- Trang chủ
- Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
- Chương 81: Thú cưng
Chương 81: Thú cưng
Truyện: Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Tác giả: Ma Pháp Thiếu Nữ Thố Anh Tuấn
- Chương 1: Tiêu đời rồi
- Chương 2: Bảy năm trước
- Chương 3: Không cứu được nữa rồi
- Chương 4: Tiểu Sư Muội
- Chương 5: Từ chối khéo
- Chương 6: Lên đường
- Chương 7: Ở Trọ
- Chương 8: Thanh sát hầu mao
- Chương 9: Tình Tiết Cốt Truyện
- Chương 10: Cứu người
- Chương 11: Hồi Linh Đan
- Chương 12: Long Hạc Cầm
- Chương 13: Ngoài ý muốn
- Chương 14: Đan Tu
- Chương 15: Đỗ Hành
- Chương 16: Sư huynh
- Chương 17: Lôi Linh Thảo
- Chương 18: Thanh Châu
- Chương 19: Thiên Cơ Tử
- Chương 20: Tà ma ngoại vực
- Chương 21: Đài luyện kiếm
- Chương 22: Tuyệt chiêu
- Chương 23: Tự thú
- Chương 24: Thanh kiếm vàng
- Chương 25: Đồ Tiêu Tiêu
- Chương 26: Ngũ sư huynh
- Chương 27: Kẹo
- Chương 28: Nóng trong người
- Chương 29: Đại hội Kim Đan
- Chương 30: Hóa Long Trì
- Chương 31: Linh Dịch
- Chương 32: Con trai ngoan
- Chương 33: Sở luyện khí
- Chương 34: Khai lò
- Chương 35: Kim Quang Môn
- Chương 36: Vấn Tâm khúc
- Chương 37: Hỗn chiến
- Chương 38: Diệu Ngọc Hồng Nhan Đan
- Chương 39: Tắm
- Chương 40: Văn Đan
- Chương 41: Học Đường
- Chương 42: Thiện Ác Vô Minh
- Chương 43: Pháp Thân Thiện Ác
- Chương 44: Trị Liệu Bằng Lời
- Chương 45: Cứu mạng
- Chương 46: Lấy oán trả ơn
- Chương 47: Nghiệp Hỏa
- Chương 48: Ma Thổ
- Chương 49: Tu sĩ áo đỏ
- Chương 50: Phân Bảo
- Chương 51: Hóa Giải
- Chương 52: Được không
- Chương 53: Đại khảo học phủ
- Chương 54: Liên Hoa Cảnh
- Chương 55: Khiêu Chiến
- Chương 56: Đệ Nhất
- Chương 57: Tụ Bảo Bồn
- Chương 58: Đào Sắc Bí Văn
- Chương 59: Cao Hứng
- Chương 60: Có thể hay không
- Chương 61: Hỏa Viêm Diễm Lâu
- Chương 62: Vấn Tình Linh
- Chương 63: Chuông Bạc
- Chương 64: Bỏ trốn
- Chương 65: Hỗn chiến
- Chương 66: Nam Châu
- Chương 67: Không phải ta
- Chương 68: Nhất Nặc Thiên Kim (Một lời hứa như ngàn vàng)
- Chương 69: Gửi Lời
- Chương 70: Trời xui đất khiến
- Chương 71: Tâm nhãn
- Chương 72: Siêu đáng ghét
- Chương 73: Ngày vui lớn
- Chương 74: Phối hợp diễn xuất
- Chương 75: Tâm loạn
- Chương 76: Suối Lưu Hoàng
- Chương 77: Ngoài ý muốn
- Chương 78: Cún con
- Chương 79: Có chút rắc rối
- Chương 80: Khóa Linh Hoàn
- Chương 81: Thú cưng
- Chương 82: Chuồn
- Chương 83: Ứng Vô Quyết
- Chương 84: Trời sinh chí tôn
- Chương 85: Trận cuối cùng
- Chương 86: Đừng sợ
- Chương 87: Trấn ma tháp
- Chương 88: Ma binh
- Chương 89: Tiệc Mừng Công
- Chương 90: Vu y
- Chương 91: Đại Hoang Sơn
- Chương 92: Tranh Đoạt
- Chương 93: Đồng hành
- Chương 94: Thỏ yêu
- Chương 95: Tương kế tựu kế
- Chương 96: Đấu giá
- Chương 97: Món cuối cùng
- Chương 98: Đồng hành
- Chương 99: Yêu Vương
- Chương 100: Tứ Bình Dương Vương (bổ)
- Chương 101: Báo Ân
- Chương 102: Chia chiến lợi phẩm
- Chương 103: Ăn tiệc
- Chương 104: Cái Bẫy
- Chương 105: Không đủ
- Chương 106: Nhà tắm
- Chương 107: Ngốc nghếch
- Chương 108: Hỏa Đỉnh Tông
- Chương 109: Luyện đan sư
- Chương 110: Tập kích trong đêm
- Chương 111: Tam Thất
- Chương 112: Ước định
- Chương 113: Khai thông
- Chương 114: Truy binh
- Chương 115: Vô danh khúc
- Chương 116: Ngày xưa
- Chương 117: Cạm bẫy
- Chương 118: Cắt đứt
- Chương 119: Vân Châu
- Chương 120: Đại hội Đan Hỏa
- Chương 121: Manh mối đột phá
- Chương 122: Dược thiện
- Chương 123: Nhất phẩm linh đan
- Chương 124: Luân Hồi Đan
- Chương 125: Cướp bóc
- Chương 126: Cưới Thần Tài
- Chương 127: Bách Hoa Đan
- Chương 128: Sinh môn
- Chương 129: Hoa Noãn Lâu
- Chương 130: Đánh cược một phen
- Chương 131: Đạo quán
- Chương 132: Biết thời thế
- Chương 133: Bổ Thiên Đan
- Chương 134: Bổ Thiên
- Chương 135: Về nhà
- Chương 136: Quyết tâm
- Chương 137: Ta đã nghĩ xong rồi
- Chương 138: Dính người
- Chương 139: Thôn làng
- Chương 140: Hàng giả
- Chương 141: Ra sức đánh hàng giả
- Chương 142: Có Thù
- Chương 143: Ôn chuyện
- Chương 144: Xuất Khiếu
- Chương 145: Đột phá
- Chương 146: Ốc đảo
- Chương 147: Cây Gai Sát Nhân
- Chương 148: Tự tìm đường chết
- Chương 149: Tiên Phủ
- Chương 150: Đoán ra rồi
- Chương 151: Thu hoạch
- Chương 152: Nhảy lên thuyền giặc
- Chương 153: Trao đổi
- Chương 154: Áp Chế
- Chương 155: Lan Âm Tiên Tử
- Chương 156: Mảnh Vỡ
- Chương 157: Thu hoạch
- Chương 158: Ra chơi nè
- Chương 159: Mượn thế
- Chương 160: Mật Tông bỏ đồ đệ
- Chương 161: Kết minh
- Chương 162: Tương Thân (mai mối)
- Chương 163: Cướp sạch
- Chương 164: Tứ Quý Thư Viện
- Chương 165: Người bán
- Chương 166: Phân chia
- Chương 167: Vấn Tâm Khúc
- Chương 168: Lên bàn
- Chương 169: Kiếm điểm
- Chương 170: Qua không
- Chương 171: Thánh Nhân Thư
- Chương 172: Viện trưởng
- Chương 173: Vô Tự Thiên Thư
- Chương 174: Khảo nghiệm
- Chương 175: Thi lại
- Chương 176: Văn Thiên Hạ
- Chương 177: Cùng chung trăn gối
- Chương 178: Bịt tai trộm chuông
- Chương 179: Thư Hải Trận
- Chương 180: Cái gọi là tu sĩ đó
- Chương 181: Lôi kiếp
- Chương 182: Luyện khí
- Chương 183: Trừng Phạt
- Chương 184: Mất mặt
- Chương 185: Ân Công
- Chương 186: Trăm phương nghìn kế
- Chương 187: Giấu trời qua biển
- Chương 188: Đồ mượn
- Chương 189: Một đường bình an
- Chương 190: Đáp ứng
- Chương 191: Ly Cơ
- Chương 192: Tĩnh Thủy Tông
- Chương 193: Khảo nghiệm
- Chương 194: Ngươi cũng vào đi
- Chương 195: Học bộ phù
- Chương 196: Phá trận
- Chương 197: Một viên đan
- Chương 198: Ăn cá
- Chương 199: Một người một nửa
- Chương 200: Giới Thạch
- Chương 201: Giới chủ
- Chương 202: Ăn mừng
- Chương 203: Đặc sản Nhạc Châu
- Chương 204: Thiên giới sư
- Chương 205: Cửu Châu
- Chương 206: Mật Tông
- Chương 207: Người kia
- Chương 208: Tề tựu
- Chương 209: Cẩu Tiêu Sái
- Chương 210: Sẽ có một ngày
- Chương 211: Đại kết cục
- Chương 212: Phiên ngoại 1 - Hoa Thời Miểu
- Chương 213: Phiên ngoại 2 - Tiêu Thư Sinh
- Chương 214: Phiên ngoại 3 - Heo Rừng
- Chương 215: Phiên ngoại 4 - Hiện đại
- Chương 216: Phiên ngoại 5 - Nếu là sư huynh đệ trúc mã
- Chương 217: Phiên ngoại 6 - Đại hỷ (Hoàn)
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Dư Thanh Đường thuận miệng gật đầu: "Rất có... Ừm?"
Cậu kịp phản ứng trước khi tự bán mình, phanh gấp quay đầu nhìn Diệp Thần Diễm đầy cảnh giác: "Không đúng, ngươi sao lại..."
Diệp Thần Diễm tiếc nuối thu ánh mắt về: "Sao lại phản ứng kịp chứ?"
Hắn lầm bầm: "Bình thường đâu có lanh lẹ vậy..."
"Cái gì" Dư Thanh Đường trừng mắt phản đối, "Ta đâu có dễ bị lừa như vậy"
"Không có chuyện gì thì mau ra ngoài đi, bên ngoài..."
Cậu vỗ vỗ mông định lén chuồn, lại bị Diệp Thần Diễm túm lại kéo về.
Diệp Thần Diễm nhìn chằm chằm vào mắt cậu, ngụ ý sâu xa: "Nghiệp hỏa chưa cháy lên."
Dư Thanh Đường nheo mắt: "Ý gì?"
"Ý là còn có thể tiếp..." Diệp Thần Diễm chưa nói xong, miệng đã bị Dư Thanh Đường bịt lại.
Cậu mặt đầy chính khí, dựng lên dáng vẻ thần thánh bất khả xâm phạm: "Không được, nghiệp hỏa chưa bùng lên, là tại ta hôm qua chăm chỉ tu luyện, tích đủ phúc duyên đó, vội về giúp ngươi đến mức còn chưa kịp ăn thịt, đừng hòng tiêu hết của tôi"
Dứt lời liền quay đầu chạy ra cửa động, Diệp Thần Diễm bám theo níu tay áo, cố mặc cả: "Không tiêu hết, chỉ dùng một chút thôi..."
"Làm gì vậy hả" Dư Thanh Đường nhắc nhở hắn, "Đừng có kéo kéo lôi lôi nữa, người ta đang nhìn kìa"
Diệp Thần Diễm bĩu môi: "Ai nhìn?"
Hắn cau mày, cố ý khoác vai Dư Thanh Đường cùng bước ra khỏi hang, ánh mắt đầy địch ý.
Ánh sáng bên ngoài bỗng chói lòa, Diệp Thần Diễm hơi nheo mắt, đứng thẳng người: "Sao đông người vậy?"
"Khụ khụ." Tiêu Thư Sinh cười khan, "Bọn ta cũng lo cho Diệp huynh nên cùng theo đến đây..."
"May mà giờ xem ra ngươi không sao, đúng là người tốt được trời phù hộ..."
"Ngươi khoẻ rồi hả?" Xích Diễm Thiên cắt ngang, tò mò hỏi, "Cái gì mà khóa linh hoàn ấy thật sự hữu dụng thế à? Pháp khí gì vậy, cho ta xem với."
Diệp Thần Diễm chỉnh lại cổ áo, nhướng mày: "Không cho."
Hắn lùi lại sau lưng Dư Thanh Đường, cố ý bật cười: "Chỉ cho cậu ấy đeo, cũng chỉ cho cậu ấy xem."
"Hả?" Xích Diễm Thiên khó hiểu, "Người khác nhìn sẽ ảnh hưởng hiệu quả à?"
Tiêu Thư Sinh nhắm chặt mắt: "Xích huynh, giờ đừng hỏi nữa, ta lát nữa giải thích cho."
Bảo Sơn há miệng, không rõ vì hôm nay chịu đả kích quá nhiều hay sao mà vẻ mặt vừa kinh hãi vừa như đã nhìn thấu hồng trần, môi mấp máy niệm hai câu kinh.
Tiếu Hồ Điệp nhìn quanh một vòng: "Không ai nói thì ta nói nhé?"
Nàng cười tít mắt, bước tới sát Dư Thanh Đường hỏi: "Hai người các ngươi vừa nãy trong đó làm gì đấy? Có làm chuyện mờ ám không?"
Dư Thanh Đường trừng to mắt: "Tất nhiên là không"
"Tôi tuân thủ lời dạy của Phúc Duyên Kinh, vào đó giúp người làm niềm vui..."
"Ồ~~" Tiếu Hồ Điệp kéo dài giọng, bỗng dưng bắt chước cậu nói, "Có người thân trúng thương, miệng lại đi hôn người khác, đáng sợ lắm"
Dư Thanh Đường: "..."
Cậu quay đầu nhìn Chúc Cửu Âm, giọng run run: "Tiền bối, cái hang này... chỉ là hang núi bình thường thôi nhỉ? Không có cái cấm chế cách âm gì chứ?"
Chúc Cửu Âm thành thật: "Không có, chỉ là hang núi bình thường."
Tiếu Hồ Điệp cười ranh mãnh: "Nghe được hết rồi, trừ mấy câu hạ giọng thì không rõ lắm, à còn lúc đột nhiên im phăng phắc..."
Dư Thanh Đường: "..."
Cậu từ từ vươn tay, bóp lấy Diệp Thần Diễm.
Diệp Thần Diễm trừng mắt, ho nhẹ, ánh mắt trốn tránh: "Cái đó..."
"Khụ khụ." Tiêu Thư Sinh ho khan, tranh thủ cứu viện trước khi Tiếu Hồ Điệp tiếp tục công phá, "Nhưng cái hang ấy tối om như mực, gì cũng không thấy."
Hắn cố an ủi Dư Thanh Đường, nhấn mạnh lại lần nữa: "Ít ra không nhìn thấy."
"Không cần để tâm." Thiên Tâm sư tỷ bật cười khẽ, "Cho dù có nhìn thấy, ta cũng mù."
Dư Thanh Đường: "..."
Cậu từ từ quay sang nhìn Diệp Thần Diễm.
Diệp Thần Diễm chột dạ gãi mũi: "Ta vừa nãy dốc sức áp chế linh lực bạo động, không chú ý bên ngoài."
Hắn len lén ngẩng mắt: "Ngươi đừng..."
Dư Thanh Đường đột nhiên giơ tay chỉ sang bên kia hang: "Nhìn kìa"
Trừ Thiên Tâm sư tỷ, mọi người đều đồng loạt quay theo.
Trên trời nắng rực mây bay, ngoài ra chẳng có gì hết.
Chờ bọn họ quay lại nhìn, Dư Thanh Đường đã tranh thủ ôm đầu gào thét bỏ chạy: "A a a a"
Diệp Thần Diễm sững người, vội đuổi theo: "Thanh Đường"
Tiếu Hồ Điệp cười khanh khách tới mức cúi gập người, hô theo sau: "Ngươi hoảng cái gì chứ"
Thấy Dư Thanh Đường chạy mất dạng, nàng khẽ thở dài: "Ngu ghê, lúc này càng hoảng càng bị nắm thóp, phải mặt dày mới được"
Nàng quay đầu, đối diện với gương mặt đỏ như gấc của Bảo Sơn, cố tình áp sát: "Có đúng không?"
Bảo Sơn ấp úng không nói nổi, mắt đảo tứ tung, miệng niệm kinh không ngừng, chẳng dám nhìn nàng.
Tiếu Hồ Điệp đảo mắt một vòng, bỗng áp sát hắn hỏi nhỏ: "Ngươi xem tên họ Diệp kia bắt nạt Tiểu Dư như vậy, ngươi không ra tay giúp đỡ à?"
Bảo Sơn đỏ bừng cả mặt, cuối cùng ngừng tụng, lắp bắp: "Thí chủ... ý gì vậy, ta... ta tuyệt đối không có ý gì hết"
Tiếu Hồ Điệp cố tình nghiêng đầu: "Ý gì là ý gì?"
Bảo Sơn bí không trả lời được, nhắm mắt lùi lại hai bước, tiếp tục tụng kinh.
"Haiz." Tiếu Hồ Điệp thu hồi ánh mắt, "Chán thật."
Thiên Tâm nhẹ nhàng lắc đầu, hỏi: "Hôm nay các ngươi còn ra ngoài nữa không?"
"Dư huynh chắc không ra nữa đâu." Tiêu Thư Sinh lắc quạt thở dài, "Chúng ta thì..."
Hắn nhìn sang Xích Diễm Thiên, "Mới ăn chưa đã miệng, hay là gói ít mang vào?"
"Không cần phiền vậy đâu." Thiên Tâm giơ tay, "Ta bảo người mang đến."
Nàng lại hỏi Chúc Cửu Âm: "Tiền bối..."
"Ta về nhà." Chúc Cửu Âm điềm đạm đáp, "A Thanh chờ ta ăn cơm."
Hắn dừng lại, quay sang Tiếu Hồ Điệp: "Ngươi ăn ở đây, về trễ chút cũng được."
"A..." Tiếu Hồ Điệp bĩu môi, "Lúc bình thường thì gọi ta là tâm can bảo bối, lúc này thì chê ta phiền, hừ, không thèm về nữa, đêm nay ta bỏ nhà theo trai"
Chúc Cửu Âm dường như không nghe ra ẩn ý trong lời nàng, chỉ gật đầu: "Cũng tốt, vậy ta đi."
Tiếu Hồ Điệp thấy hắn thật sự bỏ đi, suýt nữa tức đến ngửa cổ: "Từng người một đều thế cả"
Thiên Tâm bật cười khẽ: "Vậy ngươi cũng ở lại ăn chút đi."
"Chúng ta?" Tiếu Hồ Điệp quay lại, "A, bận rộn như Thiên Tâm sư tỷ mà cũng ăn cơm? Ta cứ tưởng người của Thủ Tinh Các các ngươi chỉ ăn đan dược chứ không ăn cơm cơ."
"Tranh thủ nhàn rỗi thôi." Thiên Tâm đẩy đầu nàng ra xa, "Với lại bọn họ thú vị."
Nàng có hàm ý khác, "Chỉ là không biết, hôm nay tiểu sư đệ Tiểu Dư kia có chịu ló mặt không."
Dư Thanh Đường đã một đường chạy trối chết trở về căn nhà tre trong rừng, chui đầu vào chăn không thèm ló ra.
Diệp Thần Diễm bám sát vào sau, thấy người kia úp mặt xuống giường trùm kín chăn, khẽ ho một tiếng: "Ngươi không sao chứ?"
Giọng Dư Thanh Đường ngột ngạt vọng ra từ trong chăn: "Ta đang cố khuyên bản thân nghĩ thoáng ra."
Diệp Thần Diễm ngồi xuống cạnh giường, tò mò chọc chọc cái chăn hỏi: "Khuyên thế nào?"
"Tự nhủ là ráng nhịn, một đời người trôi qua nhanh lắm." Dư Thanh Đường r*n r*, "Sau đó ta mới nhớ ra là tụi mình tu tiên, một đời này còn dài gấp mấy lần người thường a..."
Diệp Thần Diễm muốn cười mà không dám.
Hắn dịu giọng dỗ: "Cũng đâu có gì mất mặt đâu."
"Ngươi cũng đâu có làm gì."
Dư Thanh Đường lầm bầm: "Ta giờ không dám hồi tưởng lại luôn."
Diệp Thần Diễm bật cười khẽ: "Nếu có mất mặt thì là ta mất, nhưng ta thấy cũng chẳng sao."
Hắn len lén vén một góc chăn, chạm mắt với cậu, dịu dàng nói nhỏ: "Ta thích ngươi, cũng không sợ thiên hạ biết."
Dư Thanh Đường im lặng chốc lát, lại kéo lại cái chăn trong tay hắn đắp kín lên: "Đạo lý này ta hiểu, nhưng giờ ta không khống chế nổi mười ngón chân ta."
Diệp Thần Diễm hơi ngẩn: "Ngón chân?"
"Ngươi giúp ta nói với họ, mai ta không ra ngoài chơi đâu." Dư Thanh Đường trùm kín như đà điểu, "Ta cần một ngày để quên đi cái mặt mũi ta đã đánh rơi hôm nay."
"Tạm thời là một ngày, có thể sẽ gia hạn."
Cậu nói xong, hất nhẹ chăn ra, quăng ra một bình nhỏ, "Còn cái này, suối lưu hoàng ta mang về cho ngươi, rảnh thì ngâm đi."
Diệp Thần Diễm bắt lấy cái bình, không kìm được bật cười, chọc chọc cái chăn dỗ dành: "Hôm nay nhờ ngươi về sớm, chờ ta qua ải xong, sẽ dắt ngươi đi ngâm thoả thích."
Hắn như muốn khoe thành tích, bày ra năm viên đá phát sáng thành hàng: "Tôi qua được năm thử luyện rồi."
"Năm cái?" Dư Thanh Đường lập tức hất tung chăn, trừng mắt kinh ngạc, "Khoan, không phải ta sống u mê đến mức quên thời gian chứ, mình mới tới đây chưa đến năm ngày mà?"
"Chưa đâu." Diệp Thần Diễm bật cười, "Ta thấy vẫn còn sức, nên một ngày..."
Dư Thanh Đường hít mạnh một hơi: "Một ngày mà đi mấy cái đồ hình à? Bảo sao suýt bạo thể!"
Diệp Thần Diễm chột dạ gãi mũi, lảng mắt đi: "Cũng... cũng không hoàn toàn vì thế đâu? Tu vi ấy mà, lỡ tay một cái là tăng thôi."
Dư Thanh Đường giơ tay véo má hắn, dí sát lại đe doạ: "Không được liều!"
Diệp Thần Diễm ậm ừ, mắt láo liên không dám nhìn cậu.
Dư Thanh Đường móc nhẹ cái khóa linh hoàn trên cổ hắn: "Ngươi mà còn dám làm bậy, đến lúc đó phải tròng tám cái mười cái"
Diệp Thần Diễm chỉ nhìn cậu, cười: "Ngươi đeo cho ta..."
"Ta không." Dư Thanh Đường cũng cười, "Lúc ấy mời Thiên Tâm sư tỷ đeo, rồi nhờ cô nương Tử Vân giúp đeo, rồi còn..."
Diệp Thần Diễm lập tức lấy tay bịt miệng cậu, nghiêm túc gật đầu: "Ta hứa, nhất định lượng sức mà làm, tuyệt không liều lĩnh."
Hắn liếc ra cửa sổ: "Mọi người gọi ăn cơm rồi, ngươi đi không?"
Dư Thanh Đường lại chui đầu vào chăn: "Không đi, ta còn sĩ diện."
Diệp Thần Diễm xác nhận lại lần nữa: "Thật sự không đi?"
Chốc lát sau, Diệp Thần Diễm xách một giỏ tre to xuống suối.
Tiêu Thư Sinh sửng sốt: "Dư huynh đâu?"
Diệp Thần Diễm giơ tay chỉ vào giỏ, ra hiệu cho họ đừng hỏi, rồi mới ho nhẹ đáp: "Hắn không tới, bảo ta mang chút đồ về là được."
Tiếu Hồ Điệp nhướng mày, cố tình hỏi: "Ồ~~ thế cái giỏ kia là gì vậy?"
Diệp Thần Diễm cười tủm tỉm đáp: "Dạo này mới nuôi một con thú nhỏ nhát gan."
Giỏ tre khẽ rung, hình như bên trong có ai đó đang phản đối.
Diệp Thần Diễm bổ sung: "Tính khí hơi xấu, sẽ cắn người, ngoài ta ra ai cũng không được cho ăn đấy nhé."
"Chuyện nhỏ." Tiêu Thư Sinh cười đưa hai đĩa đồ ăn, "Thế hắn ăn nấm xào hay thịt bò kho?"
"Để ta hỏi thử." Diệp Thần Diễm hé nắp giỏ, nghiêng tai lắng nghe, rồi gật đầu, "Hắn nói lấy hết."
"Đưa đây nào."
Xích Diễm Thiên hứng thú, móc thịt khô nuôi Hỏa Miêu ra từ nhẫn trữ vật, đưa tới: "Thú cưng gì thế? Đừng cho nó ăn mặn nhiều, rụng lông đấy, cái này nhạt, còn mài răng được"
Tiêu Thư Sinh mặt đầy phức tạp: "Xích huynh à..."
Tiếu Hồ Điệp tiện tay nhét miếng thịt vào miệng hắn: "Ăn đi đồ ngốc."
.........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Dư Thanh Đường:
Không phải ta đâu.