- Trang chủ
- Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
- Chương 36: Vấn Tâm khúc
Chương 36: Vấn Tâm khúc
Truyện: Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Tác giả: Ma Pháp Thiếu Nữ Thố Anh Tuấn
- Chương 1: Tiêu đời rồi
- Chương 2: Bảy năm trước
- Chương 3: Không cứu được nữa rồi
- Chương 4: Tiểu Sư Muội
- Chương 5: Từ chối khéo
- Chương 6: Lên đường
- Chương 7: Ở Trọ
- Chương 8: Thanh sát hầu mao
- Chương 9: Tình Tiết Cốt Truyện
- Chương 10: Cứu người
- Chương 11: Hồi Linh Đan
- Chương 12: Long Hạc Cầm
- Chương 13: Ngoài ý muốn
- Chương 14: Đan Tu
- Chương 15: Đỗ Hành
- Chương 16: Sư huynh
- Chương 17: Lôi Linh Thảo
- Chương 18: Thanh Châu
- Chương 19: Thiên Cơ Tử
- Chương 20: Tà ma ngoại vực
- Chương 21: Đài luyện kiếm
- Chương 22: Tuyệt chiêu
- Chương 23: Tự thú
- Chương 24: Thanh kiếm vàng
- Chương 25: Đồ Tiêu Tiêu
- Chương 26: Ngũ sư huynh
- Chương 27: Kẹo
- Chương 28: Nóng trong người
- Chương 29: Đại hội Kim Đan
- Chương 30: Hóa Long Trì
- Chương 31: Linh Dịch
- Chương 32: Con trai ngoan
- Chương 33: Sở luyện khí
- Chương 34: Khai lò
- Chương 35: Kim Quang Môn
- Chương 36: Vấn Tâm khúc
- Chương 37: Hỗn chiến
- Chương 38: Diệu Ngọc Hồng Nhan Đan
- Chương 39: Tắm
- Chương 40: Văn Đan
- Chương 41: Học Đường
- Chương 42: Thiện Ác Vô Minh
- Chương 43: Pháp Thân Thiện Ác
- Chương 44: Trị Liệu Bằng Lời
- Chương 45: Cứu mạng
- Chương 46: Lấy oán trả ơn
- Chương 47: Nghiệp Hỏa
- Chương 48: Ma Thổ
- Chương 49: Tu sĩ áo đỏ
- Chương 50: Phân Bảo
- Chương 51: Hóa Giải
- Chương 52: Được không
- Chương 53: Đại khảo học phủ
- Chương 54: Liên Hoa Cảnh
- Chương 55: Khiêu Chiến
- Chương 56: Đệ Nhất
- Chương 57: Tụ Bảo Bồn
- Chương 58: Đào Sắc Bí Văn
- Chương 59: Cao Hứng
- Chương 60: Có thể hay không
- Chương 61: Hỏa Viêm Diễm Lâu
- Chương 62: Vấn Tình Linh
- Chương 63: Chuông Bạc
- Chương 64: Bỏ trốn
- Chương 65: Hỗn chiến
- Chương 66: Nam Châu
- Chương 67: Không phải ta
- Chương 68: Nhất Nặc Thiên Kim (Một lời hứa như ngàn vàng)
- Chương 69: Gửi Lời
- Chương 70: Trời xui đất khiến
- Chương 71: Tâm nhãn
- Chương 72: Siêu đáng ghét
- Chương 73: Ngày vui lớn
- Chương 74: Phối hợp diễn xuất
- Chương 75: Tâm loạn
- Chương 76: Suối Lưu Hoàng
- Chương 77: Ngoài ý muốn
- Chương 78: Cún con
- Chương 79: Có chút rắc rối
- Chương 80: Khóa Linh Hoàn
- Chương 81: Thú cưng
- Chương 82: Chuồn
- Chương 83: Ứng Vô Quyết
- Chương 84: Trời sinh chí tôn
- Chương 85: Trận cuối cùng
- Chương 86: Đừng sợ
- Chương 87: Trấn ma tháp
- Chương 88: Ma binh
- Chương 89: Tiệc Mừng Công
- Chương 90: Vu y
- Chương 91: Đại Hoang Sơn
- Chương 92: Tranh Đoạt
- Chương 93: Đồng hành
- Chương 94: Thỏ yêu
- Chương 95: Tương kế tựu kế
- Chương 96: Đấu giá
- Chương 97: Món cuối cùng
- Chương 98: Đồng hành
- Chương 99: Yêu Vương
- Chương 100: Tứ Bình Dương Vương (bổ)
- Chương 101: Báo Ân
- Chương 102: Chia chiến lợi phẩm
- Chương 103: Ăn tiệc
- Chương 104: Cái Bẫy
- Chương 105: Không đủ
- Chương 106: Nhà tắm
- Chương 107: Ngốc nghếch
- Chương 108: Hỏa Đỉnh Tông
- Chương 109: Luyện đan sư
- Chương 110: Tập kích trong đêm
- Chương 111: Tam Thất
- Chương 112: Ước định
- Chương 113: Khai thông
- Chương 114: Truy binh
- Chương 115: Vô danh khúc
- Chương 116: Ngày xưa
- Chương 117: Cạm bẫy
- Chương 118: Cắt đứt
- Chương 119: Vân Châu
- Chương 120: Đại hội Đan Hỏa
- Chương 121: Manh mối đột phá
- Chương 122: Dược thiện
- Chương 123: Nhất phẩm linh đan
- Chương 124: Luân Hồi Đan
- Chương 125: Cướp bóc
- Chương 126: Cưới Thần Tài
- Chương 127: Bách Hoa Đan
- Chương 128: Sinh môn
- Chương 129: Hoa Noãn Lâu
- Chương 130: Đánh cược một phen
- Chương 131: Đạo quán
- Chương 132: Biết thời thế
- Chương 133: Bổ Thiên Đan
- Chương 134: Bổ Thiên
- Chương 135: Về nhà
- Chương 136: Quyết tâm
- Chương 137: Ta đã nghĩ xong rồi
- Chương 138: Dính người
- Chương 139: Thôn làng
- Chương 140: Hàng giả
- Chương 141: Ra sức đánh hàng giả
- Chương 142: Có Thù
- Chương 143: Ôn chuyện
- Chương 144: Xuất Khiếu
- Chương 145: Đột phá
- Chương 146: Ốc đảo
- Chương 147: Cây Gai Sát Nhân
- Chương 148: Tự tìm đường chết
- Chương 149: Tiên Phủ
- Chương 150: Đoán ra rồi
- Chương 151: Thu hoạch
- Chương 152: Nhảy lên thuyền giặc
- Chương 153: Trao đổi
- Chương 154: Áp Chế
- Chương 155: Lan Âm Tiên Tử
- Chương 156: Mảnh Vỡ
- Chương 157: Thu hoạch
- Chương 158: Ra chơi nè
- Chương 159: Mượn thế
- Chương 160: Mật Tông bỏ đồ đệ
- Chương 161: Kết minh
- Chương 162: Tương Thân (mai mối)
- Chương 163: Cướp sạch
- Chương 164: Tứ Quý Thư Viện
- Chương 165: Người bán
- Chương 166: Phân chia
- Chương 167: Vấn Tâm Khúc
- Chương 168: Lên bàn
- Chương 169: Kiếm điểm
- Chương 170: Qua không
- Chương 171: Thánh Nhân Thư
- Chương 172: Viện trưởng
- Chương 173: Vô Tự Thiên Thư
- Chương 174: Khảo nghiệm
- Chương 175: Thi lại
- Chương 176: Văn Thiên Hạ
- Chương 177: Cùng chung trăn gối
- Chương 178: Bịt tai trộm chuông
- Chương 179: Thư Hải Trận
- Chương 180: Cái gọi là tu sĩ đó
- Chương 181: Lôi kiếp
- Chương 182: Luyện khí
- Chương 183: Trừng Phạt
- Chương 184: Mất mặt
- Chương 185: Ân Công
- Chương 186: Trăm phương nghìn kế
- Chương 187: Giấu trời qua biển
- Chương 188: Đồ mượn
- Chương 189: Một đường bình an
- Chương 190: Đáp ứng
- Chương 191: Ly Cơ
- Chương 192: Tĩnh Thủy Tông
- Chương 193: Khảo nghiệm
- Chương 194: Ngươi cũng vào đi
- Chương 195: Học bộ phù
- Chương 196: Phá trận
- Chương 197: Một viên đan
- Chương 198: Ăn cá
- Chương 199: Một người một nửa
- Chương 200: Giới Thạch
- Chương 201: Giới chủ
- Chương 202: Ăn mừng
- Chương 203: Đặc sản Nhạc Châu
- Chương 204: Thiên giới sư
- Chương 205: Cửu Châu
- Chương 206: Mật Tông
- Chương 207: Người kia
- Chương 208: Tề tựu
- Chương 209: Cẩu Tiêu Sái
- Chương 210: Sẽ có một ngày
- Chương 211: Đại kết cục
- Chương 212: Phiên ngoại 1 - Hoa Thời Miểu
- Chương 213: Phiên ngoại 2 - Tiêu Thư Sinh
- Chương 214: Phiên ngoại 3 - Heo Rừng
- Chương 215: Phiên ngoại 4 - Hiện đại
- Chương 216: Phiên ngoại 5 - Nếu là sư huynh đệ trúc mã
- Chương 217: Phiên ngoại 6 - Đại hỷ (Hoàn)
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
"Khụ."
Một lần đột phá thất bại, Ôn Như Băng thân là trận nhãn, đành phải gánh phần lớn thương tổn. Khóe môi trào máu, y ngồi xuống vận công trị thương.
"Hề hề." Gã đạo sĩ áo vàng cười càng thêm ngông cuồng: "Ôn Như Băng, ngươi mà cứ thử vài lần thế này, đến lúc thân mang trọng thương, coi chừng ngay cả kết anh cũng vô vọng đấy."
Gã tỏ vẻ khuyên nhủ đầy thành ý: "Chi bằng sớm đột phá, bằng không Quy Nhất Tông các ngươi e là một bước cũng khó đi nổi."
"Đường đường là đại phái đứng đầu Thanh Châu, nếu để trắng tay trong Đại hội Kim Đan, chẳng phải bị thiên hạ cười vào mặt sao?"
"Cho dù ngươi không để tâm, thì cũng nên nghĩ đến các sư đệ sư muội phía sau. Họ gọi ngươi một tiếng sư huynh, đương nhiên muốn được ngươi che chở."
Ôn Như Băng sắc mặt trắng bệch, nhắm mắt không đáp.
"Ôn huynh, hà tất phải gắng gượng lúc này?" Từ nãy vẫn im lặng, Thương Thuật đan tu đứng đầu Hỏa Đỉnh Tông lên tiếng, thở dài: "Vốn dĩ chúng ta cũng chẳng muốn ép người, nhưng Quy Nhất Tông các vị hành sự quá mức, định lấy cảnh giới Đại viên mãn ép tất cả thiên kiêu cùng thế hệ, chúng ta buộc lòng phải tính toán khác."
"Chi bằng thế này." Hắn cười, "Ôn huynh hôm nay kết anh, ta biếu một viên Cố Nguyên Đan, cũng xem như bù đắp một chút."
Ôn Như Băng vừa mở mắt, chưa kịp lên tiếng, thì Lý Linh Nhi cùng mấy đệ tử đã rút kiếm chắn trước người y.
"Ta phi" Lý Linh Nhi giận dữ chỉ kiếm: "Một đứa hát vai thiện, một đứa giả ác nhân, giở trò gì chẳng ai đoán được chắc? Rõ ràng là tâm địa rắn độc"
Nàng cắn răng, mắt đỏ hoe: "Đại hội Kim Đan là nơi so tài công bằng, nếu thua vì không bằng người ta, dù các ngươi có đông người, chúng ta cũng cam tâm chịu"
"Nhưng chưa từng có kẻ nào như các ngươi, cố tình cắt đứt tiên lộ của người khác, ngoài Phi Tiên Bảng, cửu châu đạo hữu đang nhìn, các ngươi không sợ mất mặt à?!"
"Ha ha." Thương Thuật cười nhạt, khẽ lắc đầu: "Thật ngây thơ."
Hắn chắp tay sau lưng, cười nhàn nhạt: "Hỏa Đỉnh Tông ta đan đạo độc nhất thiên hạ, chỉ cần tu sĩ còn phải xin đan, sẽ không ai dám cười nhạo ta."
"Kẻ yếu thịt nát xương tan, xưa nay vốn thế." Kim Dương Tử thản nhiên tiếp lời, "Cho dù hôm nay ta giết hắn, ngươi có thể làm gì?"
Ôn Như Băng chau mày, khẽ nói: "Linh Nhi, lui xuống."
"Không" Lý Linh Nhi cắn chặt răng, "Phụ thân ta từng nói, chúng ta kiếm tu chỉ cần lòng có kiếm, pháp bảo hay kỳ ngộ đều là vật ngoài thân, không cần thì không lấy"
Nàng nghẹn ngào, cố giữ vẻ mạnh mẽ: "Sư huynh đừng để tâm, dù thế nào cũng không được kết anh"
"Haiz." Ôn Như Băng khẽ thở dài.
Y chống kiếm đứng dậy, ngẩng đầu nhìn dãy núi che trời, từ từ nhắm mắt lại.
Áo bào trắng bay phần phật, không gió tự bay, áp lực vô hình từ y tỏa ra, khiến tinh thần mọi người chấn động.
"Sư huynh" Các đệ tử Quy Nhất Tông đau đớn nhìn y, nhưng bị cơn gió dịu đẩy lui, không thể đến gần.
"Ta đã được tông môn dưỡng dục, đồng môn kính trọng," Ôn Như Băng nhắm chặt hai mắt, kiếm lơ lửng trước người, "Tự nhiên phải bảo hộ đồng môn, gìn giữ Quy Nhất."
Linh khí trào dâng khắp thung lũng, gã đạo sĩ áo vàng mừng rỡ: "Hắn sắp kết anh rồi"
Cang Thuật mắt lóe sáng, cười: "Kim Dương Tử, Kim Quang Môn các ngươi và Quy Nhất Tông thù hận đã lâu, không bằng dứt khoát một lần cho xong."
Đạo sĩ áo vàng cười khoái trá: "Ồ? Các hạ muốn...?"
Thương Thuật cười nhạt, búng tay rải mấy viên đan dược.
Mấy viên Lôi Hỏa Đan tầm thường rơi xuống đất liền phóng đại, oanh tạc vách núi, đá lở ầm ầm.
"Sư huynh" Các đệ tử Quy Nhất Tông đỏ hoe mắt, rút kiếm chắn đá rơi.
Thương Thuật lắc đầu: "Lấy trứng chọi đá."
Hắn lại tung ra thêm nhiều viên Lôi Hỏa Đan.
Đúng lúc đó, Ôn Như Băng vọt lên không, kiếm quang xoẹt qua, khiến đan dược phát nổ giữa không trung. Nhưng y mặt tái hơn, linh khí chấn động dữ dội, đành nửa quỳ trên không, chống kiếm gắng gượng.
Thương Thuật định nói gì đó, thì một cây trường thương xé gió bay tới, đập thẳng hắn vào vách đá.
Trên mũi linh thuyền, Diệp Thần Diễm mặt lạnh như sương, đứng sừng sững.
"Ta nói rồi mà" Xích Diễm Thiên hoàn toàn không hiểu bầu không khí, hớn hở xoa tay, "Thương này quả nhiên mạnh"
Dư Thanh Đường lo lắng kéo hắn lại: "Im ngay, còn nói bậy nữa, coi chừng lát nữa hắn đánh cả ngươi luôn đấy"
Khói tan, cây Chiến Ngân Thương sau khi được luyện lại xuyên thẳng qua bụng Thương Thuật, ghim hắn vào vách núi.
Lý Linh Nhi mừng rỡ: "Diệp sư huynh"
Nàng òa lên khóc: "Diệp sư huynh đánh chết bọn ác nhân này đi"
Ôn Như Băng sững người: "Diệp sư đệ..."
Y cau mày: "Đi đi, đừng liều mạng"
"Khụ" Thương Thuật mặt mũi vặn vẹo, run rẩy muốn rút thương ra, chẳng còn để ý đến phong độ, gào lên giận dữ: "Còn đứng đó làm gì, giúp ta mau"
Diệp Thần Diễm khẽ vung tay, trường thương sạch bóng máu liền quay về tay hắn.
Thương Thuật rơi bịch xuống đất, cuống quýt nuốt đan dược, không dám chần chừ.
Diệp Thần Diễm mỉm cười, nụ cười nhìn thế nào cũng đầy nguy hiểm: "Ta thích nhất bọn đan tu."
"Chỉ cần chưa chết, thì có thể đánh thêm mấy lần."
Thương Thuật run lên, vết thương đau nhói, hắn quay phắt sang Kim Quang Môn: "Kim Dương Tử, Hoàng Thiên Đạo các ngươi còn định nhìn mãi à?!"
"Vô dụng." Kim Dương Tử khẽ lắc đầu, thân hình lơ lửng, nhìn chằm chằm Diệp Thần Diễm: "Ngươi mà không đến, Quy Nhất Tông chưa chắc đã bị tiêu diệt."
"Ta mà không đến," Diệp Thần Diễm xoay thương, cười ngông cuồng, "Thì ai dạy ngươi viết chữ 'chết'?"
Phía trước căng như dây đàn, Dư Thanh Đường liếc sang Tiêu Thư Sinh vẫn đang cắm đầu ghi chép: "Ngươi viết gì thế?"
"Ác khẩu thoại." Tiêu Thư Sinh ngượng ngùng cười, gãi đầu bằng bút: "Sư phụ bảo ta thông minh có thừa, khí phách lại thiếu. Giờ gặp hai người giỏi khoản này, phải học thôi."
Dư Thanh Đường: "......"
Học hành thật nghiêm túc đấy.
Cậu ngó quanh Kim Quang Môn, Hỏa Đỉnh Tông đông đảo, Quy Nhất Tông thì đều bị giam trong Phiên Sơn Ấn, chưa thể ra tay.
Diệp Thần Diễm một người gánh hết, cho dù là Long Ngạo Thiên cũng chịu không nổi.
Dư Thanh Đường liếc Xích Diễm Thiên còn đang chờ thử thương, lại nhìn Tiêu Thư Sinh.
Cậu ghé tai hỏi nhỏ: "Lát nữa đánh nhau, các ngươi giúp một tay không?"
"Ta muốn đánh Kim Dương Tử." Xích Diễm Thiên khoanh tay: "Nhưng hắn phải dành cho Diệp Thần Diễm thử thương. Còn lại thì thôi."
Tiêu Thư Sinh tặc lưỡi: "Sói rừng vây khốn, kẻ đến chẳng có ý tốt, không thể cứng rắn đấu, tốt nhất là cứu người rồi rút."
Dư Thanh Đường nhìn hắn bằng ánh mắt thân thiết: "Ta cũng nghĩ thế, có kế gì cứu người không?"
Tiêu Thư Sinh xấu hổ cười: "Không có."
Dư Thanh Đường lặng lẽ quay đầu: "......"
Hừ, đàn ông đều là thứ chẳng trông cậy được.
Trừ mình.
Cậu lại nhìn Diệp Thần Diễm đang một mình chống đỡ vòng vây thôi thì hắn cũng ngoại lệ đi.
"Diệp sư đệ..." Ôn Như Băng vẫn nửa quỳ giữa không trung, mặt mày đau đớn, "Đệ không nên tới, mau rút đi..."
"Đừng nói nhảm." Diệp Thần Diễm tập trung cảnh giác.
Kim Dương Tử vẫn chưa động thủ, đệ tử Kim Quang Môn và Hỏa Đỉnh Tông chứng kiến sức mạnh một thương vừa rồi, không dám cận chiến, chỉ tấn công vào thung lũng, ép hắn quay lại cứu người.
Dư Thanh Đường nhìn một lúc, bỗng siết chặt thành linh chu, xoay người đạp hai người kia rớt xuống.
"Ê" Hai người chưa kịp hiểu gì.
Dư Thanh Đường đột nhiên hét to: "Kim Dương Tử, hai tên này nói ngươi là đồ hèn"
Rồi lái linh thuyền vèo một cái chui tọt ra sau lưng Diệp Thần Diễm.
"Tiểu cô nương..." Tiêu Thư Sinh gào lên, mặt không thể tin được, "Sao nàng lại là người như vậy?"
"Hả? Ta nói lúc nào..." Xích Diễm Thiên còn mơ hồ, nhưng vòng kim luân của Kim Dương Tử đã bổ thẳng tới. Hắn biến sắc, "Lão tử dù có nói thì sao?!"
Diệp Thần Diễm ngẩn ra, bật cười: "Nàng..."
Dư Thanh Đường đã rút đàn ra, vẻ đầy nghĩa khí: "Ta đến giúp ngươi"
Diệp Thần Diễm ánh mắt dịu lại, khẽ đè tay cậu xuống, lắc đầu: "Không, ta chịu được."
Lần hiếm thấy hắn cúi đầu cầu xin: "Thanh Đường, làm phiền ngươi, đàn cho sư huynh Thanh Tâm khúc."
Dư Thanh Đường sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Ôn Như Băng.
Trong nguyên tác, sư huynh Quy Nhất Tông bị trọng thương rút lui sớm, Diệp Thần Diễm một mình đại sát tứ phương, giành quán quân Đại hội Kim Đan, giúp tông môn rửa nhục.
Nhưng giờ có lẽ, vẫn chưa đến lúc báo thù.
Dư Thanh Đường đặt tay lên dây đàn, lần này để cậu chủ động thay đổi cốt truyện một lần.
Hắn nhắm mắt, hít sâu, tự gõ vai mình một cái, gật đầu: "Ngươi yên tâm, sư huynh ngươi giao cho ta."
Diệp Thần Diễm cong mắt cười: "Được."
"Ta tin nàng."
Dư Thanh Đường hít sâu một hơi, moi ra một lọ hồi linh đan thật to, nhét đầy miệng, rồi nín thở vận khí, nói với cây đàn: "Đàn ca à, cố lên nhé, ít nhất gắng đến hết một khúc này"
Tờ kim phù của Diệu Âm Tiên hiện ra, lần này cậu không gảy Thanh Tâm Khúc, mà là Vấn Tâm Khúc
Ôn Như Băng tâm loạn như ma, linh đài mù mịt, thân hình từ giữa không trung rơi xuống.
"Sư huynh!" Đệ tử Quy Nhất Tông vội đỡ lấy y, Lý Linh Nhi ngẩng đầu, nước mắt sắp trào: "Phải làm sao đây"
"Boong--"
Tiếng đàn vang lên.
Ôn Như Băng khẽ run, gắng gượng ngẩng đầu, biết Dư Thanh Đường đang giúp y kết anh, lập tức cố chịu đựng, ngồi xếp bằng ngay ngắn, đặt trường kiếm ngang gối.
Ngay lúc này, trong thức hải y đau đớn như xé rách, cuồn cuộn sóng dữ.
Trong biển khổ gào thét, một Nguyên Anh màu vàng chậm rãi tụ hình, nhưng hình thể mờ nhạt, như sắp tan biến theo gió bất cứ lúc nào.
y biết, đây là điều mình phải làm.
Thân là đại sư huynh Quy Nhất Tông, y phải cứu người, phải bảo vệ các sư đệ sư muội, đó là trách nhiệm thuộc về y.
Dù cho tiên đồ mịt mờ, dù biết rõ là bẫy...
Y vẫn không cam lòng.
"Ta vốn không nên, vốn không nên..."
Tiếng đàn vang vọng, biển khổ chấn động, cuồng phong rít gào đều bị ngăn cách bên ngoài, chỉ còn y đối diện Nguyên Anh.
Đối diện với chính tâm, nhìn lại con đường đã qua.
Thuở thiếu niên, y mơ hồ bước vào Kiếm Cốc, một thanh trường kiếm ngân vang, hấp dẫn y từng bước tiến tới.
Y rút thanh kiếm đó, đối diện với ánh mắt tán thưởng của Kiếm Tôn Thiên Nhất.
Y nhớ rõ, người ấy đã nói...
"Kiếm này tên là Chí Thành, hợp với ngươi nhất, cũng chỉ có ngươi mới nâng được nó."
Trong khoảnh khắc ấy, biển khổ lặng sóng, cuồng phong đình chỉ, kiếm Chí Thành lơ lửng trong thức hải, quét sạch tất cả tạp niệm.
Ôn Như Băng cuối cùng mở mắt.
Nguyên Anh uy áp cuồn cuộn phủ xuống, Phiên Sơn Ấn điên cuồng rung chuyển, sắp bị phá tan.
Y chậm rãi thở ra một hơi dài, như trút sạch mọi uất khí trong lòng.
Y đột ngột siết chặt kiếm, một chiêu chém ra, núi non lật tung, Phiên Sơn Ấn theo đó vỡ tan!
"Kiếm này chí thành, tâm này chí thành."
Ôn Như Băng cầm kiếm đứng thẳng, nghiêm trang cúi đầu hành lễ với Dư Thanh Đường ở xa: "Đa tạ cô nương, đàn âm vấn đạo vì ta."
Dư Thanh Đường cũng thở phào một hơi.
Cậu đã cứu một nhân vật trong sách, thay đổi hướng đi của cốt truyện mà không rõ sau này sẽ rối loạn tới mức nào nữa
Cậu ngẩng đầu, đối diện ánh mắt mỉm cười của Diệp Thần Diễm.
Mặc kệ đi.
Trời có sập thì Long Ngạo Thiên đỡ.
Dư Thanh Đường cũng nở nụ cười.
Ôn Như Băng chăm chú nhìn, thấy Dư Thanh Đường ôm đàn ngồi trên linh thuyền cười khẽ, tựa như thần tiên ngoài trời chỉ là trong miệng căng đầy, không biết nhét cái gì.
...........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Dư Thanh Đường
: Diễn biến lệch quẻ thì kệ nó, thôi được rồi, ta ngủ đây!