- Trang chủ
- Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người
- Chương 128: Cứ nghe một chút vậy
Chương 128: Cứ nghe một chút vậy
Truyện: Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người
Tác giả: Vượng Vương Khảo Bình
- Chương 1-1: LỜI MỞ ĐẦU
- Chương 1-2: Nhắm mắt một cái, Thừa kế chục tỷ
- Chương 2: Thế giới này có khá nhiều kẻ ngốc
- Chương 3: Đi đường đừng có đút tay vào túi
- Chương 4: Diễn xuất thu phóng tự nhiên
- Chương 5: Thu hoạch bất ngờ
- Chương 6: Không chịu được khổ của tình yêu
- Chương 7: Thầy Lý không dễ bị lung lay
- Chương 8: Kẻ xấu bẩm sinh
- Chương 9: Tiễn Giang Vĩnh Ngôn
- Chương 10: Sự Ăn Ý Ban Đầu
- Chương 11: Vào sở Cảnh sát
- Chương 12: Quan Ứng Quân hơi khựng lại
- Chương 13: Biết một chút ma thuật
- Chương 14: Cậu muốn gì?
- Chương 15: Nắm bắt
- Chương 16: Trước khi làm việc phải xin lỗi
- Chương 17: Anh Dùng Khuôn Mặt Này Để Thử Thách Cán Bộ?
- Chương 18: Ai Mới Là Kẻ Ngốc?
- Chương 19: Chẳng lẽ phải bế cậu ấy lên sao?
- Chương 20: Quan Ứng Quân lại dám cho người vào phòng làm việc?
- Chương 21: Giang Minh Sơn xong đời
- Chương 22: Gã cha tồi hối hận, khóc lóc thảm thiết
- Chương 23: Tim của Quan Ứng Quân chưa bao giờ đập nhanh đến thế
- Chương 24: Diêm Vương cười, sinh tử khó lường
- Chương 25: Quan Sir muốn nắm chặt cậu trong lòng bàn tay
- Chương 26: Tôi ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu.
- Chương 27: Hấp dẫn không phải tội phạm thì là cảnh sát
- Chương 28: Thật k1ch thích
- Chương 29: Rải tiền
- Chương 30: Siêu cấp biến biến biến
- Chương 31: Vượt giới hạn
- Chương 32: Quan Ứng Quân, chẳng lẽ anh muốn làm 'daddy'
- Chương 33: Tôi chịu trách nhiệm về sự an toàn của cậu
- Chương 34: Tiền, thật nhiều tiền
- Chương 35: Dường như ghế phụ của hắn, vốn nên dành cho Giản Nhược Trầm
- Chương 36: Bắt được kẻ trộm
- Chương 37: Trên người Giản Nhược Trầm có chút tà môn
- Chương 38: Lòng đàn ông như mò kim đáy bể
- Chương 39: Cậu nói cho tôi biết đi... coi như tôi cầu xin cậu.
- Chương 40: Công tư phân minh thôi
- Chương 41: Nắm tay
- Chương 42: Thiên tài tâm lý học tội phạm
- Chương 43: Tôi sai rồi
- Chương 44: Cậu muốn làm gì tôi cũng được
- Chương 45: Phải tranh thủ thời gian với Lục Tiệm
- Chương 46: Quan Ứng Quân phiên bản tàu lượn siêu tốc
- Chương 47: Thu hoạch ngoài ý muốn
- Chương 48: Cửa hẹp
- Chương 49: Bụng dạ Giản Nhược Trầm đầy ắp mưu mô
- Chương 50: Anh thích tôi, phải không?
- Chương 51: Quan Ứng Quân thích cậu
- Chương 52: Muốn một khẩu súng không?
- Chương 53: Em chính là cái kiểu ra đường là có thể gặp tội phạm
- Chương 54: Giản cố vấn, lợi hại!
- Chương 55: Siêu Cấp Nhân Đôi
- Chương 56: Tôi Thay Mặt Người Nộp Thuế Cực Lực Lên Án
- Chương 57: Thời Thế Thay Đổi
- Chương 58: Đại thắng
- Chương 59: Chết tiệt, sao máy nhắn tin không thể tắt tiếng được
- Chương 60: Tôi có thể ôm em một cái không?
- Chương 61: Hít hà quần áo
- Chương 62: Đại tiên, đại tiên, khi nào thì Lục Tiệm ngồi tù?
- Chương 63: Đây gọi là rung động, hiểu chưa?
- Chương 64: Cả mười điều đều có công của Giản Nhược Trầm
- Chương 65: Chuẩn bị phá nổ
- Chương 66: Thần Tài khai trương
- Chương 67: Một cái tát chát chúa
- Chương 68: Chứng cứ phạm tội
- Chương 69: Đường cùng
- Chương 70: Lục lão gia
- Chương 71: Ăn cơm
- Chương 72: Lục Tiệm muốn gặp Giản Nhược Trầm
- Chương 73: Muốn thắng thì đừng sợ thua
- Chương 74: Hôn
- Chương 75: Buộc tóc
- Chương 76: Dựa vào
- Chương 77: Sao anh lạnh lùng vậy
- Chương 78: Yêu đương sẽ lãng phí thời gian phá án
- Chương 79: Em muốn ăn tàu hũ trân châu
- Chương 80: Ba câu nói, chọc ông cụ Lục tức đến ngất
- Chương 81: Chứng cứ phạm tội
- Chương 82: Chó cắn chó, gâu gâu gâu
- Chương 83: Quan sir muốn truyền tuyệt kỹ cho em sao?
- Chương 84: Không đi là được
- Chương 85: Ha ha, bị Sở Cảnh sát Tổng khu Tây Cửu Long chê cười rồi~
- Chương 86: Phán quyết tử hình
- Chương 87: Quan Ứng Quân lái xe rất ngông cuồng
- Chương 88: Có lẽ lần đầu gặp mặt, Giản Nhược Trầm đã va thẳng vào tim hắn.
- Chương 89: Đều sưng lên rồi
- Chương 90: Anh là đàn ông
- Chương 91: Cứ tiếp tục đi
- Chương 92: Toàn đội diễn vai quần chúng
- Chương 93: Giang Hàm Dục cảm thấy mình đã thua hoàn toàn
- Chương 94: Anh Là Lần Đầu Yêu Đương Thật Sao?
- Chương 95: Ứng Biến Nhanh Trí
- Chương 96: Không nên ở ngoài xe, mà nên ở trong xe
- Chương 97: Anh làm cho cái này thành màu vàng cho em
- Chương 98: Em không có ý đó
- Chương 99: Cảm ơn em đã đến bên cạnh anh
- Chương 100: Dựa vào tiền tỷ để cứu người
- Chương 101: Nếu không có Giản Nhược Trầm
- Chương 102: Triệu tập Lục Vinh!
- Chương 103: Miếng đất ở Cửu Long Thành Trại, cháu muốn nó
- Chương 104: Quả là một phiên đấu giá sảng khoái
- Chương 105: Bình gas
- Chương 106: Cũng chỉ là k1ch thích một chút mà thôi
- Chương 107: Kẻ xướng người họa
- Chương 108: Thế giới là một cuốn tiểu thuyết bày bán bên lề đường
- Chương 109: Cắt tóc
- Chương 110: Đây là ai?
- Chương 111: Ngài từng giết người chưa?
- Chương 112: Chắc chắc sẽ cực kỳ gay cấn!
- Chương 113: Thả mồi dài, câu cá lớn
- Chương 114: Điện thoại di động
- Chương 115: Oliver Keith mất ngủ
- Chương 116: Quyên góp cũng cần hẹn trước?
- Chương 117: Tuổi trẻ thật tốt, nằm xuống là ngủ ngay
- Chương 118: Nghiệp vụ câu cá
- Chương 119: Rất túng thiếu, không có tiền lẻ
- Chương 120: Vụ án xác chết ở Công viên Câu cá dã ngoại Vịnh Nước Cạn
- Chương 121: Hai trong một
- Chương 122: Em đói rồi
- Chương 123: Đàn ông có tiền thì sẽ hư
- Chương 124: Gặp ở đồn cảnh sát, giáo sư
- Chương 125: Sao không mang dép?
- Chương 126: Táo bạo đến vậy sao?
- Chương 127: Một cái tát đánh tỉnh
- Chương 128: Cứ nghe một chút vậy
- Chương 129: Tư bản vẽ bánh
- Chương 130: Sập bẫy rồi
- Chương 131: Keith giữ im lặng về chuyện này
- Chương 132: Cảm ơn cậu đã vì Đảng và Nhân dân
- Chương 133: Tiền của cậu, một xu cũng chưa tiêu!
- Chương 134: Trên người như có sâu bò
- Chương 135: Bây giờ bọn họ đều rất hận cậu
- Chương 136: Sao Quan sir lại không nghèo nữa?
- Chương 137: Gặp phải 'cha sống' rồi
- Chương 138: Nghĩ thôi đã thấy sướng
- Chương 139: Cậu chủ Giản thật tốt bụng
- Chương 140: Tháng 10 quả là một tháng tốt
- Chương 141: Mọi người đều là thương nhân giàu có
- Chương 142: Có cơm là cậu ăn thật
- Chương 143: Khóe miệng chảy xuống dòng lệ nhớ quê hương
- Chương 144: Ghen
- Chương 145: Đồng hồ báo thức
- Chương 146: Dám động thử xem?
- Chương 147: Cứ thử là đi đời
- Chương 148: Vào sinh ra tử, thân như huynh đệ!
- Chương 149: Đây là người yêu của cháu
- Chương 150: Lái xe và lái xe
- Chương 151: Lộ tẩy
- Chương 152: Giày rơm
- Chương 153: Tầng thượng
- Chương 154: Rút ổ cứng
- Chương 155: Vì Yêu
- Chương 156: Tiểu Thần Tài
- Chương 157: Tuyên dương
- Chương 158: Ăn Ăn Ăn
- Chương 159: Tôi biết anh đang rất gấp
- Chương 160: Sơ hở
- Chương 161: Lý thuyết trò chơi
- Chương 162: Yes sir
- Chương 163: Phá cửa
- Chương 164: Lưỡi vàng
- Chương 165: Cháu cũng muốn làm cảnh sát
- Chương 166: Lấy công chuộc tội
- Chương 167: Anh nói chuyện với tôi như vậy
- Chương 168: Mưu mẹo nho nhỏ tốt hay xấu
- Chương 169: Hắn khai rồi
- Chương 170: Tôi nghĩ tôi đã đủ mềm lòng rồi
- Chương 171: Giao cho tòa án
- Chương 172: Ở cùng anh
- Chương 173: Buổi Họp Báo
- Chương 174: Cắt Tóc
- Chương 175: Nghi Vấn
- Chương 176: Cũng không cần tự mình ra tay
- Chương 177: Tiệc
- Chương 178: Tiêu tiền
- Chương 179: Tội phạm bị truy nã xuất hiện, mau đến đây!
- Chương 180: Bọt nước
- Chương 181: Di sản phình to
- Chương 182: Nhớ em
- Chương 183: Quá mức xuất sắc
- Chương 184: Lễ tốt nghiệp
- Chương 185: Anh cũng nghĩ vậy
- Chương 186: Sao mà không phục cho được?
- Chương 187: Giản sir khiến tội phạm nghe danh đã sợ mất mật
- Chương 188: Truy đuổi (1)
- Chương 189: Truy đuổi (2)
- Chương 190: Có thể cho mỗi phạm nhân một cơ hội
- Chương 191: Phát triển khoa học công nghệ nhờ ước nguyện
- Chương 192: Vì phòng chống m@ túy, cậu đã trả giá quá nhiều
- Chương 193: Hắn đã có gia đình rồi
- Chương 194: Mua khí thế
- Chương 195: Chứng kiến lịch sử
- Chương 196: Trao Huân chương
- Chương 197: Bọn họ yêu nhau, không cần để ý ánh mắt người đời.
- Chương 198: [Phiên ngoại] Lời bàn của hậu thế
- Chương 199: Ngoại truyện - Gặp lại (1)
- Chương 200: Ngoại truyện - Gặp lại (2)
- Chương 201: Ngoại truyện - Gặp lại (3)
- Chương 202: Ngoại truyện - Gặp lại (4)
- Chương 203: Ngoại truyện - Gặp lại (5)
- Chương 204: Ngoại truyện - Gặp lại (6)
- Chương 205: Ngoại truyện /Nếu như/ - Trúc mã (1)
- Chương 206: Ngoại truyện /Nếu như/ - Trúc mã (2)
- Chương 207: Ngoại truyện /Nếu như/ - Trúc mã (3)
- Chương 208: Ngoại truyện /Nếu như/ - Trúc mã (4) (Hoàn toàn văn)
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Đây thực ra là dụ cung, thường thì không được phép dùng trong quá trình thẩm vấn.
Khi thẩm phán phát hiện người thẩm vấn có hành vi dụ cung hoặc bức cung trong quá trình thẩm vấn, thì khẩu cung làm chứng rất có khả năng sẽ bị tuyên là vô hiệu.
Nhưng hiện tại, trong 9 nạn nhân chỉ mới tìm được hai bộ hài cốt. Họ buộc phải dựa vào khẩu cung của Oliver Keith mới có thể tiếp tục phá án, bằng không chẳng khác gì mò kim đáy biển.
Mà chỉ cần dựa vào lời khai tìm ra bằng chứng thực tế, thì hành vi dụ cung có thể trở thành "không tồn tại", bởi vì trong trường hợp có bằng chứng vững chắc, thẩm phán buộc phải coi trọng bằng chứng hơn.
Giản Nhược Trầm nhìn chằm chằm vào nửa bên mặt sưng đỏ của Oliver Keith một lúc, kiên nhẫn chờ đợi.
Oliver Keith nhìn vào mắt cậu, trong lòng bất chợt dấy lên một tia hy vọng kỳ lạ.
Ông ta cũng không biết tiền bảo lãnh của mình sẽ là bao nhiêu, nhưng Giản Nhược Trầm thừa kế một khoản tài sản khổng lồ, đó là tiền của Connaught...
Mí mắt đầy mỡ của ông ta rũ xuống, run rẩy, tròng mắt nhanh chóng đảo quanh, đang cân nhắc mức độ thành thật của câu "Tôi có thể giúp ông đóng tiền bảo lãnh."
Giản Nhược Trầm khoanh tay đứng trước mặt Oliver một lát, bất chợt quay đầu lại, rồi ngồi trở lại ghế của mình.
Khoé mắt Oliver Keith liếc thấy động tác ấy, bất giác sững người. Là ý gì?
Chẳng lẽ ông ta suy nghĩ quá lâu, lâu đến mức khiến Giản Nhược Trầm mất kiên nhẫn?
"Cậu có thể chi bao nhiêu?" Oliver Keith dè dặt hỏi.
Giản Nhược Trầm ngẫm nghĩ, "Tôi đi hỏi thử xem."
Nói xong, cậu đi ra ngoài, mỉm cười với những người cảnh sát bên ngoài, "Đứng chờ cũng chán nhỉ, chắc còn phải hỏi lâu lắm, kéo ghế ra mà ngồi xem đi."
Trần Cận Tài: ...
Thế thì quá đường đột rồi.
"Sao cậu lại ra ngoài?" Lương Tín Duyệt đứng ngay cạnh cầu dao điện bên ngoài phòng thẩm vấn.
Nếu Quan sir không kìm được mà đá người ta vào bệnh viện, phải có người kịp thời ngắt điện.
Lương Tín Duyệt nhìn Giản Nhược Trầm một cách khó hiểu, nhất thời cũng không phân rõ lời nói của cậu là thật hay giả, "Cậu định đóng tiền bảo lãnh cho ông ta thật à?"
"Sao có thể chứ." Giản Nhược Trầm ngạc nhiên đáp, "Dù tiền của tôi là do gió thổi tới, tôi cũng không thể phung phí một xu cho loại rác rưởi như vậy được."
Trên đời có hai loại lời nói không thể tin.
Lời hứa trên giường.
Và câu "không sao đâu, cứ nói đi" trong phòng thẩm vấn.
Nghe thì nghe, sao lại tin thật chứ?
Giản Nhược Trầm nhìn Lương Tín Duyệt một cái đầy thương hại, rồi chậm rãi bước đến bên máy nước nóng, pha một ly nước mật ong, nhâm nhi với bánh quy, sau đó còn tiện tay chôm vài viên kẹo trong ngăn kéo của Quan Ứng Quân nhét vào túi. Khi quay lại đi ngang qua Lương Tín Duyệt, còn nhét cho cậu ta một viên: "Tôi ra ngoài uống chút nước cho đỡ khô miệng."
Nói nhiều quá, vừa mất sức vừa khô cổ.
Phải tranh thủ bổ sung năng lượng.
Lương Tín Duyệt thầm nghĩ mình lại bị lừa rồi, bĩu môi xé giấy gói kẹo, sau đó bị chua đến mức rùng mình, ánh mắt cũng trở nên trong trẻo hơn hẳn.
Cánh cửa phòng thẩm vấn lại đóng lại.
Lương Tín Duyệt chăm chú nhìn vào trong.
Giản Nhược Trầm đang cất điện thoại vào túi, trông như vừa gọi xong một cuộc điện thoại, "Tôi hỏi rồi, tiền bảo lãnh của ông cần 400 triệu."
Lương Tín Duyệt trợn mắt há mồm.
Nếu không phải chính mắt thấy Giản Nhược Trầm vừa ăn vừa uống, cậu ta thật sự đã tin đối phương vừa gọi điện thoại rồi!
Chuyện này... có tác dụng thật à?
Oliver Keith nghi ngờ ngẩng đầu.
Ông ta cảm thấy không đúng, Giản Nhược Trầm biết rõ chuyện Phenmetrazine là do ông ta làm, sao còn tốt bụng như vậy chứ?
Không chừng là do cảnh sát nắm quá ít chứng cứ, nên mới buộc phải dụ cung ông ta!
Giản Nhược Trầm giấu tay vào túi, siết chặt ngón tay, tim đập hơi nhanh.
Đối phó với kiểu tội phạm giết người vẫn còn giữ được vài phần lý trí như vậy thật không dễ dàng.
Cậu giả vờ do dự, "400 triệu thì hơi nhiều, tuy tôi thật sự muốn phá án, nhưng tôi không muốn cứu kẻ đã giết mẹ mình."
"...Hay là thôi đi, coi như tôi chưa từng nói gì."
Oliver Keith hoảng rồi.
Sao lại thôi chứ?
Ông ta còn chưa nói gì mà!
Oliver Keith suýt bị ép đến phát điên.
Từ lúc bước vào phòng thẩm vấn, ông ta chưa hề thực sự trả lời câu hỏi nào.
Không phải không muốn, mà là không có cơ hội.
Thông tin cứ ập đến từng cái một, khiến ông ta trở tay không kịp, tinh thần lùi bước liên tục.
Oliver Keith uống một ngụm nước lạnh, run rẩy nói: "Tôi... muốn..."
Cảm giác nhục nhã vô cùng khiến ông ta nhất thời không thể thốt ra ba chữ 'tiền bảo lãnh'.
Giản Nhược Trầm hiểu ý, lập tức ép hỏi: "Ông quen biết Địch Thu Hà từ bao giờ?"
Đến lúc này lại không thể vội vàng.
Vội quá sẽ lộ ngay chuyện tổ trọng án chưa nắm được bao nhiêu thông tin.
"Nói kỹ vào, nói chậm thôi." Trương Tinh Tông cầm bút, bên cạnh là mấy trang giấy chép kín lời khai, "Nói từ lần đầu tiên ông gặp Địch Thu Hà đi."
Oliver Keith không dám nhìn tấm ảnh vẫn đang đặt trên ghế thẩm vấn, ông ta ngửa đầu ra sau, không ngờ thật sự lại nhớ tới dáng vẻ khi còn sống của Địch Thu Hà.
Ông ta lại rùng mình, "Là gặp trong một buổi hội thảo học thuật. Lúc đó Địch Thu Hà vừa về nước, còn tôi thì mới được bổ nhiệm làm giáo sư ở Đại học Hồng Kông."
"Cậu ta thấy bài viết tôi đăng trên SCI nên chủ động bắt chuyện, rồi cứ thế quen nhau."
Quan Ứng Quân nhíu mày.
Nói như vậy, Phùng Dã là nạn nhân đầu tiên ở Hồng Kông.
Oliver Keith dùng bài luận của Phùng Dã như chìa khóa, mở cửa bước vào khoa Vật lý Thiên văn của Đại học Hồng Kông, sau đó dẫm lên xác Phùng Dã, tiếp tục gây hại cho những du học sinh trở về nước.
Hắn mím môi nói: "Ông phát hiện ra cậu ta có bài luận chưa công bố bằng cách nào?"
Giản Nhược Trầm liếc mắt về phía Quan sir.
Kỹ thuật thẩm vấn của Quan Ứng Quân hình như khá hơn rồi, nếu là trước kia, chắc chắn đã hỏi thẳng: Ông giết cậu ta ở đâu?
Oliver Keith thậm chí còn khẽ cười: "Cậu ta muốn thi vào chương trình tiến sĩ của Đại học Hồng Kông, tất nhiên phải tìm giảng viên phù hợp, trao đổi một chút về thành quả học thuật chứ."
"Anh ta tin tưởng ông." Giản Nhược Trầm lạnh giọng nói, "Sau khi kết thúc buổi tọa đàm, hai người hẹn gặp nhau ở một nơi khác. Sau đó, Địch Thu Hà mang theo bản thảo đến, đưa cho ông xem."
Cậu đan hai tay vào nhau, đột ngột nâng cao giọng: "Có phải vậy không?!"
Oliver Keith toàn thân run rẩy, sắc mặt hoảng hốt.
Rốt cuộc cảnh sát biết được bao nhiêu rồi? Sao ngay cả chi tiết lúc đó cũng rõ ràng đến vậy?
Vậy thì ông ta còn có thể nói dối, còn có thể giấu giếm được gì nữa đây?
Keith sợ hãi.
Giản Nhược Trầm cũng đang căng thẳng.
Bởi vì những gì cậu vừa nói hoàn toàn không có trong danh sách chứng cứ hay lời khai, mà là cậu suy luận ra từ vài câu vụn vặt mà Oliver Keith khai trong phòng thẩm vấn.
Thông thường, chẳng ai lại mang theo bản thảo nghiên cứu khi đi dự một buổi tọa đàm học thuật, cho dù là Địch Thu Hà không chú trọng hình thức, thực sự có mang theo, cũng không thể nào lấy ra giữa đám đông.
Trong thời đại này, bản thảo nghiên cứu quý giá biết chừng nào.
Năm đó, sau khi Địch Thu Hà và Oliver Keith trao đổi sơ bộ, chắc chắn hai người đã hẹn gặp lại vào lúc khác. Chỉ tiếc là cậu không biết là ngay trong ngày hay hôm sau, nên cố tình mập mờ về thời gian gặp mặt của hai người.
Con người khi nghe đến những tình tiết trùng khớp với trải nghiệm cá nhân trong quá khứ thường sẽ tự động lấp đầy những chi tiết còn thiếu.
Quả nhiên, Oliver Keith không nhận ra cái bẫy đó, lắp bắp nói: "Phải... buổi tối hôm đó tôi đã xem hai bản thảo của cậu ta."
Nói đến đây, ông ta lại không cam tâm để mọi chuyện bị khui ra hết như vậy, muốn thử nói dối một câu để thăm dò phản ứng của cảnh sát.
Nhưng đến lúc này, ông ta lại không nghĩ ra nổi lời dối trá nào đủ lớn để che giấu được tất cả.
Thật sự là không còn cách nào cãi lại.
Giản Nhược Trầm ngước mắt liếc ông ta một cái, "Đừng nghĩ đến việc giấu giếm. Giấu giếm chỉ tổ lãng phí thời gian của cả hai bên."
Oliver Keith đờ đẫn nhìn người trước mặt.
Toàn bộ tiết tấu của cuộc trò chuyện đều nằm trong tay Giản Nhược Trầm.
Bên trái cậu là Quan Ứng Quân đang im lặng ẩn mình.
Bên phải là một thanh niên trông có vẻ thư sinh yếu ớt, nhưng ánh mắt sắc bén, đang cắm cúi ghi chép không ngừng.
Cách người thanh niên này, là một nữ cảnh sát đang bắt chéo hai chân, tựa lưng vào ghế, khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống đầy dò xét.
Oliver Keith nhìn cô, chỉ thấy khóe miệng nóng rát đau đớn, đầu óc ong ong.
Tất Loan Loan cười lạnh một tiếng, "Nhìn tôi làm gì? Mặt tôi có viết cách ông miêu tả vụ án của mình à?"
Cô không hề khách sáo, túm lấy cơ hội là mắng ngay: "Ông đừng có như cái đầu cá trong bát, đụng vào mới động, đến cả cách kể lại mình đã giết người thế nào cũng không biết à? Còn là giáo sư suốt đời nữa chứ, chẳng trách phải đi đạo văn người khác, thì ra là đến nói cũng không nên hồn."
Trương Tinh Tông ngồi bên cạnh, cắm cúi ghi lại từng lời rào rào.
Giản Nhược Trầm liếc qua, nhớ là nét bút kia vừa mạnh mẽ như rồng bay phượng múa, vừa đầy phẫn nộ.
Cậu im lặng một lúc, nhắc nhở: "Câu đó không cần ghi lại."
Trương Tinh Tông gật đầu, nhanh chóng gạch bỏ câu sau, rồi lật sang trang mới.
Sắc mặt Oliver Keith đỏ bừng như máu, hoàn toàn không còn dũng khí phản kháng, ông ta nói: "Sau khi xem hai bản thảo đó, tôi chủ động hỏi ở Hồng Kông có chỗ nào vui chơi không. Địch Thu Hà nói Mã An Sơn cũng khá thú vị, cậu ta rất nhiệt tình, bảo có thể dẫn tôi đi cùng."
"Điều này rất hợp ý tôi."
Không ngờ nơi xảy ra án mạng lại do chính Địch Thu Hà dẫn hung thủ đến!
Anh đâu biết người thầy mà mình lựa chọn lại là một con quỷ dữ, càng không biết người đó đã g**t ch*t một thiên tài, vậy mà anh vẫn xem ông ta như là ngọn hải đăng dẫn đường trong cuộc đời.
Oliver Keith chìm vào hồi tưởng, càng nói càng trôi chảy: "Chúng tôi đi được mấy lần, lần thứ hai, tôi bịa ra chuyện thích leo núi, nói rằng lúc leo núi thì tư duy học thuật sẽ thông suốt hơn, hỏi cậu ta có muốn đi cùng không. Địch Thu Hà đồng ý."
"Trình độ của tôi trong lĩnh vực vật lý thiên văn không phải là giả, chúng tôi đã trò chuyện rất lâu. Tôi thấy cậu ta chẳng qua chỉ hơn tôi ở chỗ chọn được điểm quan sát mới lạ, nếu tôi nghĩ ra trước, thì bài luận của tôi cũng chẳng kém gì."
Giản Nhược Trầm khẽ nhíu mày.
Cái tôi trong lời nói này quá nhiều.
Một đoạn nói chuyện, có đến tám lần "tôi".
Loại người này độc đoán, chuyên quyền, không quan tâm đến cảm nhận của người khác, cái tôi quá mạnh, mù quáng tự đại.
Rất có thể Oliver Keith mắc chứng rối loạn chú ý hoặc thiên kiến vị kỷ.
Cậu cụp mắt, "Vậy nên ông đã giết anh ta, vứt thi thể của anh ta ở giếng cạn? Chiếm đoạt hai bài luận đó?"
Ánh mắt Oliver Keith trở nên khó hiểu, ông ta nhìn chằm chằm vào Giản Nhược Trầm, đột nhiên nở một nụ cười kỳ dị, "Cái giếng đó... đúng là không tệ."
Lông tơ trên người Trương Tinh Tông dựng hết cả lên — ánh mắt đó anh ta quá quen thuộc rồi, là ánh mắt của một kẻ sát nhân.
Đã đến bước đường này rồi mà ông ta vẫn còn muốn giết Giản Nhược Trầm sao!
Trương Tinh Tông đập mạnh bút: "Ông tưởng đây là nơi nào? Nghiêm túc một chút đi! Tôi nói cho ông biết, báo cáo giám định hung khí đã có kết luận đầy đủ, người thân của 9 nạn nhân cũng đã đến nhận lại di vật của họ rồi!"
Quan Ứng Quân lạnh giọng: "Oliver Keith, sau khi đẩy Địch Thu Hà xuống giếng cạn, ông có quay lại hiện trường không?"
Oliver Keith nói: "Không có."
Ông ta nói một câu, cảnh sát liền có thể nối tiếp câu sau, như thể thật sự biết rõ tất cả. Nếu là vụ của Phùng Dã thì còn tạm hiểu được, dù sao quá trình tìm kiếm thi thể Phùng Dã gần như công khai.
Nhưng đây không phải Phùng Dã, mà là Địch Thu Hà.
Một tiếng đồng hồ sau, Oliver Keith đã không còn nuôi hy vọng may mắn gì nữa.
Nói bao nhiêu lời như vậy, mà tập hồ sơ dày cộp đó mới chỉ được lật qua vài trang.
Cảnh sát của tổng khu Tây Cửu Long chắc chắn đã nắm được toàn bộ chân tướng rồi.
Ông ta ngồi ngây người trên ghế, bắt đầu kể đến những thi thể của người mất tích mà tổng khu Tây Cửu Long chưa tìm được.
Bên ngoài phòng thẩm vấn.
Lâm Nhã Chi phân công nhiệm vụ tìm kiếm 6 thi thể còn lại.
Mãi đến khi mặt trời ngả về tây, bản ghi chép lời khai mới tạm hoàn thành.
Giọng Oliver Keith đã khàn đặc, còn Giản Nhược Trầm thì đã ăn sạch bánh quy mà Quan Ứng Quân để sẵn trong văn phòng, bụng đói đến nỗi kêu ọt ọt.
"8 tiếng rồi." Tất Loan Loan khẽ hắng giọng nhắc.
Thời gian ghi lời khai không được vượt quá 8 tiếng mỗi lần, nếu không sẽ bị khiển trách.
Giản Nhược Trầm chống tay đứng dậy, đến chân cũng hơi nhũn ra.
Cậu nghĩ nên đổi loại đồ ăn vặt trong văn phòng thành mấy món như saqima chẳng hạn, có thể chống đói tốt hơn.
Quan Ứng Quân khàn giọng: "Áp giải về tạm giam, ngày mai tiếp tục thẩm vấn."
Mọi người đều như sắp gục xuống, ngồi thẫn thờ tại chỗ hồi lâu không nhúc nhích.
Trương Tinh Tông đan hai tay đặt trên bụng, bình thản nói: "Tôi muốn ăn mì xe đẩy, thêm hai quả trứng, một cái chân giò và ba miếng đậu phụ chiên."
Giản Nhược Trầm nuốt nước bọt ừng ực.
Cậu cũng muốn ăn.
Đúng lúc cả bọn chuẩn bị đứng dậy đi ăn tối.
Điện thoại nội tuyến trong văn phòng vang lên, Quan Ứng Quân bước tới nhấc máy, bên trong truyền ra giọng của Lặc Kim Văn: "Cái vị giáo sư mà các cậu bắt rốt cuộc là thế nào vậy, sao bên trên lại gọi điện đến chỗ tôi đòi thả người rồi?"