- Trang chủ
- Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người
- Chương 182: Nhớ em
Chương 182: Nhớ em
Truyện: Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người
Tác giả: Vượng Vương Khảo Bình
- Chương 1-1: LỜI MỞ ĐẦU
- Chương 1-2: Nhắm mắt một cái, Thừa kế chục tỷ
- Chương 2: Thế giới này có khá nhiều kẻ ngốc
- Chương 3: Đi đường đừng có đút tay vào túi
- Chương 4: Diễn xuất thu phóng tự nhiên
- Chương 5: Thu hoạch bất ngờ
- Chương 6: Không chịu được khổ của tình yêu
- Chương 7: Thầy Lý không dễ bị lung lay
- Chương 8: Kẻ xấu bẩm sinh
- Chương 9: Tiễn Giang Vĩnh Ngôn
- Chương 10: Sự Ăn Ý Ban Đầu
- Chương 11: Vào sở Cảnh sát
- Chương 12: Quan Ứng Quân hơi khựng lại
- Chương 13: Biết một chút ma thuật
- Chương 14: Cậu muốn gì?
- Chương 15: Nắm bắt
- Chương 16: Trước khi làm việc phải xin lỗi
- Chương 17: Anh Dùng Khuôn Mặt Này Để Thử Thách Cán Bộ?
- Chương 18: Ai Mới Là Kẻ Ngốc?
- Chương 19: Chẳng lẽ phải bế cậu ấy lên sao?
- Chương 20: Quan Ứng Quân lại dám cho người vào phòng làm việc?
- Chương 21: Giang Minh Sơn xong đời
- Chương 22: Gã cha tồi hối hận, khóc lóc thảm thiết
- Chương 23: Tim của Quan Ứng Quân chưa bao giờ đập nhanh đến thế
- Chương 24: Diêm Vương cười, sinh tử khó lường
- Chương 25: Quan Sir muốn nắm chặt cậu trong lòng bàn tay
- Chương 26: Tôi ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu.
- Chương 27: Hấp dẫn không phải tội phạm thì là cảnh sát
- Chương 28: Thật k1ch thích
- Chương 29: Rải tiền
- Chương 30: Siêu cấp biến biến biến
- Chương 31: Vượt giới hạn
- Chương 32: Quan Ứng Quân, chẳng lẽ anh muốn làm 'daddy'
- Chương 33: Tôi chịu trách nhiệm về sự an toàn của cậu
- Chương 34: Tiền, thật nhiều tiền
- Chương 35: Dường như ghế phụ của hắn, vốn nên dành cho Giản Nhược Trầm
- Chương 36: Bắt được kẻ trộm
- Chương 37: Trên người Giản Nhược Trầm có chút tà môn
- Chương 38: Lòng đàn ông như mò kim đáy bể
- Chương 39: Cậu nói cho tôi biết đi... coi như tôi cầu xin cậu.
- Chương 40: Công tư phân minh thôi
- Chương 41: Nắm tay
- Chương 42: Thiên tài tâm lý học tội phạm
- Chương 43: Tôi sai rồi
- Chương 44: Cậu muốn làm gì tôi cũng được
- Chương 45: Phải tranh thủ thời gian với Lục Tiệm
- Chương 46: Quan Ứng Quân phiên bản tàu lượn siêu tốc
- Chương 47: Thu hoạch ngoài ý muốn
- Chương 48: Cửa hẹp
- Chương 49: Bụng dạ Giản Nhược Trầm đầy ắp mưu mô
- Chương 50: Anh thích tôi, phải không?
- Chương 51: Quan Ứng Quân thích cậu
- Chương 52: Muốn một khẩu súng không?
- Chương 53: Em chính là cái kiểu ra đường là có thể gặp tội phạm
- Chương 54: Giản cố vấn, lợi hại!
- Chương 55: Siêu Cấp Nhân Đôi
- Chương 56: Tôi Thay Mặt Người Nộp Thuế Cực Lực Lên Án
- Chương 57: Thời Thế Thay Đổi
- Chương 58: Đại thắng
- Chương 59: Chết tiệt, sao máy nhắn tin không thể tắt tiếng được
- Chương 60: Tôi có thể ôm em một cái không?
- Chương 61: Hít hà quần áo
- Chương 62: Đại tiên, đại tiên, khi nào thì Lục Tiệm ngồi tù?
- Chương 63: Đây gọi là rung động, hiểu chưa?
- Chương 64: Cả mười điều đều có công của Giản Nhược Trầm
- Chương 65: Chuẩn bị phá nổ
- Chương 66: Thần Tài khai trương
- Chương 67: Một cái tát chát chúa
- Chương 68: Chứng cứ phạm tội
- Chương 69: Đường cùng
- Chương 70: Lục lão gia
- Chương 71: Ăn cơm
- Chương 72: Lục Tiệm muốn gặp Giản Nhược Trầm
- Chương 73: Muốn thắng thì đừng sợ thua
- Chương 74: Hôn
- Chương 75: Buộc tóc
- Chương 76: Dựa vào
- Chương 77: Sao anh lạnh lùng vậy
- Chương 78: Yêu đương sẽ lãng phí thời gian phá án
- Chương 79: Em muốn ăn tàu hũ trân châu
- Chương 80: Ba câu nói, chọc ông cụ Lục tức đến ngất
- Chương 81: Chứng cứ phạm tội
- Chương 82: Chó cắn chó, gâu gâu gâu
- Chương 83: Quan sir muốn truyền tuyệt kỹ cho em sao?
- Chương 84: Không đi là được
- Chương 85: Ha ha, bị Sở Cảnh sát Tổng khu Tây Cửu Long chê cười rồi~
- Chương 86: Phán quyết tử hình
- Chương 87: Quan Ứng Quân lái xe rất ngông cuồng
- Chương 88: Có lẽ lần đầu gặp mặt, Giản Nhược Trầm đã va thẳng vào tim hắn.
- Chương 89: Đều sưng lên rồi
- Chương 90: Anh là đàn ông
- Chương 91: Cứ tiếp tục đi
- Chương 92: Toàn đội diễn vai quần chúng
- Chương 93: Giang Hàm Dục cảm thấy mình đã thua hoàn toàn
- Chương 94: Anh Là Lần Đầu Yêu Đương Thật Sao?
- Chương 95: Ứng Biến Nhanh Trí
- Chương 96: Không nên ở ngoài xe, mà nên ở trong xe
- Chương 97: Anh làm cho cái này thành màu vàng cho em
- Chương 98: Em không có ý đó
- Chương 99: Cảm ơn em đã đến bên cạnh anh
- Chương 100: Dựa vào tiền tỷ để cứu người
- Chương 101: Nếu không có Giản Nhược Trầm
- Chương 102: Triệu tập Lục Vinh!
- Chương 103: Miếng đất ở Cửu Long Thành Trại, cháu muốn nó
- Chương 104: Quả là một phiên đấu giá sảng khoái
- Chương 105: Bình gas
- Chương 106: Cũng chỉ là k1ch thích một chút mà thôi
- Chương 107: Kẻ xướng người họa
- Chương 108: Thế giới là một cuốn tiểu thuyết bày bán bên lề đường
- Chương 109: Cắt tóc
- Chương 110: Đây là ai?
- Chương 111: Ngài từng giết người chưa?
- Chương 112: Chắc chắc sẽ cực kỳ gay cấn!
- Chương 113: Thả mồi dài, câu cá lớn
- Chương 114: Điện thoại di động
- Chương 115: Oliver Keith mất ngủ
- Chương 116: Quyên góp cũng cần hẹn trước?
- Chương 117: Tuổi trẻ thật tốt, nằm xuống là ngủ ngay
- Chương 118: Nghiệp vụ câu cá
- Chương 119: Rất túng thiếu, không có tiền lẻ
- Chương 120: Vụ án xác chết ở Công viên Câu cá dã ngoại Vịnh Nước Cạn
- Chương 121: Hai trong một
- Chương 122: Em đói rồi
- Chương 123: Đàn ông có tiền thì sẽ hư
- Chương 124: Gặp ở đồn cảnh sát, giáo sư
- Chương 125: Sao không mang dép?
- Chương 126: Táo bạo đến vậy sao?
- Chương 127: Một cái tát đánh tỉnh
- Chương 128: Cứ nghe một chút vậy
- Chương 129: Tư bản vẽ bánh
- Chương 130: Sập bẫy rồi
- Chương 131: Keith giữ im lặng về chuyện này
- Chương 132: Cảm ơn cậu đã vì Đảng và Nhân dân
- Chương 133: Tiền của cậu, một xu cũng chưa tiêu!
- Chương 134: Trên người như có sâu bò
- Chương 135: Bây giờ bọn họ đều rất hận cậu
- Chương 136: Sao Quan sir lại không nghèo nữa?
- Chương 137: Gặp phải 'cha sống' rồi
- Chương 138: Nghĩ thôi đã thấy sướng
- Chương 139: Cậu chủ Giản thật tốt bụng
- Chương 140: Tháng 10 quả là một tháng tốt
- Chương 141: Mọi người đều là thương nhân giàu có
- Chương 142: Có cơm là cậu ăn thật
- Chương 143: Khóe miệng chảy xuống dòng lệ nhớ quê hương
- Chương 144: Ghen
- Chương 145: Đồng hồ báo thức
- Chương 146: Dám động thử xem?
- Chương 147: Cứ thử là đi đời
- Chương 148: Vào sinh ra tử, thân như huynh đệ!
- Chương 149: Đây là người yêu của cháu
- Chương 150: Lái xe và lái xe
- Chương 151: Lộ tẩy
- Chương 152: Giày rơm
- Chương 153: Tầng thượng
- Chương 154: Rút ổ cứng
- Chương 155: Vì Yêu
- Chương 156: Tiểu Thần Tài
- Chương 157: Tuyên dương
- Chương 158: Ăn Ăn Ăn
- Chương 159: Tôi biết anh đang rất gấp
- Chương 160: Sơ hở
- Chương 161: Lý thuyết trò chơi
- Chương 162: Yes sir
- Chương 163: Phá cửa
- Chương 164: Lưỡi vàng
- Chương 165: Cháu cũng muốn làm cảnh sát
- Chương 166: Lấy công chuộc tội
- Chương 167: Anh nói chuyện với tôi như vậy
- Chương 168: Mưu mẹo nho nhỏ tốt hay xấu
- Chương 169: Hắn khai rồi
- Chương 170: Tôi nghĩ tôi đã đủ mềm lòng rồi
- Chương 171: Giao cho tòa án
- Chương 172: Ở cùng anh
- Chương 173: Buổi Họp Báo
- Chương 174: Cắt Tóc
- Chương 175: Nghi Vấn
- Chương 176: Cũng không cần tự mình ra tay
- Chương 177: Tiệc
- Chương 178: Tiêu tiền
- Chương 179: Tội phạm bị truy nã xuất hiện, mau đến đây!
- Chương 180: Bọt nước
- Chương 181: Di sản phình to
- Chương 182: Nhớ em
- Chương 183: Quá mức xuất sắc
- Chương 184: Lễ tốt nghiệp
- Chương 185: Anh cũng nghĩ vậy
- Chương 186: Sao mà không phục cho được?
- Chương 187: Giản sir khiến tội phạm nghe danh đã sợ mất mật
- Chương 188: Truy đuổi (1)
- Chương 189: Truy đuổi (2)
- Chương 190: Có thể cho mỗi phạm nhân một cơ hội
- Chương 191: Phát triển khoa học công nghệ nhờ ước nguyện
- Chương 192: Vì phòng chống m@ túy, cậu đã trả giá quá nhiều
- Chương 193: Hắn đã có gia đình rồi
- Chương 194: Mua khí thế
- Chương 195: Chứng kiến lịch sử
- Chương 196: Trao Huân chương
- Chương 197: Bọn họ yêu nhau, không cần để ý ánh mắt người đời.
- Chương 198: [Phiên ngoại] Lời bàn của hậu thế
- Chương 199: Ngoại truyện - Gặp lại (1)
- Chương 200: Ngoại truyện - Gặp lại (2)
- Chương 201: Ngoại truyện - Gặp lại (3)
- Chương 202: Ngoại truyện - Gặp lại (4)
- Chương 203: Ngoại truyện - Gặp lại (5)
- Chương 204: Ngoại truyện - Gặp lại (6)
- Chương 205: Ngoại truyện /Nếu như/ - Trúc mã (1)
- Chương 206: Ngoại truyện /Nếu như/ - Trúc mã (2)
- Chương 207: Ngoại truyện /Nếu như/ - Trúc mã (3)
- Chương 208: Ngoại truyện /Nếu như/ - Trúc mã (4) (Hoàn toàn văn)
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Tiết trời vào thu, nhưng gió Hồng Kông vẫn còn mang theo cái oi ả cuối hè.
Trước khi kéo vali đến Học viện Cảnh sát Hồng Kông báo danh, Quan Ứng Quân nhận được một tin tình báo do Cục Tình báo CIB, cụ thể là từ Quý Chính Văn gửi đến.
[Nguồn m* t** đã được đội Thỏ theo dấu, nằm ở đảo Thạch Cổ Châu thuộc Đại Nhĩ Sơn, gần giống như anh nói, nông dân tự trồng, đợi đám người của anh Cửu đưa tàu đến thu gom.]
Thạch Cổ Châu là một hòn đảo nhỏ, gần như không có dấu chân người.
"Đội Thỏ?" Giản Nhược Trầm xách chiếc vali nhỏ chỉ đựng vài món đồ vệ sinh cá nhân và quần áo lót, tò mò thò đầu nhìn qua.
"Là những nội gián chuyên phụ trách nghe lén và liên lạc." Quan Ứng Quân hạ giọng giải thích.
Giản Nhược Trầm nghĩ đến vị trí của đảo Thạch Cổ Châu, liền nắm lấy cổ tay Quan Ứng Quân kéo sang một bên, nhường chỗ cho người khác ra vào cổng trường, "Giờ phải làm sao?"
Những nơi càng nhỏ và hẻo lánh, cảnh sát càng khó can thiệp. Nhiều ổ m* t** ở đó, người người đều mang súng, ngay cả trẻ con cũng biết chơi súng.
Những nơi như vậy, dân trí chưa khai sáng, họ đâu biết mình trồng cái gì, chỉ biết thứ đó mang lại tiền bạc, giúp họ ăn no mặc ấm, có thể sống sung sướng, hút một hơi là như tiên.
"Bảo họ tiếp tục theo dõi thêm một thời gian." Quan Ứng Quân vừa nói vừa nhắn tin, "Mấy hòn đảo nhỏ xung quanh cũng không ít, Thạch Cổ Châu không sát đảo Hồng Kông, biết đâu còn đảo khác cũng đang trồng."
Một lát sau, bên Quý Chính Văn hồi âm: [Đã nhận được]
Dù chưa chính thức tiếp nhận toàn quyền từ tay Tổng Cảnh ti cũ, nhưng Quan Ứng Quân đã có thể can dự vào công việc của Cục Cảnh vụ.
Giản Nhược Trầm suy nghĩ một lát rồi nói: "Đã là nông dân trồng trọt thì khả năng cao nhà máy điều chế m* t** sẽ không được đặt cùng địa điểm với vùng trồng nguyên liệu. Có thể để ý thêm đến vị trí nhà máy."
Quan Ứng Quân đáp lại một tiếng, bổ sung thêm một tin nhắn nữa mới thu điện thoại về.
Hai người nổi bật như thế đứng dựa bên cổng trường trò chuyện, khiến những tân sinh viên cùng đến nhập học ai nấy đều chậm bước, trong lòng dâng lên một cảm giác kích động lạ kỳ.
Giản Nhược Trầm!
Vị cố vấn từng phá bao vụ kỳ án lại nhập học cùng bọn họ!
Quan Ứng Quân cũng đi theo, điều này có nghĩa là gì?
Nghĩa là Quan sir đã chính thức thăng lên hàng ngũ Cảnh ti rồi!
Nghe nói hai vị này có quan hệ không rõ ràng, là thật sao?
Mọi người chất chứa đầy bụng nghi vấn, bước đi mà còn quay đầu liên tục. Càng bất ngờ hơn khi thấy một người từ chiếc xe Alphard gần đó bước xuống.
La Bân Văn đi thẳng đến trước mặt Giản Nhược Trầm, đưa cho cậu chiếc thẻ SIM còn thiếu, "Thẻ IC làm xong rồi, rảnh thì nhớ gọi về."
Ông nhìn cậu bằng ánh mắt không nỡ rời, đưa tay vuốt mấy sợi tóc rối bị gió thổi bay trên trán Giản Nhược Trầm, lặng lẽ quan sát gương mặt cậu.
Thật giống.
Khuôn mặt giống, tính cách cũng giống.
Chuyện đã quyết rồi thì không hề có chỗ để thay đổi dù chỉ một chút.
La Bân Văn khẽ thở dài: "Thôi, đi đi."
Giản Nhược Trầm suy nghĩ một lúc, bước lên một bước, ôm lấy La Bân Văn: "Cảm ơn chú."
La Bân Văn chợt cay cay nơi sống mũi.
"Chú đừng làm việc quá sức," Giản Nhược Trầm dặn dò, "Có mấy chuyện giao cho quản lý chuyên nghiệp cũng không sao, chú có thể ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn, hoặc đến... viện phúc lợi thăm bọn trẻ."
La Bân Văn khẽ ừ một tiếng.
"Vụ án biển thủ tiền quyên góp lần trước chú bảo cháu xử lý, vài hôm nữa là xét xử, chú thay cháu đi một chuyến nhé. Bên quỹ từ thiện ở Vịnh Đồng La cũng sẽ hoàn tất sửa sang trong hai, ba tháng nữa, đợi thông khí xong là có thể chuyển bọn trẻ sang."
Giản Nhược Trầm vừa nói vừa nhìn thấy mấy sợi tóc bạc lẩn khuất trong mái tóc đen của La Bân Văn, lại thấy trong lòng trào dâng chút không nỡ.
Cậu cắn chặt răng, cảm thấy viền mắt nóng lên: "Vậy cháu đi đây."
La Bân Văn lại đưa tay vuốt tóc cậu, lúc rút tay về thuận tiện lau nhẹ bên má cậu, "Có chuyện gì đừng giữ trong lòng, lập tức gọi cho chú. Mang thẻ và tiền mặt chưa?"
Giản Nhược Trầm gật đầu. Lúc này La Bân Văn mới khoát tay với cậu, "Vào đi."
Giản Nhược Trầm xách vali đi vào trong.
Để tiện cho việc huấn luyện, trường cảnh sát xây dựng mô phỏng theo cách bố trí đường phố và các tòa nhà của Vượng Giác, khi đi qua tòa nhà đầu tiên, cậu ngoái đầu nhìn lại lần cuối, thấy La Bân Văn vẫn đứng nguyên trước cổng trường, dõi theo cậu không rời, chẳng khác nào những phụ huynh khác.
Cả hai đời, Giản Nhược Trầm chưa từng được ai đưa tiễn vào cổng trường như thế.
Đời trước, nếu ba mẹ cậu còn sống, có lẽ khi tiễn cậu vào trường cảnh sát cũng sẽ đứng như chú La vậy, mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng cậu mới chịu rời đi.
Giản Nhược Trầm dừng bước, vẫy tay chào La Bân Văn thêm lần nữa rồi mới quay người bước vào tòa nhà.
Học viên cảnh sát bình thường và Cảnh ti đi học bồi dưỡng không ở cùng khu. Quan Ứng Quân đưa Giản Nhược Trầm đến điểm báo danh, giúp cậu nhận chăn màn.
Năm 1994, ký túc xá của học viên cảnh sát chưa mở rộng, ký túc xá không có giường tầng, cũng chẳng có không gian riêng tư, 12 chiếc giường đơn rộng 1m2 được xếp trong cùng một gian phòng.
Quan Ứng Quân đứng trước giường số 1 nhìn hồi lâu, bỗng có ý định quay đầu nói với Giản Nhược Trầm đừng học nữa.
Giường gỗ cứng như vậy, đệm lót chưa đầy 5 phân, Giản Nhược Trầm quen nằm đệm lò xo ở nhà, liệu có ngủ nổi không?
Sao điều kiện của học viện cảnh sát lại kém như vậy?
Hôm trước, hắn còn không mấy để tâm đến "luận điểm thiếu gia chịu khổ" của chú La.
Mà lúc này, hắn lại thấy chú La nói rất có lý.
Giản Nhược Trầm lại cảm thấy không có gì, cậu đưa tay chọc chọc vào eo Quan Ứng Quân: "Được rồi, lát nữa có thể huấn luyện viên sẽ huấn thị, anh cũng không tiện ở lại, đi đi."
Quan Ứng Quân thật sự không muốn đi.
Từ 2 năm trước đến giờ, hắn và Giản Nhược Trầm gần như ngày nào cũng gặp nhau, cho dù bận đến mấy, cũng sẽ vì vụ án mà liên quan đến nhau.
Bây giờ lại phải xa nhau đến 36 tuần...
Còn chưa chia tay, hắn đã bắt đầu nhớ rồi.
Quan Ứng Quân lặng lẽ nhìn Giản Nhược Trầm một cái, giọng khàn đặc: "Vậy anh đi đây."
Phần lớn người trong ký túc xá học viên cảnh sát đã đến đủ, việc Quan Ứng Quân cứ chần chừ chưa chịu rời đi đã khiến không ít người chú ý. Mọi người đều tò mò thò đầu ra nhìn, trong mắt ánh lên vẻ hiếu kỳ.
Giản Nhược Trầm quay đầu nhìn lại những người đang chăm chăm quan sát mình, cậu mỉm cười, rồi giơ tay xua hắn đi: "Đi đi, đi đi."
Quan Ứng Quân nhẫn tâm quay người, đi đến cửa, không hề quay đầu lại nhìn cậu thêm lần nào nữa.
Thế nhưng vừa bước qua cánh cửa, hắn đã không nhịn được, quay đầu lại, đứng sau bức tường mà nhìn vào bên trong.
Hắn mới đi có mấy bước ngắn ngủi thôi mà Giản Nhược Trầm đã trải xong chăn nệm, đang bị cả đám người vây quanh. Một nhóm học viên cao lớn, con nhà nòi trong ngành cảnh sát tụ tập quanh cậu, giọng nói trò chuyện rôm rả vang vọng từ trong phòng ra ngoài.
"Giản cố vấn! Cậu có biết không? Tôi từng xem tin tức về cậu, trước đây tôi luôn cảm thấy làm cảnh sát chẳng có gì thú vị, quá bận, không có thời gian về nhà, vốn dĩ cũng chẳng muốn theo ngành... nhưng mà..."
Nhưng mà sau khi nhìn thấy Giản Nhược Trầm, trong lòng cũng dấy lên khao khát muốn trở thành cảnh sát.
Quan Ứng Quân hiểu rất rõ.
Giản Nhược Trầm có một loại sức hút tự nhiên, có năng lực khiến người khác sẵn lòng đi theo cậu.
Sau 36 tuần, đám học viên cảnh sát cùng lớp với Giản Nhược Trầm này, bất kể sau này có đi đến đâu, đều sẽ là những người anh em thân thiết nhất của Giản Nhược Trầm.
Trường cảnh sát chính là một nơi như vậy.
Quan Ứng Quân khẽ thở dài, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt trêu chọc của giáo quan.
Hắn hơi sững người: "Chung sir, năm nay anh phụ trách lớp học viên mới à?"
Không ngờ lại là Chung sir – cảnh sát trưởng thuộc Tổ trọng án của Sở cảnh sát Thâm Thủy Bộ đến làm giáo quan.
Chung sir nói: "Đúng vậy, vừa tới phiên."
Anh ta cũng tham dự tiệc mừng công hôm đó, biết rõ mối quan hệ giữa hai người, vừa nói vừa liếc mắt nhìn vào trong phòng: "Sao? Không nỡ à?"
Quan Ứng Quân không đáp.
Chung sir dùng bảng điểm danh gõ nhẹ vào bụng hắn: "Không biết là ai lần đầu tiên gặp Giản Nhược Trầm thì mặt lạnh như tiền, còn nghi cậu ấy có vấn đề, hồ sơ lật tới lật lui mấy lần."
Quan Ứng Quân nghĩ đến tâm trạng lúc đó, lại có chút thất thần, thậm chí cảm thấy rất mơ hồ.
Những cảnh tượng đó đều không rõ ràng bằng hình ảnh Giản Nhược Trầm đút tay vào túi quần, đi không để ý nên ngã nhào vào lòng hắn.
"Phiền anh chăm sóc em ấy." Quan Ứng Quân nói.
Chung sir vỗ ngực, "Cứ yên tâm. Cảnh ti bên kia cũng phải tập hợp rồi, cậu mau đi đi."
Quan Ứng Quân liếc nhìn Giản Nhược Trầm lần cuối, rồi xoay người rời khỏi.
Hắn đi được mấy bước, lại giơ tay xem đồng hồ, sau đó chạy vội.
...
Khóa học của học viên cảnh sát tại Học viện Cảnh sát Hồng Kông kéo dài 27 tuần, bao gồm tổng cộng 16 môn học. Những người đã có bằng cử nhân, thì có thể học thêm hai môn phụ trợ, sau khi tốt nghiệp thì được dự thi thẳng vào vị trí Cảnh ti tập sự.
Trong số các môn học, chiến lược giao thông và quản lý đường bộ là hai môn khiến Giản Nhược Trầm vất vả nhất.
Kiếp trước cậu chưa từng tiếp xúc với lĩnh vực này, hoàn toàn là kiến thức mới, nhưng may mắn là cậu có năng khiếu bẩm sinh về ghi nhớ bản đồ. Chỉ sau 2 tuần, cậu đã thuộc làu làu toàn bộ hệ thống tàu điện ngầm và quy hoạch đường sá của Hồng Kông trong 20 năm tới.
Trước kỳ thi kết thúc môn, cậu đã biểu diễn cho giáo viên hướng dẫn và các bạn học cùng lớp xem kỹ năng vẽ tay bản đồ giao thông Hồng Kông một cách chính xác đến kinh ngạc.
Kỹ năng này khiến giáo quan từ Bộ Giao thông đứng hình tại chỗ. Sau khi tan học vẫn quanh quẩn bên cạnh Giản Nhược Trầm, vài lần định mở miệng rủ rê nhưng cuối cùng vẫn không dám nói ra câu: Cậu có muốn làm cảnh sát giao thông không? Đi xe mô tô rất ngầu đấy.
Bọn họ không xứng chiếm giữ cậu.
Giáo quan nhớ lại hình ảnh Cố vấn Giản lúc nguy cấp vẫn bình tĩnh, tiêu diệt tên cướp tiệm vàng, một mình đàm phán cứu con tin.
Nghĩ đến đoạn video cố vấn Giản dùng loa đối phó với bộ phận tình báo gián điệp, giải cứu con tin.
Thật lòng mà nói, Bộ Giao thông không xứng đáng có được cậu.
Cố vấn Giản sinh ra là để hoạt động trong lĩnh vự chống kh*ng b*, chống gián điệp, chống Tam Hợp Hội.
Ngoài Cục Cảnh vụ ra, các bộ phận khác đều không xứng đáng có được.
Không sao, chàng trai này thông minh đến vậy, ngưỡng mộ Cục Cảnh vụ chắc chắn không chỉ có mỗi mình hắn.
Vị Cảnh ti của Bộ Giao thông tự an ủi bản thân như thế, cũng tự thuyết phục chính mình.
Nhưng khi rời đi, ánh mắt của Cảnh ti kế nhiệm Cục Cảnh vụ đến tiếp quản việc giảng dạy lại mang theo vẻ bất thường, thậm chí là ghen tị lộ liễu.
Lúc đầu, Cảnh ti của Bộ Hành động thuộc Cục Cảnh vụ không hiểu nổi.
Nhưng sau khi hoàn thành khóa huấn luyện thực chiến kéo dài 4 tuần, hắn hoàn toàn hiểu được vì sao giáo quan của Bộ Giao thông lại nhìn Giản Nhược Trầm như vậy.
Đây là lứa học viên giỏi nhất mà hắn từng dạy!
Giản Nhược Trầm thông minh đến mức kinh ngạc, không chỉ học một lần là nhớ, mà ngay cả những nội dung không giảng cũng hiểu, thậm chí còn có thể đưa ra những chiến thuật mới lạ.
Mức độ xuất sắc của cậu không giống như người vừa học, mà giống như kiếp trước từng học, kiếp này chưa quên!
Những học viên khác cũng rất tài giỏi, có hai người còn tốt nghiệp từ Đại học Y Lý Gia Thành.
Dù trong lúc học có một vài người chưa kịp hiểu rõ một số kiến thức ngay được, nhưng khi quay về hỏi Giản Nhược Trầm, cậu đều không giấu nghề, tận tâm giảng giải.
Lớp học này, đoàn kết chưa từng có.
...
Tuần thứ 14, khóa huấn luyện Cảnh ti kết thúc.
Trước khi rời đi, Quan Ứng Quân đã đến ký túc xá của học viên cảnh sát để gặp Giản Nhược Trầm.
Trước khi đến, hắn còn lo Giản Nhược Trầm ngủ không ngon, ăn không đủ.
Nhưng đến nơi mới phát hiện, cậu chẳng khác nào như cá gặp nước, sắc mặt hồng hào, thậm chí còn luyện lại được cơ bụng, khi rảnh rỗi sờ vào còn thấy mát lạnh.
Nhất thời hắn không biết là nên vui hay nên buồn, bèn kéo người vào kho chứa đồ, ôm chặt lấy rồi hôn mạnh một cái, dụi dụi vào chóp mũi của cậu, thì thầm: "Nhớ em."
Nhớ muốn chết.
Rõ ràng là cùng một trường, vậy mà không hề gặp mặt, điện thoại cũng chẳng gọi được mấy lần, thật sự là tra tấn đến muốn phát điên.
Hắn phải dùng đến ý chí kiên định khi làm nội gián mới học xong nổi.
Giản Nhược Trầm cười, "Em cũng nhớ anh."
"Nhóc lừa đảo." Quan Ứng Quân v**t v* gáy cậu, giọng trầm khàn: "Lừa anh. Nhóc vô lương tâm."
Rõ ràng là học vui quá nên chẳng thèm nhớ gì.
Giản Nhược Trầm lè lưỡi làm bộ ngây ngô, cười trừ: "Không hiểu anh nói gì hết."
Quan Ứng Quân thích muốn chết, chỉ muốn bây giờ có thể vác người về nhà luôn.
Hắn không biết mấy chục tuần tiếp theo mình nên làm sao để nhịn, chỉ đành dặn dò: "Nhớ gọi điện cho anh, đừng chỉ gọi cho chú La."
Giản Nhược Trầm nói được được được, sẽ gọi cho anh.
Dỗ dành ba phút, lại hôn thêm một cái mới khiến Quan Ứng Quân bật cười.
Cậu lập tức lấy tay bịt miệng hắn lại: "Nhỏ tiếng thôi, bên ngoài có người."
Cửa phòng để đồ không đóng chặt, tiếng bước chân qua lại bên ngoài hành lang nghe rõ mồn một, khiến người ta vô cớ căng thẳng, lại có một loại cảm giác k*ch th*ch như đang làm chuyện vụng trộm.
Quan Ứng Quân hít sâu một hơi, nhắm mắt lại bình ổn cảm xúc.
Giản Nhược Trầm nói: "Sau khi anh nhậm chức, nhớ xử lý chuyện của anh Cửu. Giờ tình hình thế nào rồi?"
Bình thường Cảnh ti đều có việc quan trọng trong người, không bị thu điện thoại, cho nên họ nắm rõ thông tin bên ngoài như lòng bàn tay.
Quan Ứng Quân nhớ ra điều gì đó, sắc mặt không được tốt lắm: "Hắn chuẩn bị chạy rồi, gần đây có động thái chuyển dời tài sản, mặc dù chúng ta đã lần ra được vị trí của xưởng sản xuất m* t**, nhưng vẫn chưa tra được tuyến trên của hắn, cũng chưa rõ nguyên liệu, hạt giống hắn lấy từ đâu, người mua ở đâu ra."
"Tất cả vẫn chưa có manh mối."
Giản Nhược Trầm chớp chớp mắt, "Nhiệm vụ của Quan sir nặng nề ghê."
"Ừ." Quan Ứng Quân ôm cậu thật chặt, tay m*n tr*n dọc sống lưng, rồi cúi đầu hôn lên vành tai cậu, giọng khàn khàn: "Sớm tốt nghiệp rồi đến giúp anh."
"Không tốt nghiệp sớm được đâu." Giản Nhược Trầm từ chối không thương tiếc.
Hai người nhìn nhau vài giây, còn muốn nói thêm gì đó, thì tiếng còi tập hợp đã vang lên.
Giản Nhược Trầm lập tức lao ra khỏi kho chứa đồ, "rầm" một tiếng đóng cửa nhốt hắn lại phía sau.
Quan Ứng Quân nghe thấy bên ngoài có người gọi:
"Anh Giản, sao anh lại đi ra từ kho chứa đồ vậy?"
Giản Nhược Trầm bịa đại: "Đi cất đồ."
"Anh bạn, nghe nói hôm nay luyện bắn súng!"
"Anh Giản, anh có giấy phép sử dụng súng rồi phải không? Cảm giác cầm súng thế nào?"
Tiếng nói cười dần xa.
Quan Ứng Quân lại đứng yên trong đó thêm một lát, rõ ràng Giản Nhược Trầm là người nhỏ tuổi nhất, lại vì thực lực mà được người ta gọi là 'anh'.
Ha, một đám trai trẻ mới mười mấy hai mươi tuần mà đã bắt đầu xưng anh gọi em.
Hắn cau mày, dọn lại suy nghĩ, đẩy cửa phòng để đồ bước ra, rời khỏi Học viện Cảnh sát Hồng Kông.
36 tuần trôi qua trong nháy mắt.
Anh Cửu đã bị phát lệnh truy nã, cấm rời khỏi Hồng Kông.
Lúc hắn bỏ trốn, Giản Nhược Trầm được bầu chọn là học viên ưu tú xuất sắc nhất.
Trước đây, mỗi lần chọn đại diện tốt nghiệp, không khí đều căng như dây đàn.
Ai nấy đều dựa vào thư giới thiệu của người lớn trong nhà để được vào lớp huấn luyện 36 tuần này, chẳng ai muốn làm mất mặt trưởng bối.
Thế nhưng lần này, tất cả mọi người đều nhất trí chọn Giản Nhược Trầm làm đại diện.
Khiến Cảnh ti của Bộ Hành động thuộc Cục Cảnh vụ nhìn mà không khỏi tặc lưỡi thán phục.
Chung sir bật cười.
Giản Nhược Trầm làm người, không chỉ là chia sẻ tài nguyên hay đồ ăn vặt, mà là biết kết hợp giữa ân và uy, vừa không kiêu căng cũng chẳng thấp hèn, đủ bản lĩnh để trở thành linh hồn của cả một tập thể.
Cậu sinh ra đã là thủ lĩnh đầu đàn.
Chung sir vỗ vai Giản Nhược Trầm, "Viết xong bài phát biểu thì đưa cho tôi xem trước một chút, đừng quên thử lễ phục và đồng phục cảnh sát, có vấn đề gì thì tìm tôi."