chương 162: Yes sir
- Chương 163: Phá cửa
- Chương 164: Lưỡi vàng
- Chương 165: Cháu cũng muốn làm cảnh sát
- Chương 166: Lấy công chuộc tội
- Chương 167: Anh nói chuyện với tôi như vậy
- Chương 168: Mưu mẹo nho nhỏ tốt hay xấu
- Chương 169: Hắn khai rồi
- Chương 170: Tôi nghĩ tôi đã đủ mềm lòng rồi
- Chương 171: Giao cho tòa án
- Chương 172: Ở cùng anh
- Chương 173: Buổi Họp Báo
- Chương 174: Cắt Tóc
- Chương 175: Nghi Vấn
- Chương 176: Cũng không cần tự mình ra tay
- Chương 177: Tiệc
- Chương 178: Tiêu tiền
- Chương 179: Tội phạm bị truy nã xuất hiện, mau đến đây!
- Chương 180: Bọt nước
- Chương 181: Di sản phình to
- Chương 182: Nhớ em
- Chương 183: Quá mức xuất sắc
- Chương 184: Lễ tốt nghiệp
- Chương 185: Anh cũng nghĩ vậy
- Chương 186: Sao mà không phục cho được?
- Chương 187: Giản sir khiến tội phạm nghe danh đã sợ mất mật
- Chương 188: Truy đuổi (1)
- Chương 189: Truy đuổi (2)
- Chương 190: Có thể cho mỗi phạm nhân một cơ hội
- Chương 191: Phát triển khoa học công nghệ nhờ ước nguyện
- Chương 192: Vì phòng chống m@ túy, cậu đã trả giá quá nhiều
- Chương 193: Hắn đã có gia đình rồi
- Chương 194: Mua khí thế
- Chương 195: Chứng kiến lịch sử
- Chương 196: Trao Huân chương
- Chương 197: Bọn họ yêu nhau, không cần để ý ánh mắt người đời.
- Chương 198: [Phiên ngoại] Lời bàn của hậu thế
- Chương 199: Ngoại truyện - Gặp lại (1)
- Chương 200: Ngoại truyện - Gặp lại (2)
- Chương 201: Ngoại truyện - Gặp lại (3)
- Chương 202: Ngoại truyện - Gặp lại (4)
- Chương 203: Ngoại truyện - Gặp lại (5)
- Chương 204: Ngoại truyện - Gặp lại (6)
- Chương 205: Ngoại truyện /Nếu như/ - Trúc mã (1)
- Chương 206: Ngoại truyện /Nếu như/ - Trúc mã (2)
- Chương 207: Ngoại truyện /Nếu như/ - Trúc mã (3)
- Chương 208: Ngoại truyện /Nếu như/ - Trúc mã (4) (Hoàn toàn văn)
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Chương 2:
Điều Giản Nhược Trầm muốn làm nhất bây giờ chính là tống cổ đôi uyên ương coi mạng người như cỏ rác trong nguyên tác vào đồn cảnh sát.
Nếu thế giới này không có cảnh sát thì sẽ hơi phiền phức một chút.
Có cảnh sát thì tốt rồi, ít nhất không cần phải bắt đầu xây dựng đồn cảnh sát từ con số không.
Giản Nhược Trầm mượn ánh đèn đánh giá nữ cảnh sát trước mặt.
Trần Vân Xuyên khoảng 30 tuổi, dáng người oai phong, thần sắc nghiêm túc, trông có vẻ thẳng thắn, quang minh chính đại.
Cơ thể cô ấy căng thẳng, khuôn mặt đầy cảnh giác.
Trên người mặc một chiếc áo gi-lê ngắn màu kaki, bên trong là áo len cổ lọ bó sát màu trắng, thắt lưng da đeo bao súng và túi đựng còng tay, bên dưới là quần jean đen rộng rãi thoải mái. Chân đi một đôi giày thường ngày cao khoảng 2-3 cm, gần như là đế bằng.
Trần Vân Xuyên cũng đang đánh giá Giản Nhược Trầm.
Cô không ngờ Giản Nhược Trầm lại đẹp đến vậy, trắng bệch, gầy gò và yếu ớt.
Những sợi tóc trắng rủ bên má của cậu trai bị gió thổi lay động, trên khuôn mặt không có chút thịt nào, chiếc áo vest tối màu quá khổ khoác trên người, khiến cậu trông nhỏ hơn so với tuổi thực trong hồ sơ.
Đôi mắt màu hổ phách long lanh như chứa hơi nước, má đỏ hây hây, trông như quả cà tím đã úa, có chút héo rũ.
Quá gầy, trông không giống có sức để giết người.
Vẻ mặt Trần Vân Xuyên hơi dịu lại, tiến lên một bước hỏi: "Giản Nhược Trầm?"
"Ừm." Giản Nhược Trầm mím môi cười, đưa tay về phía Trần Vân Xuyên, "Xin chào, Madam."
Trần Vân Xuyên ngẩn người, cũng đưa tay ra, "...Xin chào."
Người này lớn lên... thực sự là tuyệt sắc giai nhân, khi cười đôi mắt sáng như sao, hoàn toàn không phù hợp với những công trình cũ kỹ bên cạnh mỏ đá Đại Thượng Thác.
Giản Nhược Trầm hỏi: "Cảnh sát Trần, cô cần tôi phối hợp như thế nào?"
Trần Vân Xuyên: "Cho tôi xem giấy tờ tùy thân."
"Tôi về để lấy giấy tờ tùy thân, chúng đều ở trong nhà."
Giản Nhược Trầm chỉ về phía cửa nhà, rồi nhìn hai nam cảnh sát theo sau Trần Vân Xuyên, tầm mắt dừng lại một chút trên chiếc thùng bạc trong tay hai người, "Các anh là cảnh sát của Phòng Giám chứng đến để khám xét phải không? Cho tôi xem lệnh khám xét."
Cái giọng điệu đó, giống hệt khi Trần Vân Xuyên nói "Cho tôi xem giấy tờ tùy thân".
Cậu thực tập sinh trẻ tuổi hơi giật mình, theo phản xạ có điều kiện liền trưng ra lệnh khám xét.
Giản Nhược Trầm liếc nhìn một cái, kéo phần vạt áo khoác dài quá mức lên, móc ra chiếc chìa khóa và đưa qua, "Các anh tự mở cửa vào khám xét đi, xong thì làm ơn mang giấy tờ tùy thân ra cho tôi, tôi không vào làm phiền các anh làm việc nữa."
Cảnh sát Phòng Giám chứng: "Ồ... Ồ."
Cậu ta nhận lấy chìa khóa, mở cửa bước vào nhà, ngồi xổm xuống xem những quyển sách chất đống ở góc tường, tùy tiện lật hai quyển mới hoàn hồn lại.
Kỳ lạ, sao người này lại biết bọn họ là cảnh sát Phòng Giám chứng?
Cũng chưa tự giới thiệu mà?
Cậu thực tập sinh cảm thấy cách mình rút lệnh khám xét ban nãy có phần mất mặt, vừa lục tìm vừa líu ríu với đồng nghiệp.
"Nghi phạm thẳng thắn như vậy, trong nhà này chắc chẳng có gì đâu."
"Cậu cảm thấy cậu ta có phải là hung thủ không? Cậu ta nhìn cũng khá đẹp trai, trông không giống kẻ giết người."
"Cậu nói xem sao cậu ta biết chúng ta là cảnh sát của Phòng Giám chứng nhỉ? Ơ... tôi nói nhiều như vậy, sao cậu không nói gì?"
Đồng nghiệp của cậu ta cúi đầu, ngoái đầu nhìn sắc mặt của Trần Vân Xuyên, rồi quay sang nhắc nhở cậu thực tập sinh bên cạnh, "Đừng có nói chuyện."
Hai người tìm một vòng không phát hiện được gì, đành phải nhét giấy tờ tìm thấy được vào túi đựng vật chứng, mang ra ngoài đưa cho Giản Nhược Trầm.
Giản Nhược Trầm nhận lấy, trong đôi mắt ánh lên ý cười: "Chỉ có cảnh sát Phòng Giám chứng mới mang theo những chiếc hộp dụng cụ bằng bạc khi ra ngoài làm nhiệm vụ... Còn vấn đề gì nữa không? Các anh có thể hỏi trực tiếp."
Mặt cậu thực tập sinh lập tức đỏ bừng.
Tuy rằng cậu ta không nói gì xấu, nhưng bị người ta bắt tại trận khi đang bàn tán sau lưng... thật sự là xấu hổ.
Cậu ta lắp bắp nói: "Xin lỗi."
Giản Nhược Trầm: "Không sao, không trách anh, đi chơi đi."
Cậu thực tập sinh: ...
Thà rằng cậu ta bị mắng còn hơn.
Cái giọng điệu như đang dỗ trẻ con thế này, hoàn toàn không để cậu ta vào mắt.
Giản Nhược Trầm tìm thẻ căn cước cư dân Hồng Kông trong túi đựng vật chứng, liếc qua thông tin trên đó, ghi nhớ số chứng minh phòng khi cần dùng, sau đó mới đưa ra.
Trần Vân Xuyên dùng đèn pin rọi qua, xác minh thật giả xong thì kẹp vào sổ công tác, "Tạm thời giữ ở chỗ tôi, đợi phối hợp xong công việc sẽ trả lại cho cậu."
Giản Nhược Trầm: "Được, đi thôi."
Trụ sở cảnh sát Thâm Thủy Bộ ở Tây Cửu Long cách khu mỏ đá Đại Thượng Thác không xa, đi xe khoảng 20 phút là tới.
Một đoàn người phóng nhanh như bay, ép thời gian lái xe xuống còn 10 phút.
Sở cảnh sát Thâm Thủy Bộ chiếm diện tích không lớn, bảng tên bằng đá cẩm thạch trước cổng đã cũ, bị nước mưa làm cho loang lổ vết gỉ vàng.
Đêm khuya, trong trụ sở ngoài những cảnh sát đang tăng ca ra thì chẳng có ai, cực kỳ yên tĩnh.
Giản Nhược Trầm đi theo Trần Vân Xuyên vòng qua mấy ngã rẽ trong đồn, mãi mới rẽ vào một căn phòng.
Phòng không lớn lắm, chỉ khoảng 4-5 mét vuông, chính giữa đặt một chiếc bàn dài, có hai người đã ngồi đối diện nhau ở mép bàn.
Trần Vân Xuyên giới thiệu: "Vị này là Chung sir, cảnh trưởng Sở Cảnh sát. Vị còn lại cậu biết rồi, là Sài Kính Vũ."
Giản Nhược Trầm nghĩ thầm: Tôi không quen.
Haiz, cậu chẳng biết gì cả, chỉ có thể chắc chắn một điều là "Giản Nhược Trầm" không phải hung thủ. Lát nữa phải giành lấy quyền chủ động trong cuộc nói chuyện, nếu không chắc chắn sẽ lộ tẩy.
Cảnh trưởng Chung liếc nhìn Giản Nhược Trầm một cái, hếch cằm ra hiệu, "Ngồi ĐI."
Anh ta rút một tấm ảnh từ tập giấy A4 đang cầm trên tay ra, đặt ở chính giữa bàn, "Cậu biết Phùng Gia Minh không? Hôm nay có người phát hiện cậu ta ngã ở rừng cây nhỏ phía sau cổng nam trường đại học của các cậu, trên người có ba vết dao. Thời gian tử vong ban đầu được xác định là từ 3h30 đến 5 giờ chiều hôm qua."
Giản Nhược Trầm mở miệng trước: "Tôi không nhớ rõ về cậu ta lắm."
Cảnh trưởng Chung còn chưa kịp nói gì, Sài Kính Vũ đã cười khẩy: "Sao có thể?"
"Ồ?" Giản Nhược Trầm quay đầu nhìn Sài Kính Vũ, "Vậy cậu nói xem tại sao tôi phải nhớ cậu ta?"
Sài Kính Vũ nghẹn lời, lẩm bẩm: "Hắn... một tuần trước hắn nói sẽ gọi cậu lên sân thượng khoa Y chơi, hắn đã không ưa cậu từ lâu rồi, làm sao cậu lại không nhớ được?"
Chữ "chơi" ở đây chẳng phải là chơi đùa bình thường, mà là bắt nạt.
Giản Nhược Trầm ngẫm nghĩ một lúc, "Trong trường có nhiều người không ưa tôi như vậy, chẳng lẽ tôi phải nhớ từng người một?"
Sài Kính Vũ bị cái giọng điệu dửng dưng này làm cho tức giận, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn.
Trần Vân Xuyên sợ hắn nổi giận gây thương tích, lập tức chuyển đề tài, "3h30 đến 5 giờ chiều ngày hôm qua các cậu ở đâu?"
Sài Kính Vũ: "Chiều hôm qua tôi trốn tiết học tự chọn, ở ký túc xá ngủ... chờ đã, cảnh sát, các người hỏi cái này là có ý gì? Chẳng lẽ nghi ngờ tôi giết người sao?"
Cảnh sát không để ý đến cậu ta, "Có ai có thể làm chứng cho cậu không?"
Sài Kính Vũ bồn chồn cắn móng tay, "Không có, trong ký túc xá chỉ có mình tôi."
Trần Vân Xuyên chuyển sang nhìn Giản Nhược Trầm, giọng điệu có phần dịu hơn, "Còn cậu thì sao?"
Giản Nhược Trầm nghĩ bụng, tôi mới đến tối qua, làm sao biết được chiều hôm qua tôi ở đâu chứ.
Tuy rằng không biết, nhưng cậu có thể thông qua việc chọc giận người khác để lấy thông tin từ lời phản bác.
Cậu liếc nhìn Sài Kính Vũ một cái, không nói rõ địa điểm, chỉ nói: "Tôi cũng chỉ có một mình, không ai có thể làm chứng cho tôi cả."
"Nhưng có người thấy cậu xuất hiện ở thư viện lúc 2h45." Trần Vân Xuyên cầm bút gõ gõ lên mặt bàn, "Thư viện cách rừng cây nhỏ nơi Phùng Gia Minh bị hại chỉ khoảng 5 phút đi bộ, cậu hoàn toàn có đủ thời gian gây án."
Giản Nhược Trầm lắc đầu, "Nhưng có thời gian không có nghĩa là tôi sẽ gây án. Theo logic này, chẳng lẽ ai ở thư viện lúc 2h45 cũng đều có khả năng gây án sao?"
Trần Vân Xuyên và Cảnh trưởng Chung nhìn nhau.
Giản Nhược Trầm bình tĩnh, thậm chí thẳng thắn và cũng dễ giao tiếp hơn, không giống một kẻ giết người, nhưng cũng không dễ đối phó.
Cảnh trưởng Chung lại rút ra hai tấm ảnh, một tấm là hình một chiếc đồng hồ đeo tay, tấm còn lại là hình một chiếc vòng tay.
"Chúng tôi có nhân chứng cho biết, đồng hồ và vòng tay lần lượt thuộc về hai cậu. Chúng rơi ở hiện trường vụ án, hai cậu có gì giải thích không?"
Sài Kính Vũ lập tức phản bác, "Đồng hồ đúng là của tôi, nhưng nó đã bị trộm mất từ tuần trước rồi!"
Giản Nhược Trầm tỉ mỉ lục lọi trong ký ức, cuối cùng cũng moi ra được nguồn gốc của chiếc vòng tay trong góc xó của mấy chương đầu tiểu thuyết.
Đây là món đồ trang sức duy nhất mà nguyên chủ đã chắt chiu từng đồng để mua, lại còn là hàng nhái cao cấp của một nhãn hàng lớn, giống kiểu với Lục Tiệm. Sau khi mua được "vòng tay tình nhân", cậu ta rất vui vẻ, nhưng chưa mua được bao lâu thì đã bị trộm mất.
Giản Nhược Trầm học theo cách nói của Sài Kính Vũ, "Vòng tay là của tôi, nhưng cũng bị trộm mất rồi."
Sài Kính Vũ tức giận đến nỗi máu nóng dồn lên, giơ tay đập mạnh xuống mặt bàn, "Sao cậu cứ bắt chước tôi nói chuyện vậy! Ai thèm trộm cái vòng tay rách nát của cậu? Cũng chỉ là một món đồ giả thôi! Có phải cậu lấy đồng hồ của tôi rồi vô tình làm rơi tại hiện trường khi giết người không?"
Giản Nhược Trầm hỏi ngược lại, "Nhưng tại sao tôi lại lấy đồng hồ của cậu?"
Sài Kính Vũ: "Đồng hồ của tôi trị giá 200 ngàn, cậu có thể lấy đi bán!"
Giản Nhược Trầm nhìn Sài Kính Vũ, chậm rãi thở dài một hơi, "Cậu nói đồng hồ của cậu đã mất từ một tuần trước, nếu là tôi trộm thì tôi đã có cả tuần để đổi nó thành tiền cải thiện cuộc sống rồi. Xin hỏi tại sao tôi phải giữ nó bên mình?"
Sài Kính Vũ trợn mắt, "Sao tôi biết được? Có lẽ cậu thấy nó đẹp, muốn tự mình đeo thì sao!"
Ánh mắt Giản Nhược Trầm nhìn Sài Kính Vũ dần dần trở nên thương hại.
Cậu cầm ảnh chụp chiếc vòng tay lên, chỉ vào thước đo bên cạnh, như thể đang dạy trẻ con mẫu giáo, "Cậu xem, chu vi vòng tay dài 14 cm, chu vi đồng hồ dài 21 cm. Điều này cho thấy độ lớn cổ tay của chúng ta rất khác biệt."
"Trong trường hợp này, nếu tôi muốn đeo đồng hồ của cậu, tôi nên mang nó đến chỗ thợ sửa đồng hồ để điều chỉnh dây đeo, chứ không phải đợi đến một tuần sau ném nó ở hiện trường vụ án."
Sài Kính Vũ nghiến răng ken két, "Vậy ý của cậu là tôi trộm vòng tay của cậu? Tôi là hung thủ giết người?"
"Tôi không có ý đó." Giản Nhược Trầm thở dài bất lực, "Cậu nói chuyện logic chút đi."
"Xin hỏi là cổ tay 21 cm của cậu đeo vừa vòng tay 14 cm của tôi? Hay là một người đeo đồng hồ 200 ngàn như cậu lại thèm muốn một món đồ nhái?"
Cậu nghi ngờ rằng việc "Lục Tiệm và Giang Hàm Dục" sở dĩ có thể sống với nhau không rời, hạnh phúc mỹ mãn, là vì thế giới này có khá nhiều kẻ ngốc.
Sài Kính Vũ không nhìn ra thì thôi, cảnh sát chắc cũng phải nhận ra chứ nhỉ?
Đây chỉ là những lỗi logic cơ bản, chắc là trường cảnh sát có dạy chứ.
Không thể quá bi quan, hãy giả định họ biết điều đó.
Giản Nhược Trầm khuyên nhủ: "Cậu Sài, cậu không cần phải căng thẳng như vậy, thật ra thì hai chúng ta không có nhiều nghi ngờ đâu."
"Trước khi đưa chúng ta đến sở cảnh sát thì bọn họ đã khám xét kỹ lưỡng phòng và đồ dùng cá nhân của chúng ta rồi. Nếu họ tìm thấy bất kỳ công cụ phạm tội nào liên quan đến vụ án, thì giờ này chúng ta đã bị còng tay trong phòng thẩm vấn, chứ không phải đồng thời ngồi trong phòng hỏi chuyện có máy sưởi như bây giờ."
Giản Nhược Trầm từ tốn nói, "Đây là một vụ án dựng hiện trường để vu khống khá rõ ràng. Có người đã trộm đồ vật cá nhân của hai chúng ta, và sau khi gây án thì cố ý để chúng lại hiện trường vụ án, nhằm đổ tội cho chúng ta. Hắn biết quan hệ của chúng ta không tốt, muốn xem chúng ta chỉ trích và nghi ngờ lẫn nhau."
Sài Kính Vũ mấp máy môi, người đối diện vốn đã đẹp đến mức không phân biệt được giới tính, lại còn cố tình đè thấp giọng xuống nói chuyện như đang dỗ trẻ con, càng khiến cả người cậu ta tê rần.
Hắn nhíu mày, vô cùng khó chịu, nét giận dữ hiện rõ trên mặt, rồi lại yếu ớt liếc nhìn Trần Vân Xuyên đối diện để tìm kiếm sự xác nhận.
Trần Vân Xuyên khẽ gật đầu, uyển chuyển nói: "Những gì cậu Giản nói cơ bản là trùng khớp với suy đoán của chúng tôi."
Không chỉ trùng khớp, mà còn là đáp án tiêu chuẩn.
Sau khi khám xét phòng của hai người, Sài Kính Vũ và Giản Nhược Trầm thật sự không còn là nghi phạm hàng đầu nữa.
Vụ án này càng giống một vụ vu khống có chủ đích.
Việc gọi hai người đến hỏi chuyện, một là để hoàn toàn loại trừ nghi ngờ của hai người, hai là để xem mối quan hệ của hai người ra sao, có kẻ thù chung nào không, có thể tìm được manh mối mới không.
Bây giờ xem ra hai người này có quan hệ không mấy thân thiết, Sài Kính Vũ có vẻ rất xem thường Giản Nhược Trầm.
Nhưng cả hai người đều là sinh viên của Khoa Y trường Đại học Hồng Kông, mà rõ ràng Giản Nhược Trầm lại điềm tĩnh và thông minh hơn, hơn nữa sau khi vào phòng đã nắm chặt quyền chủ động của cuộc nói chuyện.
So với người bị hỏi cung, cậu càng giống một người chủ đạo.
Còn Sài Kính Vũ...
Khuôn mặt Sài Kính Vũ đỏ bừng, vẻ mặt lúng túng, ngón chân bấu chặt xuống đất, vô cùng cứng miệng nói với Giản Nhược Trầm: "Cậu nói những điều này làm gì? Cũng đâu có phá được vụ án, sao? Chẳng lẽ cậu muốn ngồi vào vị trí của cảnh sát vài ngày à?"