- Trang chủ
- Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
- Chương 66: Nam Châu
Chương 66: Nam Châu
Truyện: Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Tác giả: Ma Pháp Thiếu Nữ Thố Anh Tuấn
- Chương 1: Tiêu đời rồi
- Chương 2: Bảy năm trước
- Chương 3: Không cứu được nữa rồi
- Chương 4: Tiểu Sư Muội
- Chương 5: Từ chối khéo
- Chương 6: Lên đường
- Chương 7: Ở Trọ
- Chương 8: Thanh sát hầu mao
- Chương 9: Tình Tiết Cốt Truyện
- Chương 10: Cứu người
- Chương 11: Hồi Linh Đan
- Chương 12: Long Hạc Cầm
- Chương 13: Ngoài ý muốn
- Chương 14: Đan Tu
- Chương 15: Đỗ Hành
- Chương 16: Sư huynh
- Chương 17: Lôi Linh Thảo
- Chương 18: Thanh Châu
- Chương 19: Thiên Cơ Tử
- Chương 20: Tà ma ngoại vực
- Chương 21: Đài luyện kiếm
- Chương 22: Tuyệt chiêu
- Chương 23: Tự thú
- Chương 24: Thanh kiếm vàng
- Chương 25: Đồ Tiêu Tiêu
- Chương 26: Ngũ sư huynh
- Chương 27: Kẹo
- Chương 28: Nóng trong người
- Chương 29: Đại hội Kim Đan
- Chương 30: Hóa Long Trì
- Chương 31: Linh Dịch
- Chương 32: Con trai ngoan
- Chương 33: Sở luyện khí
- Chương 34: Khai lò
- Chương 35: Kim Quang Môn
- Chương 36: Vấn Tâm khúc
- Chương 37: Hỗn chiến
- Chương 38: Diệu Ngọc Hồng Nhan Đan
- Chương 39: Tắm
- Chương 40: Văn Đan
- Chương 41: Học Đường
- Chương 42: Thiện Ác Vô Minh
- Chương 43: Pháp Thân Thiện Ác
- Chương 44: Trị Liệu Bằng Lời
- Chương 45: Cứu mạng
- Chương 46: Lấy oán trả ơn
- Chương 47: Nghiệp Hỏa
- Chương 48: Ma Thổ
- Chương 49: Tu sĩ áo đỏ
- Chương 50: Phân Bảo
- Chương 51: Hóa Giải
- Chương 52: Được không
- Chương 53: Đại khảo học phủ
- Chương 54: Liên Hoa Cảnh
- Chương 55: Khiêu Chiến
- Chương 56: Đệ Nhất
- Chương 57: Tụ Bảo Bồn
- Chương 58: Đào Sắc Bí Văn
- Chương 59: Cao Hứng
- Chương 60: Có thể hay không
- Chương 61: Hỏa Viêm Diễm Lâu
- Chương 62: Vấn Tình Linh
- Chương 63: Chuông Bạc
- Chương 64: Bỏ trốn
- Chương 65: Hỗn chiến
- Chương 66: Nam Châu
- Chương 67: Không phải ta
- Chương 68: Nhất Nặc Thiên Kim (Một lời hứa như ngàn vàng)
- Chương 69: Gửi Lời
- Chương 70: Trời xui đất khiến
- Chương 71: Tâm nhãn
- Chương 72: Siêu đáng ghét
- Chương 73: Ngày vui lớn
- Chương 74: Phối hợp diễn xuất
- Chương 75: Tâm loạn
- Chương 76: Suối Lưu Hoàng
- Chương 77: Ngoài ý muốn
- Chương 78: Cún con
- Chương 79: Có chút rắc rối
- Chương 80: Khóa Linh Hoàn
- Chương 81: Thú cưng
- Chương 82: Chuồn
- Chương 83: Ứng Vô Quyết
- Chương 84: Trời sinh chí tôn
- Chương 85: Trận cuối cùng
- Chương 86: Đừng sợ
- Chương 87: Trấn ma tháp
- Chương 88: Ma binh
- Chương 89: Tiệc Mừng Công
- Chương 90: Vu y
- Chương 91: Đại Hoang Sơn
- Chương 92: Tranh Đoạt
- Chương 93: Đồng hành
- Chương 94: Thỏ yêu
- Chương 95: Tương kế tựu kế
- Chương 96: Đấu giá
- Chương 97: Món cuối cùng
- Chương 98: Đồng hành
- Chương 99: Yêu Vương
- Chương 100: Tứ Bình Dương Vương (bổ)
- Chương 101: Báo Ân
- Chương 102: Chia chiến lợi phẩm
- Chương 103: Ăn tiệc
- Chương 104: Cái Bẫy
- Chương 105: Không đủ
- Chương 106: Nhà tắm
- Chương 107: Ngốc nghếch
- Chương 108: Hỏa Đỉnh Tông
- Chương 109: Luyện đan sư
- Chương 110: Tập kích trong đêm
- Chương 111: Tam Thất
- Chương 112: Ước định
- Chương 113: Khai thông
- Chương 114: Truy binh
- Chương 115: Vô danh khúc
- Chương 116: Ngày xưa
- Chương 117: Cạm bẫy
- Chương 118: Cắt đứt
- Chương 119: Vân Châu
- Chương 120: Đại hội Đan Hỏa
- Chương 121: Manh mối đột phá
- Chương 122: Dược thiện
- Chương 123: Nhất phẩm linh đan
- Chương 124: Luân Hồi Đan
- Chương 125: Cướp bóc
- Chương 126: Cưới Thần Tài
- Chương 127: Bách Hoa Đan
- Chương 128: Sinh môn
- Chương 129: Hoa Noãn Lâu
- Chương 130: Đánh cược một phen
- Chương 131: Đạo quán
- Chương 132: Biết thời thế
- Chương 133: Bổ Thiên Đan
- Chương 134: Bổ Thiên
- Chương 135: Về nhà
- Chương 136: Quyết tâm
- Chương 137: Ta đã nghĩ xong rồi
- Chương 138: Dính người
- Chương 139: Thôn làng
- Chương 140: Hàng giả
- Chương 141: Ra sức đánh hàng giả
- Chương 142: Có Thù
- Chương 143: Ôn chuyện
- Chương 144: Xuất Khiếu
- Chương 145: Đột phá
- Chương 146: Ốc đảo
- Chương 147: Cây Gai Sát Nhân
- Chương 148: Tự tìm đường chết
- Chương 149: Tiên Phủ
- Chương 150: Đoán ra rồi
- Chương 151: Thu hoạch
- Chương 152: Nhảy lên thuyền giặc
- Chương 153: Trao đổi
- Chương 154: Áp Chế
- Chương 155: Lan Âm Tiên Tử
- Chương 156: Mảnh Vỡ
- Chương 157: Thu hoạch
- Chương 158: Ra chơi nè
- Chương 159: Mượn thế
- Chương 160: Mật Tông bỏ đồ đệ
- Chương 161: Kết minh
- Chương 162: Tương Thân (mai mối)
- Chương 163: Cướp sạch
- Chương 164: Tứ Quý Thư Viện
- Chương 165: Người bán
- Chương 166: Phân chia
- Chương 167: Vấn Tâm Khúc
- Chương 168: Lên bàn
- Chương 169: Kiếm điểm
- Chương 170: Qua không
- Chương 171: Thánh Nhân Thư
- Chương 172: Viện trưởng
- Chương 173: Vô Tự Thiên Thư
- Chương 174: Khảo nghiệm
- Chương 175: Thi lại
- Chương 176: Văn Thiên Hạ
- Chương 177: Cùng chung trăn gối
- Chương 178: Bịt tai trộm chuông
- Chương 179: Thư Hải Trận
- Chương 180: Cái gọi là tu sĩ đó
- Chương 181: Lôi kiếp
- Chương 182: Luyện khí
- Chương 183: Trừng Phạt
- Chương 184: Mất mặt
- Chương 185: Ân Công
- Chương 186: Trăm phương nghìn kế
- Chương 187: Giấu trời qua biển
- Chương 188: Đồ mượn
- Chương 189: Một đường bình an
- Chương 190: Đáp ứng
- Chương 191: Ly Cơ
- Chương 192: Tĩnh Thủy Tông
- Chương 193: Khảo nghiệm
- Chương 194: Ngươi cũng vào đi
- Chương 195: Học bộ phù
- Chương 196: Phá trận
- Chương 197: Một viên đan
- Chương 198: Ăn cá
- Chương 199: Một người một nửa
- Chương 200: Giới Thạch
- Chương 201: Giới chủ
- Chương 202: Ăn mừng
- Chương 203: Đặc sản Nhạc Châu
- Chương 204: Thiên giới sư
- Chương 205: Cửu Châu
- Chương 206: Mật Tông
- Chương 207: Người kia
- Chương 208: Tề tựu
- Chương 209: Cẩu Tiêu Sái
- Chương 210: Sẽ có một ngày
- Chương 211: Đại kết cục
- Chương 212: Phiên ngoại 1 - Hoa Thời Miểu
- Chương 213: Phiên ngoại 2 - Tiêu Thư Sinh
- Chương 214: Phiên ngoại 3 - Heo Rừng
- Chương 215: Phiên ngoại 4 - Hiện đại
- Chương 216: Phiên ngoại 5 - Nếu là sư huynh đệ trúc mã
- Chương 217: Phiên ngoại 6 - Đại hỷ (Hoàn)
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Thoát khỏi chiến trường hỗn loạn, Ngũ sư huynh thở dài một hơi, chắp tay cảm tạ: "Đa tạ hai vị, không biết chuyện này rốt cuộc là..."
"Họa từ trên trời rơi xuống." Diệp Thần Diễm liếc mắt cảnh cáo Thiên Cơ Tử, ngầm bảo hắn đừng dại dột nói ra sự bất thường của Dư Thanh Đường, cho dù đối phương là sư huynh hắn đi nữa.
"Hê." Thiên Cơ Tử bĩu môi lật trắng mắt, nhưng cũng phối hợp gật đầu, "Tiểu Dư trên người có chút dị thường, bị Mật Tông để ý, muốn tra rõ."
Hắn cười nói, "Ngươi cũng biết đấy, Mật Tông tự cho mình là thiên mệnh chi nhân, suốt ngày lấy danh nghĩa phò trợ thiên hạ đi lo chuyện bao đồng."
"Á?" Ngũ sư huynh nhíu mày lo lắng, "Vậy tiểu sư đệ của ta..."
Vừa nói được nửa câu liền nghẹn lại, ngẩng đầu nhìn hai người, Thiên Cơ Tử lập tức cười ha hả: "Yên tâm, bọn ta đã biết từ lâu."
"Mật Tông muốn dẫn hắn về điều tra, cũng chưa chắc là muốn hại hắn, chỉ là một khi vào được thì khó ra, còn bị họ giám sát nghiêm ngặt."
Thiên Cơ Tử lắc đầu, "Tiểu tử này quen sống thong dong, e là chịu không nổi mấy kiểu ràng buộc đó."
Ngũ sư huynh cau chặt mày, trầm mặc hồi lâu.
Diệp Thần Diễm ôm quyền: "Ngũ sư huynh, không bằng để hắn theo ta về, Quy Nhất Tông ta nhất định bảo hộ hắn chu toàn."
Thiên Cơ Tử liếc hắn một cái, thở dài, không so đo chuyện hắn kéo cờ Quy Nhất Tông ra lúc này, cũng phối hợp nói: "Không phải ta nói lời khó nghe, lão đầu Nhàn Hạc bình thường nhàn hạ quen rồi, chẳng buồn tu hành, giờ chắc khó mà giành được người từ tay Mật Tông."
Ngũ sư huynh nhìn họ thật sâu một cái, cúi đầu ôm quyền: "Ta tự nhiên tin được hai vị, vậy chờ tiểu sư đệ tỉnh lại, ta sẽ..."
Thiên Cơ Tử lắc đầu: "Không kịp đâu."
"Ta phải lập tức đưa bọn họ đến Nam Châu, giao cho vài người bạn cũ, nơi đó long xà hỗn tạp, ngay cả Mật Tông cũng không tiện nhúng tay."
Hắn cười híp mắt, vỗ vai Ngũ sư huynh: "Hài tử lớn rồi thì phải ra ngoài bôn ba, làm trưởng bối chỉ có thể buông tay cho hắn bay thôi."
"Chút nữa đến biên giới, ta sẽ thả ngươi xuống trước."
Ngũ sư huynh cau mày khó xử, nhìn Dư Thanh Đường thêm một lúc, cuối cùng nhắm mắt hạ quyết tâm: "Vậy phiền hai vị vậy."
Hắn chân thành nói: "Tiểu sư đệ của ta bình thường được môn phái nuông chiều, ham ăn sợ đau, tu luyện thì lười biếng, nhưng tuyệt đối không có tâm xấu."
"Nếu sau này vô tình thất lễ, khiến hai vị không hài lòng, ta xin thay nó nhận lỗi trước, nhưng xin hãy giữ nó bình an!"
"Đương nhiên." Thiên Cơ Tử cười tủm tỉm, vỗ vai Diệp Thần Diễm một cái.
Diệp Thần Diễm mím môi, nghiêm túc gật đầu: "Nhất định."
Ngũ sư huynh có vẻ căng thẳng, lải nhải kể đủ chuyện thời thơ ấu của Dư Thanh Đường, từ khẩu vị khi ăn đến mánh khóe trốn tu luyện đều khai hết ra.
Mà lúc này Dư Thanh Đường đang nửa mê nửa tỉnh, nằm ngửa trên tầng mây chẳng hề hay biết, bản thân đã bị người ta âm thầm hoàn thành nghi thức cá mặn trao tay từ Biệt Hạc Môn sang Quy Nhất Tông.
Diệp Thần Diễm nghe cực kỳ nghiêm túc, không bỏ sót một chi tiết nào. Mãi đến khi Thiên Cơ Tử thả Ngũ sư huynh xuống, hắn mới ôm quyền cáo biệt: "Ngũ sư huynh yên tâm, chờ mọi chuyện qua đi, ta nhất định sẽ đưa hắn về Biệt Hạc Môn."
Hắn cúi đầu liếc nhìn Dư Thanh Đường, khẽ bật cười, "Cam đoan trên người hắn không thiếu một miếng thịt."
Ngũ sư huynh lúc này mới quyến luyến nhìn theo bọn họ rời đi.
Rời khỏi tầm mắt Ngũ sư huynh, Diệp Thần Diễm lại ngồi xuống bên cạnh Dư Thanh Đường, lúc này mới có thời gian cẩn thận nhìn cậu, cậu đã thay lại y phục nam nhân.
Gương mặt này lúc không biểu cảm thì có vẻ xa cách lãnh đạm, thoạt nhìn chẳng khác mấy trước kia, chỉ là môi có vẻ nhợt nhạt hơn thường ngày.
Diệp Thần Diễm như bị ma xui quỷ khiến mà đưa tay ra, Thiên Cơ Tử liền ho nhẹ một tiếng: "Khụ."
Diệp Thần Diễm hoàn hồn, trừng mắt nhìn hắn, Thiên Cơ Tử liếc qua: "Ta còn ngồi đây đấy, ngươi đừng có làm gì kỳ quặc."
Vừa nói, hắn vừa ném sang một khối ngọc bài.
Diệp Thần Diễm đón lấy, nhướng mày đây chính là ngọc bài mà Dư Thanh Đường từng đeo bên hông khi tham gia Đại hội Kim Đan.
Hắn hỏi: "Thì ra là ngươi đưa cho hắn?"
"Ừ." Thiên Cơ Tử gật đầu, "Ta sớm đoán được hắn có một kiếp với Mật Tông, nên mới đưa ngọc bài này, không chỉ để che giấu dị tượng khi vào Kim Đan, mà còn giúp hắn tránh bị phát hiện thân phận."
"Tạch cái là..." Thiên Cơ Tử hơi cảm thán, "Hắn đi rồi còn để lại ngọc bài cho ta, kèm theo một phong thư cảm tạ, bên trong còn để thêm một cây Linh Tâm Thảo."
"Ôi, ta thì cần gì mấy thứ đó, chỉ là có lòng là được, xem như một đứa nhỏ tốt bụng."
Vừa nói, hắn vừa lôi từ trong ngực ra một cây linh thảo linh khí bừng bừng, giơ lên trước mặt Diệp Thần Diễm lắc lắc, "Ngươi không có nhỉ?"
Diệp Thần Diễm hít sâu một hơi, cười híp mắt, bất ngờ vươn tay định cướp, ai ngờ Thiên Cơ Tử ngửa người tránh né, cười toe toét: "Ê, đoạt không"
"Không phải hắn cũng để lại cho ngươi quà đó sao?" Thiên Cơ Tử cố ý nói, "Làn sương mù màu hồng kia, chẳng phải để ngươi mộng đẹp đấy à?"
"Ngươi" Diệp Thần Diễm lập tức quay đầu, hít sâu một hơi, "Người biết Mật Tông muốn làm khó hắn mà không cho ta tới"
"Hê, không biết tốt xấu." Thiên Cơ Tử lại lật trắng mắt, "Mật Tông có tìm hắn, cũng chỉ biết hắn là người từ vực ngoại tới, chưa chắc đã làm gì."
"Nhưng hắn đụng phải mệnh số của ngươi."
Thiên Cơ Tử chỉ trán hắn, "Hai đứa mà ở chung, Mật Tông liếc cái là biết, ha, chặn khí vận người ta, tóm sống tại trận, rồi hắn cứ chờ bị nhét vào Bổ Thiên Lô đi"
Diệp Thần Diễm tim khẽ nhói, thấp giọng hỏi: "Vậy giờ họ đã nhận ra chưa?"
"Ta làm sao biết." Thiên Cơ Tử mắt trợn trắng, "Tóm lại, trước khi ngươi tiến vào Xuất Khiếu kỳ, ngoan ngoãn mà ở lại Nam Châu cho ta, bên đó có người bảo hộ."
Hắn ngừng lại một chút, "Có người bảo vệ ngươi, thì cũng sẽ có kẻ không phục ngươi, ta biết tính ngươi, không sợ va vấp."
"Nhưng giờ ngươi còn phải bảo vệ thêm hắn, Nam Châu không giống những nơi khác, long xà hỗn tạp, yêu ma lẫn lộn, thủ đoạn hạ lưu tầng tầng lớp lớp, ngươi muốn bảo vệ hắn, không chỉ cần bản lĩnh, còn phải có đầu óc."
"Ta biết." Diệp Thần Diễm cúi đầu nhìn Dư Thanh Đường, cẩn thận xoa xoa sau gáy cậu, "Vừa rồi là ai đánh hắn? Ta không nhìn rõ ra tay nặng như vậy."
"Là vị thánh nữ kia." Thiên Cơ Tử liếc mắt nhìn hắn, "Ngốc, rõ ràng là nàng ta mềm lòng, nên mới tranh ra tay trước lão già Mật Tông, khẽ đánh cho hắn ngất."
"Hừ." Diệp Thần Diễm hừ mũi một tiếng, nhớ tới cảnh Dư Thanh Đường vừa nãy còn không cho hắn đá người ta, sắc mặt thoắt cái trở nên vi diệu có chút khó chịu.
Dư Thanh Đường ngủ một giấc yên ổn, thẳng tới khi tự mình tỉnh lại.
Cậu duỗi người một cái, nằm trên giường ngáp dài cứ cảm thấy hôm nay hình như thiếu thiếu cái gì, vừa rồi trong mộng mới nghĩ ra thiếu một giấc ngủ.
Tu luyện thâu đêm rốt cuộc vẫn không ổn, dù tinh thần có trụ được, trong lòng vẫn chẳng thấy dễ chịu.
Ngủ bù xong, Dư Thanh Đường thoải mái vô cùng, trở mình một cái, lúc này mới mơ mơ hồ hồ phát hiện căn phòng này, cậu chưa từng thấy qua.
Cậu lập tức lật mình như cá mặn sống lại, bật ngồi dậy, căng thẳng nhìn quanh đánh giá bản thân một vòng, sờ sờ bụng Kim Đan còn nguyên, không bị người ta mổ bụng lấy thận.
Cậu cảnh giác đánh mắt xung quanh, trong phòng bài trí giản dị, chẳng giống gì khách đ**m xa hoa, vật liệu cất nhà cũng không phải gỗ thường, mà giống như trúc?
Ngoài phòng truyền đến hương thơm thoang thoảng, hình như có người đang nướng gì đó.
Dư Thanh Đường: "......"
Nghe là thấy khả nghi.
Cậu dè dặt bước xuống giường, khẽ vén cửa sổ một góc, len lén nhìn ra ngoài.
Phía trước là rừng trúc rậm rạp, có một con suối nhỏ uốn quanh, ngay bên bờ suối là một bóng lưng quen thuộc Diệp Thần Diễm đang ngồi xổm bên suối không biết đang bày trò gì.
Hắn dường như cảm nhận được ánh nhìn của Dư Thanh Đường, bất ngờ ngoảnh đầu lại nhìn sang, còn giơ tay lên là một con cá nướng.
Một con cá nướng.
Dư Thanh Đường chột dạ, nghiêm trọng nghi ngờ đây là một loại uy h**p ngầm, giật mình đến mức "phập" một tiếng đóng sập cửa sổ lại.
Không bao lâu sau, cửa sổ bị người ta mở ra, Diệp Thần Diễm chống tay lên bệ cửa, cười tủm tỉm hỏi: "Ngươi tỉnh rồi à?"
Dư Thanh Đường cứng đờ quay đầu lại, ngượng ngập gật đầu: "Ừm."
Vừa lên tiếng mới phát hiện cậu đang mặc y phục nam tử.
Giọng nói cũng không giả được.
Ngực càng khỏi phải nói, phẳng như mặt hồ.
Cậu lạnh sống lưng, cúi đầu hoảng hốt nhìn lại, Diệp Thần Diễm cũng cúi đầu nhìn theo, hai người đồng thời ngẩng đầu bốn mắt giao nhau.
Diệp Thần Diễm bật cười, vừa định mở miệng: "Ta sớm..."
Dư Thanh Đường vội vã lùi lại một bước, khẽ ho khan, cố gắng dùng giọng trầm khàn nghiêm trọng nói: "Lần... lần đầu gặp mặt, dám hỏi huynh đài, đây là nơi nào?"
Nụ cười trên mặt Diệp Thần Diễm dần cứng lại.
Hắn từ từ thu lại ý cười, nắm lấy khung cửa sổ, gằn từng chữ xác nhận: "lần đầu gặp mặt?"
"Ừ, ừm." Dư Thanh Đường ra sức duy trì khí âm gợi cảm, "Tại hạ vừa rồi đột nhiên mất đi ý thức, tỉnh dậy đã thấy ở nơi đây."
"Chỗ này à?" Diệp Thần Diễm rút tay về, nhoẻn miệng cười mà chẳng có thiện ý gì, đáp nhẹ nhàng, "Ha ha, Nam Châu."
"Đâu cơ?" Dư Thanh Đường trợn trừng mắt, khí âm cũng không giữ nổi nữa.
"Nam Châu." Diệp Thần Diễm mỉm cười tiến lại gần, nhấn từng chữ, "Giáp ranh giữa Thủ Tinh Các, Đại Hoang Sơn, Quái Hoan Môn, vùng đất hỗn loạn không ai chiếm thế thượng phong Mê Tiên Lâm."
Hắn ngoắc tay gọi cậu ra xem: "Ngươi nhìn kìa, thấy tấm giới bia kia không?"
Dư Thanh Đường rón rén thò đầu ra ngoài cửa sổ, theo hướng hắn chỉ nhìn sang, trên tấm bia đá cũ kỹ kia viết rõ ràng...
Dư Thanh Đường nghi hoặc lẩm bẩm: "Mễ Sơn Mộc?"
"Là Mê Tiên Lâm." Diệp Thần Diễm sửa lại cho cậu, "Niên đại lâu quá, góc chữ bị mẻ rồi."
"Ồ ồ." Dư Thanh Đường gật đầu lia lịa, định nói lại thôi, lén lén nhìn hắn.
Diệp Thần Diễm chống tay lên bệ cửa, cười híp mắt hỏi cậu: "Đã nói là lần đầu gặp mặt, vậy dám hỏi huynh đài đại danh?"
"Ta họ Dư..." Dư Thanh Đường buột miệng đáp, lập tức nghẹn lời, mắt nhìn đông nhìn tây: "Dư... cái đó..."
Trúc, đá, sông, cá nướng...
Chưa kịp bịa ra cái tên nào cho ra hồn, đã nghe Diệp Thần Diễm cười tủm tỉm nói: "Ồ..., Dư Nội Các huynh."
Dư Thanh Đường: "Cũng... được thôi."
Diệp Thần Diễm bật cười khẽ, ôm quyền đáp lễ: "Tại hạ..."
Hắn ngừng lại một chút, ánh mắt cong cong, "Gọi là Hoa Thời Miễu đi."
Dư Thanh Đường sợ đến mức "phịch" một tiếng ngã ngồi xuống đất.
"Ấy?" Diệp Thần Diễm vội vươn tay kéo cậu, "Dư huynh sao thế?"
Dư Thanh Đường cười khan mấy tiếng: "Không không không có việc gì, chỉ là cái tên này, nghe... có chút quen tai."
"Vậy sao?" Diệp Thần Diễm chống cằm nhìn hắn cười, "Chắc là có duyên với ngươi đấy."
"Ha ha." Dư Thanh Đường ôm mông đứng dậy, nhỏ giọng hỏi hắn, "Vậy nếu ta muốn rời đi thì..."
"Không ra được đâu." Diệp Thần Diễm cười chân thành, "Mê Tiên Lâm đã bị phong rồi, trừ khi có lệnh bài của ba thế lực, bằng không vào được mà ra không được."
"Gì cơ?" Dư Thanh Đường hoảng hốt trợn to mắt, vào đoạn này rồi à? Sao nhanh vậy!
"Nói ra cũng hổ thẹn." Diệp Thần Diễm cười áy náy, "Chuyện phong lâm có liên quan đến ta, nếu ngươi muốn rời khỏi đây, e là phải chờ thêm một thời gian."
Hắn giơ con cá nướng trong tay lên, cười tít mắt hỏi: "Ăn cá không?"
Dư Thanh Đường lòng như lửa đốt, xua tay liên tục: "Ngươi ăn, ngươi ăn đi."
"Được." Diệp Thần Diễm cười càng sâu, cầm cá nướng đứng dậy, nhìn trời một chút, "Trời sắp tối rồi, ngủ thôi, Dư huynh."
Dư Thanh Đường chưa kịp phản ứng: "Hở?"
Diệp Thần Diễm đã đẩy cửa bước vào phòng, thuận tay đóng cửa lại, khoác vai hắn kéo thẳng về phía giường: "Chúng ta chen nhau chút."
.........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Thần Diễm:
"Ăn cá không?"
Dư Thanh Đường:
"Ngươi ăn, ngươi ăn đi."
Diệp Thần Diễm:
"Cảm ơn cảm ơn."
Dư Thanh Đường:
"?"