- Trang chủ
- Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người
- Chương 143: Khóe miệng chảy xuống dòng lệ nhớ quê hương
Chương 143: Khóe miệng chảy xuống dòng lệ nhớ quê hương
Truyện: Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người
Tác giả: Vượng Vương Khảo Bình
- Chương 1-1: LỜI MỞ ĐẦU
- Chương 1-2: Nhắm mắt một cái, Thừa kế chục tỷ
- Chương 2: Thế giới này có khá nhiều kẻ ngốc
- Chương 3: Đi đường đừng có đút tay vào túi
- Chương 4: Diễn xuất thu phóng tự nhiên
- Chương 5: Thu hoạch bất ngờ
- Chương 6: Không chịu được khổ của tình yêu
- Chương 7: Thầy Lý không dễ bị lung lay
- Chương 8: Kẻ xấu bẩm sinh
- Chương 9: Tiễn Giang Vĩnh Ngôn
- Chương 10: Sự Ăn Ý Ban Đầu
- Chương 11: Vào sở Cảnh sát
- Chương 12: Quan Ứng Quân hơi khựng lại
- Chương 13: Biết một chút ma thuật
- Chương 14: Cậu muốn gì?
- Chương 15: Nắm bắt
- Chương 16: Trước khi làm việc phải xin lỗi
- Chương 17: Anh Dùng Khuôn Mặt Này Để Thử Thách Cán Bộ?
- Chương 18: Ai Mới Là Kẻ Ngốc?
- Chương 19: Chẳng lẽ phải bế cậu ấy lên sao?
- Chương 20: Quan Ứng Quân lại dám cho người vào phòng làm việc?
- Chương 21: Giang Minh Sơn xong đời
- Chương 22: Gã cha tồi hối hận, khóc lóc thảm thiết
- Chương 23: Tim của Quan Ứng Quân chưa bao giờ đập nhanh đến thế
- Chương 24: Diêm Vương cười, sinh tử khó lường
- Chương 25: Quan Sir muốn nắm chặt cậu trong lòng bàn tay
- Chương 26: Tôi ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu.
- Chương 27: Hấp dẫn không phải tội phạm thì là cảnh sát
- Chương 28: Thật k1ch thích
- Chương 29: Rải tiền
- Chương 30: Siêu cấp biến biến biến
- Chương 31: Vượt giới hạn
- Chương 32: Quan Ứng Quân, chẳng lẽ anh muốn làm 'daddy'
- Chương 33: Tôi chịu trách nhiệm về sự an toàn của cậu
- Chương 34: Tiền, thật nhiều tiền
- Chương 35: Dường như ghế phụ của hắn, vốn nên dành cho Giản Nhược Trầm
- Chương 36: Bắt được kẻ trộm
- Chương 37: Trên người Giản Nhược Trầm có chút tà môn
- Chương 38: Lòng đàn ông như mò kim đáy bể
- Chương 39: Cậu nói cho tôi biết đi... coi như tôi cầu xin cậu.
- Chương 40: Công tư phân minh thôi
- Chương 41: Nắm tay
- Chương 42: Thiên tài tâm lý học tội phạm
- Chương 43: Tôi sai rồi
- Chương 44: Cậu muốn làm gì tôi cũng được
- Chương 45: Phải tranh thủ thời gian với Lục Tiệm
- Chương 46: Quan Ứng Quân phiên bản tàu lượn siêu tốc
- Chương 47: Thu hoạch ngoài ý muốn
- Chương 48: Cửa hẹp
- Chương 49: Bụng dạ Giản Nhược Trầm đầy ắp mưu mô
- Chương 50: Anh thích tôi, phải không?
- Chương 51: Quan Ứng Quân thích cậu
- Chương 52: Muốn một khẩu súng không?
- Chương 53: Em chính là cái kiểu ra đường là có thể gặp tội phạm
- Chương 54: Giản cố vấn, lợi hại!
- Chương 55: Siêu Cấp Nhân Đôi
- Chương 56: Tôi Thay Mặt Người Nộp Thuế Cực Lực Lên Án
- Chương 57: Thời Thế Thay Đổi
- Chương 58: Đại thắng
- Chương 59: Chết tiệt, sao máy nhắn tin không thể tắt tiếng được
- Chương 60: Tôi có thể ôm em một cái không?
- Chương 61: Hít hà quần áo
- Chương 62: Đại tiên, đại tiên, khi nào thì Lục Tiệm ngồi tù?
- Chương 63: Đây gọi là rung động, hiểu chưa?
- Chương 64: Cả mười điều đều có công của Giản Nhược Trầm
- Chương 65: Chuẩn bị phá nổ
- Chương 66: Thần Tài khai trương
- Chương 67: Một cái tát chát chúa
- Chương 68: Chứng cứ phạm tội
- Chương 69: Đường cùng
- Chương 70: Lục lão gia
- Chương 71: Ăn cơm
- Chương 72: Lục Tiệm muốn gặp Giản Nhược Trầm
- Chương 73: Muốn thắng thì đừng sợ thua
- Chương 74: Hôn
- Chương 75: Buộc tóc
- Chương 76: Dựa vào
- Chương 77: Sao anh lạnh lùng vậy
- Chương 78: Yêu đương sẽ lãng phí thời gian phá án
- Chương 79: Em muốn ăn tàu hũ trân châu
- Chương 80: Ba câu nói, chọc ông cụ Lục tức đến ngất
- Chương 81: Chứng cứ phạm tội
- Chương 82: Chó cắn chó, gâu gâu gâu
- Chương 83: Quan sir muốn truyền tuyệt kỹ cho em sao?
- Chương 84: Không đi là được
- Chương 85: Ha ha, bị Sở Cảnh sát Tổng khu Tây Cửu Long chê cười rồi~
- Chương 86: Phán quyết tử hình
- Chương 87: Quan Ứng Quân lái xe rất ngông cuồng
- Chương 88: Có lẽ lần đầu gặp mặt, Giản Nhược Trầm đã va thẳng vào tim hắn.
- Chương 89: Đều sưng lên rồi
- Chương 90: Anh là đàn ông
- Chương 91: Cứ tiếp tục đi
- Chương 92: Toàn đội diễn vai quần chúng
- Chương 93: Giang Hàm Dục cảm thấy mình đã thua hoàn toàn
- Chương 94: Anh Là Lần Đầu Yêu Đương Thật Sao?
- Chương 95: Ứng Biến Nhanh Trí
- Chương 96: Không nên ở ngoài xe, mà nên ở trong xe
- Chương 97: Anh làm cho cái này thành màu vàng cho em
- Chương 98: Em không có ý đó
- Chương 99: Cảm ơn em đã đến bên cạnh anh
- Chương 100: Dựa vào tiền tỷ để cứu người
- Chương 101: Nếu không có Giản Nhược Trầm
- Chương 102: Triệu tập Lục Vinh!
- Chương 103: Miếng đất ở Cửu Long Thành Trại, cháu muốn nó
- Chương 104: Quả là một phiên đấu giá sảng khoái
- Chương 105: Bình gas
- Chương 106: Cũng chỉ là k1ch thích một chút mà thôi
- Chương 107: Kẻ xướng người họa
- Chương 108: Thế giới là một cuốn tiểu thuyết bày bán bên lề đường
- Chương 109: Cắt tóc
- Chương 110: Đây là ai?
- Chương 111: Ngài từng giết người chưa?
- Chương 112: Chắc chắc sẽ cực kỳ gay cấn!
- Chương 113: Thả mồi dài, câu cá lớn
- Chương 114: Điện thoại di động
- Chương 115: Oliver Keith mất ngủ
- Chương 116: Quyên góp cũng cần hẹn trước?
- Chương 117: Tuổi trẻ thật tốt, nằm xuống là ngủ ngay
- Chương 118: Nghiệp vụ câu cá
- Chương 119: Rất túng thiếu, không có tiền lẻ
- Chương 120: Vụ án xác chết ở Công viên Câu cá dã ngoại Vịnh Nước Cạn
- Chương 121: Hai trong một
- Chương 122: Em đói rồi
- Chương 123: Đàn ông có tiền thì sẽ hư
- Chương 124: Gặp ở đồn cảnh sát, giáo sư
- Chương 125: Sao không mang dép?
- Chương 126: Táo bạo đến vậy sao?
- Chương 127: Một cái tát đánh tỉnh
- Chương 128: Cứ nghe một chút vậy
- Chương 129: Tư bản vẽ bánh
- Chương 130: Sập bẫy rồi
- Chương 131: Keith giữ im lặng về chuyện này
- Chương 132: Cảm ơn cậu đã vì Đảng và Nhân dân
- Chương 133: Tiền của cậu, một xu cũng chưa tiêu!
- Chương 134: Trên người như có sâu bò
- Chương 135: Bây giờ bọn họ đều rất hận cậu
- Chương 136: Sao Quan sir lại không nghèo nữa?
- Chương 137: Gặp phải 'cha sống' rồi
- Chương 138: Nghĩ thôi đã thấy sướng
- Chương 139: Cậu chủ Giản thật tốt bụng
- Chương 140: Tháng 10 quả là một tháng tốt
- Chương 141: Mọi người đều là thương nhân giàu có
- Chương 142: Có cơm là cậu ăn thật
- Chương 143: Khóe miệng chảy xuống dòng lệ nhớ quê hương
- Chương 144: Ghen
- Chương 145: Đồng hồ báo thức
- Chương 146: Dám động thử xem?
- Chương 147: Cứ thử là đi đời
- Chương 148: Vào sinh ra tử, thân như huynh đệ!
- Chương 149: Đây là người yêu của cháu
- Chương 150: Lái xe và lái xe
- Chương 151: Lộ tẩy
- Chương 152: Giày rơm
- Chương 153: Tầng thượng
- Chương 154: Rút ổ cứng
- Chương 155: Vì Yêu
- Chương 156: Tiểu Thần Tài
- Chương 157: Tuyên dương
- Chương 158: Ăn Ăn Ăn
- Chương 159: Tôi biết anh đang rất gấp
- Chương 160: Sơ hở
- Chương 161: Lý thuyết trò chơi
- Chương 162: Yes sir
- Chương 163: Phá cửa
- Chương 164: Lưỡi vàng
- Chương 165: Cháu cũng muốn làm cảnh sát
- Chương 166: Lấy công chuộc tội
- Chương 167: Anh nói chuyện với tôi như vậy
- Chương 168: Mưu mẹo nho nhỏ tốt hay xấu
- Chương 169: Hắn khai rồi
- Chương 170: Tôi nghĩ tôi đã đủ mềm lòng rồi
- Chương 171: Giao cho tòa án
- Chương 172: Ở cùng anh
- Chương 173: Buổi Họp Báo
- Chương 174: Cắt Tóc
- Chương 175: Nghi Vấn
- Chương 176: Cũng không cần tự mình ra tay
- Chương 177: Tiệc
- Chương 178: Tiêu tiền
- Chương 179: Tội phạm bị truy nã xuất hiện, mau đến đây!
- Chương 180: Bọt nước
- Chương 181: Di sản phình to
- Chương 182: Nhớ em
- Chương 183: Quá mức xuất sắc
- Chương 184: Lễ tốt nghiệp
- Chương 185: Anh cũng nghĩ vậy
- Chương 186: Sao mà không phục cho được?
- Chương 187: Giản sir khiến tội phạm nghe danh đã sợ mất mật
- Chương 188: Truy đuổi (1)
- Chương 189: Truy đuổi (2)
- Chương 190: Có thể cho mỗi phạm nhân một cơ hội
- Chương 191: Phát triển khoa học công nghệ nhờ ước nguyện
- Chương 192: Vì phòng chống m@ túy, cậu đã trả giá quá nhiều
- Chương 193: Hắn đã có gia đình rồi
- Chương 194: Mua khí thế
- Chương 195: Chứng kiến lịch sử
- Chương 196: Trao Huân chương
- Chương 197: Bọn họ yêu nhau, không cần để ý ánh mắt người đời.
- Chương 198: [Phiên ngoại] Lời bàn của hậu thế
- Chương 199: Ngoại truyện - Gặp lại (1)
- Chương 200: Ngoại truyện - Gặp lại (2)
- Chương 201: Ngoại truyện - Gặp lại (3)
- Chương 202: Ngoại truyện - Gặp lại (4)
- Chương 203: Ngoại truyện - Gặp lại (5)
- Chương 204: Ngoại truyện - Gặp lại (6)
- Chương 205: Ngoại truyện /Nếu như/ - Trúc mã (1)
- Chương 206: Ngoại truyện /Nếu như/ - Trúc mã (2)
- Chương 207: Ngoại truyện /Nếu như/ - Trúc mã (3)
- Chương 208: Ngoại truyện /Nếu như/ - Trúc mã (4) (Hoàn toàn văn)
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Từ tận đáy lòng, Cố Hữu Minh cho rằng rút khỏi Hồng Kông chính là quyết định sáng suốt nhất đời hắn.
Hắn lấy gì ra so với người thừa kế của gia tộc Connaught?
Hoàn toàn không thể sánh được.
Hiện tại, mạch máu của ngành bán lẻ xem như đã nằm trong tay Giản Nhược Trầm, mạng lưới hậu cần cũng sắp được khai thông. Về sau trên nền tảng của hai ngành này, sẽ còn xây dựng thêm nhiều trung tâm mua sắm trong Nội địa.
Chỉ trong một bữa cơm, Giản Nhược Trầm tưởng như không ra tay gì, lại là người thu được nhiều lợi nhất.
Dù cậu không nhắm vào bất kỳ vị trí nào trong ngành tài chính, dường như cũng chẳng mấy hứng thú với ban thường vụ, nhưng những ngành nghề thực tế này trong tương lai sẽ là dòng tiền thật.
Nếu một ngày nào đó cậu có hứng thú, sẽ lập tức có người nâng đỡ cậu lên.
10 tỷ đô la Mỹ mà Giản Nhược Trầm hào phóng tặng đi hôm nay, chẳng bao lâu nữa sẽ quay lại tay cậu với con số gấp nhiều lần.
Và sự hào phóng không điều kiện ấy, trong mắt chính quyền Nội địa hiện tại, chính là quý giá vô cùng.
Ai nấy đều hiểu rõ, loại "tiền" thế này vô cùng khó kiếm.
Bởi vì không ai có thể làm được điều tương tự.
Tiền mặt lưu động đối với tất cả thương nhân mà nói, quý chẳng khác nào vàng.
Chỉ có Giản Nhược Trầm mới dám tiêu như thế.
Và cũng chỉ có cậu mới đủ bản lĩnh để tiêu.
Món tráng miệng cuối cùng được dọn lên bàn.
Đĩa trái cây gồm mười loại, tượng trưng cho sự viên mãn trọn vẹn.
Giản Nhược Trầm đắn đo một lúc, chọn lấy quả sơn tra nhỏ nhất.
Nếu bụng còn chỗ chứa, cậu đã ăn thêm vài quả quýt đường miền Tây rồi.
Sau khi bàn bạc xong mọi việc, các lãnh đạo phía Nội địa gọi phóng viên đang chờ sẵn ở phòng bên qua, trước tiên chụp mấy tấm ảnh chung, sau đó lần lượt chụp cảnh bắt tay, để dùng làm tư liệu tuyên truyền sau này.
Giản Nhược Trầm nhìn hộp tối lưu phim của phóng viên, có phần hâm mộ.
Giá mà có điện thoại có thể chụp ảnh trực tiếp thì tốt biết bao, cậu có thể giữ lại những tấm hình này rồi.
Đến khi tiễn xong những nhân vật lớn đi.
Các thương nhân Hồng Kông tụ tập lại ra hiệu bằng mắt.
Ăn no chưa? Chơi thêm một ván nữa không?
Mặn quá, chưa no, chơi tiếp được.
Đi!
Giản Nhược Trầm nhìn cảnh họ "truyền tình bằng ánh mắt".
Bữa cơm vừa rồi, mấy vị này thay đĩa rất thường xuyên, nhiều món thật ra chỉ ăn một miếng rồi không đụng đến nữa.
Thêm vào đó, Cố tiên sinh đã biến thành người có hộ khẩu Tứ Xuyên, vốn nên cùng lãnh đạo Nội địa rời đi, nhưng lại một mình ở lại, rõ ràng là còn việc làm ăn cần bàn bạc với một ai đó trong số này.
Cậu lên tiếng cắt ngang: "Tôi không đi nữa đâu."
Cố Hữu Minh: "... Ừ."
Hắn có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ đến danh tiếng của Giản Nhược Trầm, lại cảm thấy nếu cậu không nhìn ra đầu mối thì mới là chuyện lạ.
Cố Hữu Minh trầm ngâm hỏi: "Cậu không hứng thú với chức hội trưởng Tổng thương hội Hồng Kông thật à?"
Giản Nhược Trầm chân thành đáp năm chữ, mộc mạc mà dứt khoát: "Tôi thật sự không biết."
Cố Hữu Minh:......
Vừa rồi những đề xuất mà Giản Nhược Trầm đưa ra, cả tính khả thi lẫn tầm nhìn chiến lược đều rất cao, chỉ thiếu nước viết chữ "tôi rất biết kiếm tiền" lên mặt.
Không biết ở chỗ nào chứ?
Hắn thở dài một tiếng, như tiếc nuối: "Thôi được rồi."
Giản Nhược Trầm thấy vẻ mặt hắn, liền bật cười: "Ngài muốn làm thì cứ làm đi."
Cố Hữu Minh không phủ nhận, chỉ đứng nhìn Giản Nhược Trầm thu dọn xong đồ được tặng, đi theo La Bân Văn quay trở lại chiếc Alphard bạc đen kia.
Vừa lên xe, Giản Nhược Trầm lập tức thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng sống lưng nằm ngang trên ghế xe, lúc này mới chậm rãi cảm nhận được sự k*ch th*ch vừa rồi.
Cảnh tượng quá lớn, hơi doạ người.
Thức ăn quá ngon, hơi no.
Hai cảm giác ấy hòa trộn, lại khiến người ta thấy mơ hồ đến lạ.
Giống như đang mơ vậy.
Cậu lấy điện thoại ra, bữa tiệc này kéo dài gần 3 tiếng, trong máy đã có không ít cuộc gọi nhỡ.
Đều là của Quan Ứng Quân.
Giản Nhược Trầm nghiêng đầu liếc sang ghế phụ, thấy La Bân Văn đang bận làm việc, liền ngả người gọi lại, miệng ghé sát vào micro, khẽ hỏi: "Sao thế? Có việc gấp à?"
Âm thanh nhẹ như hơi thở tụ lại thành dòng điện, truyền qua tai nghe đến bên kia đầu dây, mảnh nhỏ, dày đặc.
Quan Ứng Quân cảm thấy vành tai mình như bị giọng nói kia khẽ cắn một cái.
Hắn nhẹ nhàng thở phào một hơi, "Không có gì, điện thoại của em cứ gọi mãi không được... Anh tưởng em xảy ra chuyện gì rồi."
Mất liên lạc suốt 3 tiếng đồng hồ!
"Có chút chuyện riêng, em đi gặp mấy người." Giản Nhược Trầm nhìn lên trần xe, cảm thấy hơi buồn ngủ.
Quan Ứng Quân chợt nhớ ra hôm nay chính là ngày 7 tháng 10 mà Giản Nhược Trầm từng nhắc tới.
Hắn khựng lại một chút, không hỏi thêm: "Không sao là được rồi."
Giản Nhược Trầm: "Anh không hỏi em đi gặp ai à?"
"Nếu em không nói, anh cũng đoán được là mấy vị lãnh đạo từ Đại lục." Quan Ứng Quân cười, "Giao nộp điện thoại, lại chẳng hé răng câu nào, chắc hẳn là nhân vật lớn."
Giản Nhược Trầm bật cười: "Đoán chuẩn thật."
Hai người nhỏ giọng trò chuyện vài câu, Giản Nhược Trầm nghe thấy tiếng La Bân Văn đóng nắp bút máy, liền lập tức nhẹ nhàng chào tạm biệt rồi cúp điện thoại.
Qua gương chiếu hậu, La Bân Văn nhìn người đang nằm ở hàng ghế sau, "Tiểu thiếu gia, cậu hay ăn tối cùng đồng nghiệp ở sở cảnh sát, chẳng lẽ là vì đồ ăn ở nhà không hợp khẩu vị sao?"
Giản Nhược Trầm liếc mắt sang, né tránh trọng tâm: "Thật ra món bánh mì nướng phô mai kiểu Pháp của chú làm rất ngon, cháu có thể ăn mỗi ngày cũng được. Đuôi bò hầm sốt đỏ mà chú nấu cũng ngon lắm."
Tay nghề của La Bân Văn rất tốt, nhưng vì bận rộn quản lý đống công ty như núi nên không có nhiều thời gian vào bếp, vẫn phải trông cậy vào đầu bếp trong nhà.
Thật ra tay nghề đầu bếp cũng không tệ, chỉ là nguyên liệu nấu ăn ở Anh quá nghèo nàn, một hai tuần còn chịu được, kéo dài nửa năm thì đúng là...
Khiến người ta khó mà chấp nhận nổi.
"Ý cậu là, đầu bếp Coraline làm bánh mì nướng kiểu Pháp không hợp khẩu vị của cậu? Anh ta nói cậu khá thích bánh táo kiểu Anh." La Bân Văn thăm dò.
"Tối nay có muốn ăn không?"
"Không ăn." Giản Nhược Trầm ngồi thẳng dậy, nuốt hết mấy câu khách sáo trở lại, "Buổi trưa nay cháu ăn hơi nhiều, tối nay khỏi cần ăn gì hết."
La Bân Văn:...
Xem ra đúng là nên đổi đầu bếp rồi.
"Vừa nãy cậu nói chuyện với Quan sir à? Trong cục lại có chuyện gì sao?" La Bân Văn nói, giữa những lời nói có phần bất mãn.
"Không có gì cả." Giản Nhược Trầm có phần chột dạ, thật sự không biết phải giải thích với chú La thế nào về chuyện giữa mình và Quan Ứng Quân, "...Chúng cháu, chúng cháu đang nghỉ phép mà."
La Bân Văn khẽ "ừ" một tiếng, lại liếc nhìn về phía sau.
Tiểu thiếu gia muốn nói lại thôi, e rằng không chỉ đơn giản là chuyện đó.
Trong xe phảng phất mùi nước hoa hương chanh, tài xế lái xe rất êm.
Giản Nhược Trầm chống cằm, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh nắng buổi chiều vàng rực rỡ, chiếu vào mặt đất loang trắng, khiến mắt người ta cay xè.
Trên vỉa hè bên cạnh có một ông lão đang đạp xe đạp, chuông xe trên tay lái kêu leng keng, trong giỏ buộc phía sau có hai ba lon bột cacao và mấy chiếc khăn lông mềm mới.
Trên thanh ngang xe còn có một bé gái ngồi vắt vẻo, tiếng cười trong trẻo bay trong gió.
Giản Nhược Trầm nhìn mà khóe miệng bất giác cong lên.
Chiếc Alphard chạy xuyên qua khu trung tâm thành phố, dừng lại trước cửa biệt thự trên đỉnh núi.
Giản Nhược Trầm xuống xe, về nhà rửa mặt, đọc sách một lát rồi thoải mái nằm lên giường chìm vào giấc ngủ.
...
Cùng lúc đó.
Tại nhà họ Lục.
Lục Vinh lạnh lùng cười một tiếng: "Lặp lại lời vừa rồi của anh xem."
Quản lý đứng ở đúng vị trí từng đứng lần trước, giọng run run: "Những người từng đấu thầu với chúng ta lần đó, sau đó không ai ra tay nữa."
Hắn ta nuốt nước bọt: "Ngược lại là chúng ta... bản kế hoạch cố ý làm cho dở ấy chẳng có tác dụng gì, lại trúng một dự án về ngành ngọc phỉ thuý, cần đến 50 triệu tiền vốn."
Lục Vinh hít sâu một hơi, lỗ mũi hơi phập phồng, cơn thịnh nộ đạt đỉnh nhưng biểu cảm lại bình tĩnh tột cùng: "Anh có tác dụng gì?"
Bảo là đấu thầu giả vờ, nhưng từ trước đến nay nhà họ Lục chưa từng dính đến ngành ngọc phỉ thuý.
Người khác có mỏ, có thợ giám định đá, còn bọn họ có gì?
Tập đoàn Lục thị tuyệt đối sẽ không bỏ ra một xu nào cho ngành ngọc phỉ thuý này!
"Đầu tư vào phỉ thuý à?" Lục Vinh tức đến bật cười, "Anh sợ Giản Nhược Trầm không nhận ra chúng ta đang giở trò à?"
Hắn ngừng lại, nhắm mắt, mắt không thấy tim không phiền: "Đi tính lương đi, từ mai khỏi cần đến nữa."
Mặt quản lý lập tức tái mét.
Người bị Lục Vinh đuổi khỏi vị trí phụ trách đấu thầu thì đừng mong tìm được việc ở bất kỳ đâu nữa!
Hắn ta xong rồi!
Hắn ta quỳ xuống, quỳ bò tới, gần như dùng cả tay lẫn chân mà trườn tới: "Đừng mà, Lục tiên sinh, xin ngài cho tôi một cơ hội nữa đi! Xin ngài...Ưm ưm ưm——!"
Quản gia nhà họ Lục dẫn bảo vệ từ bên ngoài vào, bịt miệng hắn ta, kéo người ra ngoài.
Lục Vinh vứt bản kế hoạch lãng phí 50 triệu kia vào máy hủy tài liệu.
Tiền trắng trong tay vốn đã không nhiều, không ngờ cú đi này lại khiến 5 ngày nỗ lực của hắn hoàn toàn uổng phí.
Giản Nhược Trầm đã bắt tay được với Nội địa, khoản vốn 5,9 tỷ đó tuyệt đối không phải là cho không, mà hắn lại còn chưa mò được đường đi nước bước.
Có lẽ không nên đặt tầm mắt xa đến vậy...
Nghe nói, Hội trưởng Tổng thương hội Hồng Kông sắp thay người rồi.
Có lẽ nên tranh lấy vị trí hội trưởng này trước, rồi dựa vào đường dây ấy để kết nối với Nội địa.
Khi Lục Vinh còn đang thức trắng lập kế hoạch cho tương lai.
Thì Giản Nhược Trầm vẫn còn lưu luyến hương vị bữa ăn hôm nay, đang mơ thấy tiệc ở doanh trại bộ đội.
Trong đại viện, món ngon nhất không gì bằng bánh bao trắng.
Cơm đại viện của Quảng Đông, trong bánh bao trắng được cho thêm chút đường, ăn vào vừa ngọt vừa thơm, ngay cả ăn kèm cháo trắng cũng rất đặc biệt.
Món xào thì đậm đà hương vị lửa bếp.
Nước sốt gà kho rưới lên cơm, khỏi phải nói thơm đến nhường nào.
Mùi hương thơm đến mức khiến người ta vừa tỉnh giấc đã đói cồn cào, khóe miệng chảy xuống dòng lệ nhớ nhà.
...
Tổ trọng án Tổng khu Tây Cửu Long bắt đầu kỳ nghỉ từ ngày 4 tháng 10, kéo dài bảy ngày.
10 tháng 10, 4 giờ chiều.
Tiết học cuối cùng vừa kết thúc, giảng viên đã chạy nhanh hơn cả sinh viên, lớp học lập tức náo nhiệt hẳn lên.
"Ở Vượng Giác mới mở một tiệm bánh ngọt, anh tôi bảo bánh tôm ở đó ngon lắm, còn bán cả đồ uống ngọt nữa. Có muốn đi thử không?"
Giản Nhược Trầm hơi nghiêng đầu.
"Vượng Giác à... Giờ này chắc chắn đông lắm." Một người khác bặm môi, có vẻ không mấy hào hứng, "Tôi còn phải về nhà xem phim truyền hình, hôm nay chiếu Bao Thanh Thiên mà!"
"Bao cái đầu cậu ấy!" Cậu con trai kia quay người kéo cổ tay bạn mình, "Chờ cập nhật từng tuần vừa chậm vừa phiền, đến lúc đó mua đĩa về xem cũng được mà!"
Ánh mắt cậu ta liếc thấy mái tóc bạc nổi bật giữa đám đông của Giản Nhược Trầm, bèn cười nói: "Bao Thanh Thiên điều tra án là chuyện hồi xưa, bây giờ phải xem Tây Cửu Long phá án mới đúng! Cứ đọc báo nhà STN là đủ rồi!"
Vừa nói, cậu ta vừa làm nũng: "Đi mà đi mà! Cùng lắm sau này tôi tặng cậu đĩa Bao Thanh Thiên bản HD!"
Giọng cậu con trai the thé như vịt Donald.
Người bên cạnh chịu không nổi nữa, "Được rồi được rồi, đi thì đi. Ở Vượng Giác chỗ nào?"
"Ngay bên cạnh tiệm vàng cũ đó. Mau lên!"
Giản Nhược Trầm ghi nhớ địa điểm, định ngày mai đến mua chút bánh mang vào Tổ trọng án cho mọi người cùng ăn.
Tổ trọng án bắt đầu nghỉ phép 7 ngày từ ngày 4 tháng 10.
Hôm nay vừa đúng là ngày cuối cùng.
Ngày 11 tháng 10 sở cảnh sát đi làm lại.
Đúng lúc đó có thể cùng nhau đón sinh nhật trong sở cảnh sát.
Sáng mai đi mua là hợp lý nhất, ít người, bánh mới, chắc chắn không phải xếp hàng.
Giản Nhược Trầm tính toán trong đầu, sau khi ra khỏi cổng trường thì lên xe của Quan Ứng Quân, kể lại kế hoạch cho hắn nghe: "...Anh có muốn đi cùng em không?"
Quan Ứng Quân thuận miệng ừ một tiếng, ngón tay gập lại đặt trên tay lái: "Có phải bên cạnh tiệm vàng có cửa hàng bán đồ tiêu dùng nhập khẩu không?"
"Ừm." Giản Nhược Trầm nghĩ một chút, "Nhà thiếu đồ gì sao? Anh cần đổi bàn chải đánh răng à?"
Quan Ứng Quân không trả lời, vươn tay ra, cong ngón tay v**t v* gò má mềm mại của người bên cạnh, "20 tuổi, lớn rồi."
Đôi mắt Giản Nhược Trầm từ từ mở to, hai má nóng bừng.
Ám chỉ như vậy mà còn không hiểu thì còn học tâm lý tội phạm làm gì nữa.
"Anh muốn mua... mua..." Cậu ngập ngừng một lúc, dưới ánh mắt nóng bỏng ấy thật sự không thể nói nên lời, đành hạ giọng chuyển sang cách nói khác, "Anh định phạm tội à?"
"Ừm." Quan Ứng Quân đưa tay nắm lấy sau gáy Giản Nhược Trầm, ngón cái nhẹ nhàng v**t v* mấy cái. Hắn nhìn vào đôi mắt trong veo màu hổ phách của cậu, chầm chậm cúi đầu, tựa trán lên bờ vai cậu, nhẹ nhàng hít một hơi.
Là mùi hương quen thuộc, có chút vị bưởi, nhưng ngửi kỹ lại không hoàn toàn giống.
Thơm quá.
Tim đập rộn ràng như muốn phá tan lớp da thịt, nhảy sang phía Giản Nhược Trầm.
Hắn thật sự rất thích người này, thích đến mức chỉ muốn cắn một cái, nhét vào túi mang theo bên người cả đời.
Hắn điều chỉnh lại hơi thở, cố gắng kiềm chế rồi ngẩng đầu lên, chóp mũi kề sát mũi Giản Nhược Trầm: "Anh thích em lắm."
Quan Ứng Quân khẽ hôn lên trán Giản Nhược Trầm: "Em định làm cảnh sát cả đời sao?"
Giản Nhược Trầm mơ hồ "ừm" một tiếng.
"Cảnh sát thì không tiện đeo nhẫn cưới." Quan Ứng Quân ghé vào tai cậu thì thầm, bao nhiêu năm lạnh lùng dè dặt giờ phút này chẳng thể kìm nén nổi nữa, cảm xúc bùng cháy như lửa tràn về phía người trước mặt, "Nhẫn bạc cũng không đeo được, vậy sau này chúng ta đeo gì đây?"