- Trang chủ
- Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
- Chương 210: Sẽ có một ngày
Chương 210: Sẽ có một ngày
Truyện: Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Tác giả: Ma Pháp Thiếu Nữ Thố Anh Tuấn
- Chương 1: Tiêu đời rồi
- Chương 2: Bảy năm trước
- Chương 3: Không cứu được nữa rồi
- Chương 4: Tiểu Sư Muội
- Chương 5: Từ chối khéo
- Chương 6: Lên đường
- Chương 7: Ở Trọ
- Chương 8: Thanh sát hầu mao
- Chương 9: Tình Tiết Cốt Truyện
- Chương 10: Cứu người
- Chương 11: Hồi Linh Đan
- Chương 12: Long Hạc Cầm
- Chương 13: Ngoài ý muốn
- Chương 14: Đan Tu
- Chương 15: Đỗ Hành
- Chương 16: Sư huynh
- Chương 17: Lôi Linh Thảo
- Chương 18: Thanh Châu
- Chương 19: Thiên Cơ Tử
- Chương 20: Tà ma ngoại vực
- Chương 21: Đài luyện kiếm
- Chương 22: Tuyệt chiêu
- Chương 23: Tự thú
- Chương 24: Thanh kiếm vàng
- Chương 25: Đồ Tiêu Tiêu
- Chương 26: Ngũ sư huynh
- Chương 27: Kẹo
- Chương 28: Nóng trong người
- Chương 29: Đại hội Kim Đan
- Chương 30: Hóa Long Trì
- Chương 31: Linh Dịch
- Chương 32: Con trai ngoan
- Chương 33: Sở luyện khí
- Chương 34: Khai lò
- Chương 35: Kim Quang Môn
- Chương 36: Vấn Tâm khúc
- Chương 37: Hỗn chiến
- Chương 38: Diệu Ngọc Hồng Nhan Đan
- Chương 39: Tắm
- Chương 40: Văn Đan
- Chương 41: Học Đường
- Chương 42: Thiện Ác Vô Minh
- Chương 43: Pháp Thân Thiện Ác
- Chương 44: Trị Liệu Bằng Lời
- Chương 45: Cứu mạng
- Chương 46: Lấy oán trả ơn
- Chương 47: Nghiệp Hỏa
- Chương 48: Ma Thổ
- Chương 49: Tu sĩ áo đỏ
- Chương 50: Phân Bảo
- Chương 51: Hóa Giải
- Chương 52: Được không
- Chương 53: Đại khảo học phủ
- Chương 54: Liên Hoa Cảnh
- Chương 55: Khiêu Chiến
- Chương 56: Đệ Nhất
- Chương 57: Tụ Bảo Bồn
- Chương 58: Đào Sắc Bí Văn
- Chương 59: Cao Hứng
- Chương 60: Có thể hay không
- Chương 61: Hỏa Viêm Diễm Lâu
- Chương 62: Vấn Tình Linh
- Chương 63: Chuông Bạc
- Chương 64: Bỏ trốn
- Chương 65: Hỗn chiến
- Chương 66: Nam Châu
- Chương 67: Không phải ta
- Chương 68: Nhất Nặc Thiên Kim (Một lời hứa như ngàn vàng)
- Chương 69: Gửi Lời
- Chương 70: Trời xui đất khiến
- Chương 71: Tâm nhãn
- Chương 72: Siêu đáng ghét
- Chương 73: Ngày vui lớn
- Chương 74: Phối hợp diễn xuất
- Chương 75: Tâm loạn
- Chương 76: Suối Lưu Hoàng
- Chương 77: Ngoài ý muốn
- Chương 78: Cún con
- Chương 79: Có chút rắc rối
- Chương 80: Khóa Linh Hoàn
- Chương 81: Thú cưng
- Chương 82: Chuồn
- Chương 83: Ứng Vô Quyết
- Chương 84: Trời sinh chí tôn
- Chương 85: Trận cuối cùng
- Chương 86: Đừng sợ
- Chương 87: Trấn ma tháp
- Chương 88: Ma binh
- Chương 89: Tiệc Mừng Công
- Chương 90: Vu y
- Chương 91: Đại Hoang Sơn
- Chương 92: Tranh Đoạt
- Chương 93: Đồng hành
- Chương 94: Thỏ yêu
- Chương 95: Tương kế tựu kế
- Chương 96: Đấu giá
- Chương 97: Món cuối cùng
- Chương 98: Đồng hành
- Chương 99: Yêu Vương
- Chương 100: Tứ Bình Dương Vương (bổ)
- Chương 101: Báo Ân
- Chương 102: Chia chiến lợi phẩm
- Chương 103: Ăn tiệc
- Chương 104: Cái Bẫy
- Chương 105: Không đủ
- Chương 106: Nhà tắm
- Chương 107: Ngốc nghếch
- Chương 108: Hỏa Đỉnh Tông
- Chương 109: Luyện đan sư
- Chương 110: Tập kích trong đêm
- Chương 111: Tam Thất
- Chương 112: Ước định
- Chương 113: Khai thông
- Chương 114: Truy binh
- Chương 115: Vô danh khúc
- Chương 116: Ngày xưa
- Chương 117: Cạm bẫy
- Chương 118: Cắt đứt
- Chương 119: Vân Châu
- Chương 120: Đại hội Đan Hỏa
- Chương 121: Manh mối đột phá
- Chương 122: Dược thiện
- Chương 123: Nhất phẩm linh đan
- Chương 124: Luân Hồi Đan
- Chương 125: Cướp bóc
- Chương 126: Cưới Thần Tài
- Chương 127: Bách Hoa Đan
- Chương 128: Sinh môn
- Chương 129: Hoa Noãn Lâu
- Chương 130: Đánh cược một phen
- Chương 131: Đạo quán
- Chương 132: Biết thời thế
- Chương 133: Bổ Thiên Đan
- Chương 134: Bổ Thiên
- Chương 135: Về nhà
- Chương 136: Quyết tâm
- Chương 137: Ta đã nghĩ xong rồi
- Chương 138: Dính người
- Chương 139: Thôn làng
- Chương 140: Hàng giả
- Chương 141: Ra sức đánh hàng giả
- Chương 142: Có Thù
- Chương 143: Ôn chuyện
- Chương 144: Xuất Khiếu
- Chương 145: Đột phá
- Chương 146: Ốc đảo
- Chương 147: Cây Gai Sát Nhân
- Chương 148: Tự tìm đường chết
- Chương 149: Tiên Phủ
- Chương 150: Đoán ra rồi
- Chương 151: Thu hoạch
- Chương 152: Nhảy lên thuyền giặc
- Chương 153: Trao đổi
- Chương 154: Áp Chế
- Chương 155: Lan Âm Tiên Tử
- Chương 156: Mảnh Vỡ
- Chương 157: Thu hoạch
- Chương 158: Ra chơi nè
- Chương 159: Mượn thế
- Chương 160: Mật Tông bỏ đồ đệ
- Chương 161: Kết minh
- Chương 162: Tương Thân (mai mối)
- Chương 163: Cướp sạch
- Chương 164: Tứ Quý Thư Viện
- Chương 165: Người bán
- Chương 166: Phân chia
- Chương 167: Vấn Tâm Khúc
- Chương 168: Lên bàn
- Chương 169: Kiếm điểm
- Chương 170: Qua không
- Chương 171: Thánh Nhân Thư
- Chương 172: Viện trưởng
- Chương 173: Vô Tự Thiên Thư
- Chương 174: Khảo nghiệm
- Chương 175: Thi lại
- Chương 176: Văn Thiên Hạ
- Chương 177: Cùng chung trăn gối
- Chương 178: Bịt tai trộm chuông
- Chương 179: Thư Hải Trận
- Chương 180: Cái gọi là tu sĩ đó
- Chương 181: Lôi kiếp
- Chương 182: Luyện khí
- Chương 183: Trừng Phạt
- Chương 184: Mất mặt
- Chương 185: Ân Công
- Chương 186: Trăm phương nghìn kế
- Chương 187: Giấu trời qua biển
- Chương 188: Đồ mượn
- Chương 189: Một đường bình an
- Chương 190: Đáp ứng
- Chương 191: Ly Cơ
- Chương 192: Tĩnh Thủy Tông
- Chương 193: Khảo nghiệm
- Chương 194: Ngươi cũng vào đi
- Chương 195: Học bộ phù
- Chương 196: Phá trận
- Chương 197: Một viên đan
- Chương 198: Ăn cá
- Chương 199: Một người một nửa
- Chương 200: Giới Thạch
- Chương 201: Giới chủ
- Chương 202: Ăn mừng
- Chương 203: Đặc sản Nhạc Châu
- Chương 204: Thiên giới sư
- Chương 205: Cửu Châu
- Chương 206: Mật Tông
- Chương 207: Người kia
- Chương 208: Tề tựu
- Chương 209: Cẩu Tiêu Sái
- Chương 210: Sẽ có một ngày
- Chương 211: Đại kết cục
- Chương 212: Phiên ngoại 1 - Hoa Thời Miểu
- Chương 213: Phiên ngoại 2 - Tiêu Thư Sinh
- Chương 214: Phiên ngoại 3 - Heo Rừng
- Chương 215: Phiên ngoại 4 - Hiện đại
- Chương 216: Phiên ngoại 5 - Nếu là sư huynh đệ trúc mã
- Chương 217: Phiên ngoại 6 - Đại hỷ (Hoàn)
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Bên ngoài đã loạn thành một nồi cháo.
Dư Thanh Đường vừa mới chui ra khỏi lô luyện đan, liền thấy một đệ tử Mật Tông bay vèo qua đầu mình, bên cạnh còn có hai tên đệ tử đang vật lộn lăn lộn dưới đất.
Dư Thanh Đường không nhịn được mà liếc mắt thì ra mấy người tu tiên mà đánh nhau gấp cũng chơi kiểu nguyên thủy thế này à...
Lão Đan Vương không tham chiến, chỉ yên lặng canh giữ bên lò luyện đan, lúc thấy cậu ra ngoài, ông cười nhẹ: "Hoàn thành rồi à?"
"Hai vị tiểu hữu vừa nãy ra ngoài, sắc mặt thật kỳ lạ, làm lão phu cũng thấy tò mò cái vật gọi là Vấn Thiên Chi Khí đó."
Dư Thanh Đường cười gượng hai tiếng: "Cái đó thì..."
Cậu chột dạ đổi chủ đề: "Hai người đó đã nói chuyện với Diệp Thần Diễm chưa? Đã nói cho hắn cách phá cục chưa?"
Lão Đan Vương khẽ gật đầu, ra hiệu cậu nhìn về phía xa: "Cách phá đã có."
"Nhưng dù sao đi nữa, trước tiên cũng phải lật cái trời này đã."
Dư Thanh Đường ngẩng đầu nhìn ra đám đệ tử dưới Hợp Thể kỳ đang đánh nhau loạn xạ, xa hơn nữa, các đại năng trên Hợp Thể kỳ đã mở ra chiến trường riêng.
Tầng mây tan biến hoàn toàn, trước tượng pháp tướng tiên nhân khổng lồ thuần trắng, chư tu thi triển thần thông, và cuối cùng vị tiên nhân trong truyền thuyết kia cũng lộ ra hình dáng thật.
Hắn không cao cao tại thượng như mọi người vẫn tưởng trên đùi gánh cả Mật Tông, không biết là hắn chống đỡ để Mật Tông treo lơ lửng trên không, hay là cả Mật Tông đang trấn hắn lại, khiến hắn không thể thoát.
Phần thân trên còn lại cũng không cử động được, chỉ có thể chống trời bằng một tay, dùng tay còn lại để công kích.
Dù là thế, áp lực của tiên nhân vẫn không thể xem nhẹ, cho dù bị bao vây tấn công, cũng đã có người bị thương.
"Phì" Hồng Nghê bị đánh bay, còn chưa kịp để đệ tử bên cạnh đỡ dậy, nàng đã tự mình lau sạch vết máu nơi khóe miệng, rõ ràng đã nổi lửa giận.
Dù bình thường nàng cũng dễ nổi nóng thật.
Giải lụa đỏ quanh nàng như bốc cháy, khói xanh bốc lên từ thân thể, mùi khét tỏa ra nồng nặc do nhiệt độ quá cao.
Không phải ảo giác dưới chân nàng, bậc đá bạch ngọc của Mật Tông bắt đầu chảy ra vì nóng chảy.
"Thật phiền phức" Hồng Nghê xoay cổ, phả ra hơi thở nóng rực, "Cô nãi nãi đây liều mạng với ngươi"
Thương Viêm bất đắc dĩ liếc nàng một cái: "Giờ đã vội rồi sao?"
"Sau này còn phải đối phó với tà ma ngoài vực nữa..."
"Không hạ hắn bây giờ, sau này nói gì nữa chứ" Hồng Nghê dang tay, khí thế bừng bừng, "Đến không?"
"Haiz." Thương Viêm thở dài, rõ ràng là bó tay với nàng, chỉ quay sang Diệp Thần Diễm dặn: "Chúng ta lên trước, tiểu tử, ngươi canh đúng thời cơ"
Diệp Thần Diễm sửng sốt, nhìn thấy hai người họ đã phi thân lên, đứng cùng nhau.
Hồng Nghê khí bốc ngùn ngụt, giữa không trung xuất hiện ảo ảnh cự nhân bằng lửa.
Thiên Cơ Tử nhướng mày kinh ngạc: "Ồ, nàng ta mới Hợp Thể đỉnh phong thôi mà đã có manh mối pháp tướng tiên nhân rồi? Không đơn giản đâu nha."
Văn Thiên Hạ cũng hứng thú nhìn sang: "Thiên Hỏa Giáo xưa nay có hai Giáo Thủ, nghe nói vì có một bí pháp, hai người liên thủ, thêm vài món linh khí nhất phẩm, có thể đánh tiên."
"Cả cái đó mà ngươi cũng biết?" Thiên Cơ Tử liếc hắn, tặc lưỡi, "Hỏng rồi, ngươi biết tức là hắn cũng biết, phòng ngự mau"
Hai người vừa định hành động, thì tay của Bất Dạ Thiên đã vươn ra, nhưng Hồng Nghê và Thương Viêm đã phi thân ngăn lại.
Bên Diệp Thần Diễm, khí tiên khí ma hỗn loạn, Giới Thạch lơ lửng, ánh sáng lóe lên, kiềm chế phần lớn đòn công của Bất Dạ Thiên, nhưng cả hai vẫn thế chân cân sức, chẳng ai ăn được ai.
Lúc này thấy Thiên Hỏa Giáo có dị động, Diệp Thần Diễm tranh thủ liếc sang, hỏi: "Này, lão già, bọn họ có ổn không?"
Văn Thiên Hạ mặt không đổi sắc: "Ai mà biết."
Thiên Cơ Tử cười ha ha: "Cố hết sức thôi"
Hai Giáo Thủ vận chuyển bí pháp, đệ tử Thiên Hỏa Giáo lập tức lui lại, bảo vệ xung quanh, Xích Diễm Thiên và Đồ Tiêu Tiêu sắc mặt nghiêm trọng, nhìn ảo ảnh hỏa diễm mờ mịt đang dần thành hình.
Hồng Nghê quát: "Tới"
Xích Diễm Thiên và Đồ Tiêu Tiêu nhìn nhau, lập tức bay lên, tế ra pháp bảo, ném vào ảo ảnh lửa.
Một đôi song đao đỏ rực rơi vào tay ảo ảnh, đôi tay lập tức hiện thực.
Sau đó là quả cầu đỏ, chèn vào giữa trán ảo ảnh, rồi đến bia đá xanh, gậy lang gắn vào hai chân, cuối cùng là cái bát vỡ thiếu miệng lắc lư bay tới đỉnh đầu ảo ảnh, bỗng chấn động, như cảm nhận được điều gì, đột ngột phóng lớn, chắn trên đầu.
"Ầm" một tiếng, nắm đấm của Bất Dạ Thiên giáng xuống, cái bát nuốt thiên vỡ tan, rơi thành mảnh vụn.
Ảo ảnh lửa bị ảnh hưởng, rung mạnh, quỳ xuống một gối.
"Chết rồi" Xích Diễm Thiên định lao lên, nhưng bị Đồ Tiêu Tiêu kéo lại.
"Còn thiếu một món linh khí nhất phẩm" Xích Diễm Thiên tóc đỏ dựng đứng, giận dữ gào.
Đồ Tiêu Tiêu đột ngột quay người, lớn tiếng: "Chư vị đồng môn, xin mượn linh khí một dùng"
Dư Thanh Đường theo phản xạ lấy cây Long Hạc cầm ra, còn chưa kịp đưa lên, đã có người nhanh hơn.
Nhàn Hạc đạo nhân không biết đã đứng sau ảo ảnh lửa từ lúc nào, kéo chiếc đạo bào rách có lỗ trên người mình, ném vào vị trí tim ảo ảnh.
"Hả?" Dư Thanh Đường trừng mắt, "Sư phụ, người..."
Nhàn Hạc đạo nhân an nhiên đứng sau lưng mọi người, nhìn ảo ảnh lửa ngưng thực lại, bước lớn xông lên đánh Bất Dạ Thiên, mới quay đầu mỉm cười với cậuy, còn có chút đắc ý: "Không ngờ chứ? Ngươi còn chê nó rách, giờ thì thấy công dụng rồi"
Dư Thanh Đường: "..."
Cậu há hốc miệng, quay đầu nhìn đại sư tỷ: "Đại sư tỷ, mấy người chắc không phải cao thủ ẩn giấu chứ..."
Rồi cậu thấy miệng đại sư tỷ còn há to hơn mình.
Dư Thanh Đường: "..."
Chắc không phải.
Ít nhất là đại sư tỷ không phải.
Ánh mắt Dư Thanh Đường trầm xuống: "Sư phụ, người... không chỉ là nửa bước Xuất Khiếu chứ?"
"Thật ra đúng là chỉ nửa bước Xuất Khiếu." Nhàn Hạc đạo nhân chân thành, "Sư phụ ngươi chỉ có chừng đó bản lĩnh."
Ánh mắt ông nhìn về xa xăm, khẽ cười: "Đây chỉ là phúc trạch tổ tiên để lại."
"Không phải ta từng nói với các ngươi rồi sao? Chúng ta với Thiên Âm Tông từng là một nhà."
Ông thở dài: "Nhưng không phải năm trăm năm trước, mà là... triệu năm trước..."
Dư Thanh Đường ngẫm ra: "Huyền Âm Môn?"
Nhàn Hạc đạo nhân ánh mắt xa xăm: "Phải rồi."
"Ta tư chất có hạn, kiếp này cũng chỉ tới vậy, ta biết rõ trong lòng, chỉ là trông coi mấy món cổ vật tổ tiên để lại, chờ đến ngày chúng có ích."
"Năm xưa có người nói với ta, sẽ có một ngày, thiên hạ cần đến chúng."
Ông nhẹ giọng cười: "Vì cái có một ngày đó, ta cũng không nhớ mình đã chờ bao lâu."
"Cuối cùng..."
Ông thở ra một hơi dài: "Có lẽ chính là hôm nay."
Dư Thanh Đường ngơ ngác: "Sư phụ..."
Thì ra người cũng không phải một nhân vật vô danh không có câu chuyện.
Nhưng mà người đột nhiên nghiêm túc thế này, cậu có hơi không quen.
Nhàn Hạc đạo nhân liếc y một cái, cười: "Hoảng cái gì."
"Sư phụ ngươi vẫn là sư phụ ngươi."
"Về Biệt Hạc Môn rồi, còn phải nuôi ta dưỡng lão đấy."
Dư Thanh Đường thở phào: "Người nói thế thì ta dễ quen hơn."
Bên kia ảo ảnh hỏa diễm khí thế bùng nổ, thực sự có khả năng đối chiến tiên nhân, thêm Diệp Thần Diễm hỗ trợ, bọn họ thật sự dần dần áp chế được khí thế của Bất Dạ Thiên.
"Ngã cho ta" Hồng Nghê vung một đấm, Bất Dạ Thiên không né kịp, chấn động khẽ, cả đất trời cũng rung theo.
Tóc trắng rũ xuống, gương mặt vốn luôn chỉnh tề của Bất Dạ Thiên rốt cuộc cũng hiện chút cảm xúc.
"Ngươi..."
Hắn còn chưa nói xong, Hồng Nghê lại đấm tiếp: "Buông tay cho ta"
Bất Dạ Thiên đón đòn, giằng co với nàng: "Ngươi biết mà, nếu ta buông tay, thiên địa đại họa sẽ đến, đại kiếp triệu năm trước sẽ tái hiện."
"Sợ cái rắm" Hồng Nghê mắt đỏ ngầu, "Không phá thì không lập, không chết không thôi"
"Cô nãi nãi đây ghét nhất mấy người Mật Tông các ngươi, chẳng có chút máu nóng, ngươi ở đây làm con rùa cõng trời, còn nghiện rồi chắc?"
"Buông tay, rùa rụt đầu vương bát đản"
Nàng ta vừa giằng co bằng tay, miệng cũng không rảnh rỗi, vừa ra tay vật lý, vừa công kích tinh thần.
Rõ ràng là Bất Dạ Thiên chưa từng bị mắng chửi bao giờ, cuối cùng sắc mặt cũng có phản ứng, hắn nheo mắt lại, lập tức tung ra một quyền.
Hồng Nghê vốn đang đợi chiêu này, lập tức ôm chặt lấy tay hắn, ngay lúc đó, Văn Thiên Hạ và Thiên Cơ Tử cùng nhau xuất chiêu, đánh thẳng vào mi tâm hắn.
Bất Dạ Thiên nhắm mắt lại, tầng mây tụ quanh người bảo vệ, hai vị tu sĩ kỳ Đại Thừa hợp lực cũng chỉ khiến đầu hắn hơi ngửa về sau một chút.
Nhưng Thiên Cơ Tử không hề bất ngờ, đứng giữa không trung, mỉm cười nhìn Bất Dạ Thiên, như đang nói cuối cùng ta vẫn hơn một bậc.
Bất Dạ Thiên đột ngột quay đầu, nhìn về phía Diệp Thần Diễm tay hắn đã giương trường thương, mục tiêu chính là bàn tay đang chống trời kia của hắn.
"Cho ta, khai" Trán Diệp Thần Diễm hiện lên một đường ngân tuyến, khí tức tiên ma lan tràn khắp trời, ánh mắt vô úy, khí thế không thể ngăn cản.
"Thành công rồi" Dư Thanh Thương đang hỗ trợ đánh đệ tử Mật Tông, vội dùng Long Hạc cầm đánh bật một tu sĩ nam ra, mặt mừng rỡ: "Mở được rồi"
Từ lòng bàn tay bắt đầu, pháp tướng như ngọc của Bất Dạ Thiên xuất hiện vết rạn, rồi nhanh chóng lan rộng, cuối cùng ầm ầm tan vỡ giữa không trung.
Sau bàn tay hắn, một vết nứt như con mắt nhìn trộm từ thế giới bên ngoài lặng lẽ mở ra.
Pháp tướng tan vỡ, để lộ chân thân của Bất Dạ Thiên bên trong.
Hắn lảo đảo một chút, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào vết nứt, khẽ thở dài.
Diệp Thần Diễm khẽ cười, ngẩng đầu chạm ánh mắt hắn, thần sắc thản nhiên, như thể vẫn chưa từng rung động, dường như tiếng thở dài vừa rồi chỉ là ảo giác.
Diệp Thần Diễm khiêu khích nhướng mày, sau đó quay lại nhìn Dư Thanh Thương, cười rạng rỡ hỏi: "Tướng quân Hưởng Phúc, đánh hội đồng, ngươi có lên không?"
"Cái này ấy hả..." Dư Thanh Thương ôm chặt Long Hạc cầm, ra vẻ nghiêm túc: "Ta thấy chắc cũng không giúp được mấy, nhưng vẫn phải đi chứ."
"Dù đã có Thiên Âm Tông lo phần tấu nhạc, nhưng ít nhất ta cũng có thể phụ giúp khuấy động không khí."
Dư Thanh Thương giơ ngón tay cái, ánh mắt nhát gan nhưng kiên định.
Diệp Thần Diễm không nhịn được bật cười, siết chặt giới thạch trong tay: "Vậy thì ngươi theo sau họ, ta đi trước mời chiến"
Hắn cầm giới thạch, đấm bay một tên yêu ma ngoài vực vừa ló đầu ra từ vết nứt, rồi nhảy vào đó.
"Cẩn thận đấy" Dư Thanh Thương không kìm được lo lắng.
Nhàn Hạc đạo nhân trừng to mắt: "Ngươi thật sự muốn đi hả?"
Ông ngó lên, thì thào dụ dỗ: "Hay là mình chỉ nói miệng thôi đi, tâm ý đến là được rồi, dù sao lúc thật sự đánh nhau loạn lắm, hắn ta chắc cũng không để ý đến ngươi."
Dư Thanh Thương bật cười: "Sao lại dạy ta mấy thứ không ra gì vậy"
Cậu biết mà, lão này bình thường nhát chết không phải giả bộ.
"Nhưng ta vẫn phải đi." Cậu ôm đàn, quay đầu mỉm cười: "Ta đã vào hóa thần kỳ rồi, cũng coi là đại năng, cao lớn rồi, trời sập cũng phải giơ tay ra đỡ một chút."
Cậu lẩm bẩm: "Dù có người cao hơn đỡ rồi, thì ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, không đỡ trời thì đỡ người đỡ trời cũng được."
Cậu quay lại nhìn những người đã từng đồng hành, dù chỉ là một lần gặp gỡ.
Bọn họ, vốn chỉ là những nhân vật trong câu chuyện cũ.
Không biết từ khi nào, tất cả đã dần thoát khỏi khuôn mẫu ban đầu, mọi thứ đều khác xưa.
Những người bạn, và vô số người không tên trong câu chuyện kia, giờ phút này đều chung vai sát cánh, vận mệnh gắn bó.
Dư Thanh Thương nở nụ cười: "Ngài mới nửa bước xuất khiếu thôi, thì trấn thủ hậu phương chờ tin vui của bọn ta đi"
Cậu bước lên phía trước, cũng nhảy vào vết nứt.
Người người như nước, từng đợt từng đợt nhảy vào, đại sư tỷ cũng nắm chặt nắm tay: "Tiểu sư đệ đã đi, thì ta cũng thay mặt Biệt Hạc Môn..."
Nhàn Hạc đạo nhân túm cổ áo cô: "Tu vi như ngươi thì đừng đi gây rối nữa"
Hắn ngẩng đầu, thấy Thiên Cơ Tử đứng trước mặt Bất Dạ Thiên, lúc này Kiếm Tôn Thiên Nhất dẫn đám người Quy Nhất Tông mới đến.
"Chậm thật đấy." Thiên Cơ Tử cười tít mắt: "Có phải nấn ná chia tay thâm tình với chưởng môn phu nhân không..."
Thiên Nhất Kiếm Tôn nheo mắt, Thiên Cơ Tử lập tức im miệng.
"Đã nói trước rồi." Ảo ảnh lửa tiêu tán, khí tức sa sút, Thương Viêm ngồi phịch xuống đất gắng gượng: "Sau này còn phải đối phó yêu ma, Quy Nhất Tông bây giờ không ra tay."
"Ta biết." Thiên Cơ Tử nhún vai: "Chỉ là trêu hắn chút thôi."
Thiên Nhất liếc Bất Dạ Thiên, không nói gì, ném cho Thiên Cơ Tử một thanh kiếm.
Thiên Cơ Tử luống cuống bắt lấy, nhìn thanh kiếm thì ngây người, gãi đầu đầy khó hiểu: "Sao lại mang cái này tới? Ta mấy trăm năm không dùng kiếm rồi."
"Ngươi từng nói, rời khỏi Quy Nhất Tông thì không xứng cầm kiếm Cốc." Thiên Nhất nhìn hắn sâu xa, "Giờ thì xứng chưa?"
Thiên Cơ Tử trầm mặc.
Y không ở lại nữa, bay vút lên: "Chiến trường ngoại giới đã mở, ta đi trước một bước."
Người Quy Nhất Tông bay về phía vết nứt, kiếm khí ngút trời, chỉ còn Bất Dạ Thiên và Thiên Cơ Tử ở lại.
Bất Dạ Thiên ngẩng đầu nhìn, khẽ nói: "Cảnh này, chẳng phải giống như thiêu thân lao vào lửa sao?"
Thiên Cơ Tử cười: "Ngươi có coi bọn ta là anh hùng hay thiêu thân cũng được, nhưng không cản được nữa rồi."
"Tình thế hôm nay, là điều ngươi mong muốn sao?" Bất Dạ Thiên nhìn hắn, "Tính toán đủ điều, ngươi đã toại nguyện chưa?"
Thiên Cơ Tử cười đắc ý: "Tất nhiên rồi."
Bất Dạ Thiên nhìn ông thật lâu.
Thiên Cơ Tử lắc ngón tay: "Đời người không như ý mười phần thì tám chín, ta đâu cầu nhiều, chỉ cầu một hai."
"May mắn thay, còn được một hai điều thành tựu."
Bất Dạ Thiên trầm mặc.
Hắn nhớ lại quá khứ.
Khi Thiên Cơ Tử mới đến Mật Tông, thiên tư xuất chúng nhưng tính tình bướng bỉnh, không hợp với Mật Tông.
Các trưởng lão dạy không nổi, cuối cùng phải giao cho hắn đích thân dạy dỗ.
Ngày đầu dạy thuật bói toán, hắn biết mình có thể chất đặc biệt, lại dám hỏi: "Vậy ta có thể bói cả cho thần tiên không?"
Hồi ức trở lại, Bất Dạ Thiên nhìn hắn, một lúc sau hỏi: "Năm xưa ngươi bói cho ta một quẻ, đã giải được chưa?"
Thiên Cơ Tử thu lại nụ cười.
Bất Dạ Thiên hiểu rõ, gật đầu: "Ta từng nói, ta bị giam trong trời đất, dù thắng hay bại, đều là tử cục."
"Ngươi cố chấp muốn tìm sinh môn cho ta, chỉ e cũng..."
Thiên Cơ Tử cười khẽ: "Hiểu lầm rồi."
Hắn chống tay đứng dậy, ngẩng đầu nhìn: "Ai rồi cũng sẽ chết, kể cả thần tiên."
"Ta muốn giải cục cho ngươi, không phải để ngươi sống, mà là để ngươi được giải thoát."
Bất Dạ Thiên thoáng động sắc mặt: "Giải thoát?"
Thiên Cơ Tử phủi đạo bào, khí thế bừng bừng: "Sinh môn của cục này, ngay trước mắt ngươi đấy."
"Ngươi bị giam nơi đây nửa đời, nhưng pháp tướng vỡ rồi, Mật Tông vẫn chưa sụp, trời cũng chưa sập..."
Hắn chỉ lên vết nứt trên trời: "Giải thoát hay không, là do ngươi muốn hay không."
Bất Dạ Thiên hơi sững sờ.
Thiên Cơ Tử gọi Nhàn Hạc đạo nhân đang chầm chậm đi tới: "Chà, nửa bước xuất khiếu đến rồi à?"
Nhàn Hạc cười, chắp tay với Bất Dạ Thiên: "Thần tiên, lâu rồi không gặp."
Bất Dạ Thiên nghi hoặc: "Ta từng gặp ngươi?"
"Gặp rồi." Nhàn Hạc cười to, "Lúc đó ta còn chưa nhăn nheo như giờ, ngươi không nhận ra cũng phải."
Hắn gọi Thiên Cơ Tử: "Bọn trẻ đều đã lên rồi, ngươi còn chưa đi à?"
"Đi ngay." Thiên Cơ Tử vung tay, dừng lại một chút, đặt phất trần xuống, cầm lên thanh kiếm.
Hắn giơ kiếm ngang người, tuy hơi lạ tay nhưng rất nhanh xoay kiếm hoa thuần thục, cười với Bất Dạ Thiên: "Kiếm này tên là Vô Quý."
"Năm xưa ta phản bội sư môn, lòng có hổ thẹn, không dám dùng nó nữa."
"Giờ đây..."
Hắn cười rạng rỡ: "Bất kể người đời nói gì, ta tự tin không thẹn với lòng, hôm nay lại dùng nó một lần nữa"
Hắn cõng Nhàn Hạc bay lên, thoát khỏi vẻ già nua, như trở lại vài trăm năm trước khí phách ngút trời, không tin mệnh trời.
Nhàn Hạc cười nói: "Bất Dạ Thiên, một ngày nào đó mà ngươi từng nói cuối cùng cũng đến rồi."
"Trận chiến hôm nay, người thiên hạ đều ra tay, ngươi có đi không?"
Bất Dạ Thiên thoáng sững sờ, dường như nhớ lại cảnh tượng nào đó.
Hắn quả thực đã gặp người này.
Nhưng khi đó hoàn toàn khác, chỉ là một tiểu đồng chưa nhập môn của Huyền Âm Môn.
Khi đó, hắn cãi lệnh sư môn, không chịu rút lui, chỉ vì máu nóng muốn cùng tông môn sống chết.
Bất Dạ Thiên từng tính ra, Huyền Âm Môn không ngăn nổi yêu ma, bèn đến tìm Lan Âm Tiên Tử, tình cờ gặp tiểu đồng kia.
Lan Âm biết không cứu được nữa, giao cây Long Hạc cầm và chiếc pháp y rách từ chưởng môn quá cố lại, đưa tiểu đồng cho hắn mang đi.
Tiểu đồng ôm đống di vật, khóc nức nở: "Người chết hết rồi, giữ mấy thứ này làm gì..."
Hắn không biết dỗ người, chỉ nói một câu: "Sẽ có ích."
Tiểu đồng tin lời, hỏi: "Khi nào mới có ích?"
"...Một ngày nào đó."
Đúng, hắn đã từng nói vậy.
Hắn lại thật sự tin, thật sự giữ lấy những vật cũ, đợi tới hôm nay.
Bất Dạ Thiên nhắm mắt lại, cuối cùng mỉm cười khẽ: "Một ngày nào đó."
Hắn ngẩng đầu, bước về phía vết nứt.
Một ngày nào đó chính là hôm nay.