- Trang chủ
- Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
- Chương 42: Thiện Ác Vô Minh
Chương 42: Thiện Ác Vô Minh
Truyện: Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Tác giả: Ma Pháp Thiếu Nữ Thố Anh Tuấn
- Chương 1: Tiêu đời rồi
- Chương 2: Bảy năm trước
- Chương 3: Không cứu được nữa rồi
- Chương 4: Tiểu Sư Muội
- Chương 5: Từ chối khéo
- Chương 6: Lên đường
- Chương 7: Ở Trọ
- Chương 8: Thanh sát hầu mao
- Chương 9: Tình Tiết Cốt Truyện
- Chương 10: Cứu người
- Chương 11: Hồi Linh Đan
- Chương 12: Long Hạc Cầm
- Chương 13: Ngoài ý muốn
- Chương 14: Đan Tu
- Chương 15: Đỗ Hành
- Chương 16: Sư huynh
- Chương 17: Lôi Linh Thảo
- Chương 18: Thanh Châu
- Chương 19: Thiên Cơ Tử
- Chương 20: Tà ma ngoại vực
- Chương 21: Đài luyện kiếm
- Chương 22: Tuyệt chiêu
- Chương 23: Tự thú
- Chương 24: Thanh kiếm vàng
- Chương 25: Đồ Tiêu Tiêu
- Chương 26: Ngũ sư huynh
- Chương 27: Kẹo
- Chương 28: Nóng trong người
- Chương 29: Đại hội Kim Đan
- Chương 30: Hóa Long Trì
- Chương 31: Linh Dịch
- Chương 32: Con trai ngoan
- Chương 33: Sở luyện khí
- Chương 34: Khai lò
- Chương 35: Kim Quang Môn
- Chương 36: Vấn Tâm khúc
- Chương 37: Hỗn chiến
- Chương 38: Diệu Ngọc Hồng Nhan Đan
- Chương 39: Tắm
- Chương 40: Văn Đan
- Chương 41: Học Đường
- Chương 42: Thiện Ác Vô Minh
- Chương 43: Pháp Thân Thiện Ác
- Chương 44: Trị Liệu Bằng Lời
- Chương 45: Cứu mạng
- Chương 46: Lấy oán trả ơn
- Chương 47: Nghiệp Hỏa
- Chương 48: Ma Thổ
- Chương 49: Tu sĩ áo đỏ
- Chương 50: Phân Bảo
- Chương 51: Hóa Giải
- Chương 52: Được không
- Chương 53: Đại khảo học phủ
- Chương 54: Liên Hoa Cảnh
- Chương 55: Khiêu Chiến
- Chương 56: Đệ Nhất
- Chương 57: Tụ Bảo Bồn
- Chương 58: Đào Sắc Bí Văn
- Chương 59: Cao Hứng
- Chương 60: Có thể hay không
- Chương 61: Hỏa Viêm Diễm Lâu
- Chương 62: Vấn Tình Linh
- Chương 63: Chuông Bạc
- Chương 64: Bỏ trốn
- Chương 65: Hỗn chiến
- Chương 66: Nam Châu
- Chương 67: Không phải ta
- Chương 68: Nhất Nặc Thiên Kim (Một lời hứa như ngàn vàng)
- Chương 69: Gửi Lời
- Chương 70: Trời xui đất khiến
- Chương 71: Tâm nhãn
- Chương 72: Siêu đáng ghét
- Chương 73: Ngày vui lớn
- Chương 74: Phối hợp diễn xuất
- Chương 75: Tâm loạn
- Chương 76: Suối Lưu Hoàng
- Chương 77: Ngoài ý muốn
- Chương 78: Cún con
- Chương 79: Có chút rắc rối
- Chương 80: Khóa Linh Hoàn
- Chương 81: Thú cưng
- Chương 82: Chuồn
- Chương 83: Ứng Vô Quyết
- Chương 84: Trời sinh chí tôn
- Chương 85: Trận cuối cùng
- Chương 86: Đừng sợ
- Chương 87: Trấn ma tháp
- Chương 88: Ma binh
- Chương 89: Tiệc Mừng Công
- Chương 90: Vu y
- Chương 91: Đại Hoang Sơn
- Chương 92: Tranh Đoạt
- Chương 93: Đồng hành
- Chương 94: Thỏ yêu
- Chương 95: Tương kế tựu kế
- Chương 96: Đấu giá
- Chương 97: Món cuối cùng
- Chương 98: Đồng hành
- Chương 99: Yêu Vương
- Chương 100: Tứ Bình Dương Vương (bổ)
- Chương 101: Báo Ân
- Chương 102: Chia chiến lợi phẩm
- Chương 103: Ăn tiệc
- Chương 104: Cái Bẫy
- Chương 105: Không đủ
- Chương 106: Nhà tắm
- Chương 107: Ngốc nghếch
- Chương 108: Hỏa Đỉnh Tông
- Chương 109: Luyện đan sư
- Chương 110: Tập kích trong đêm
- Chương 111: Tam Thất
- Chương 112: Ước định
- Chương 113: Khai thông
- Chương 114: Truy binh
- Chương 115: Vô danh khúc
- Chương 116: Ngày xưa
- Chương 117: Cạm bẫy
- Chương 118: Cắt đứt
- Chương 119: Vân Châu
- Chương 120: Đại hội Đan Hỏa
- Chương 121: Manh mối đột phá
- Chương 122: Dược thiện
- Chương 123: Nhất phẩm linh đan
- Chương 124: Luân Hồi Đan
- Chương 125: Cướp bóc
- Chương 126: Cưới Thần Tài
- Chương 127: Bách Hoa Đan
- Chương 128: Sinh môn
- Chương 129: Hoa Noãn Lâu
- Chương 130: Đánh cược một phen
- Chương 131: Đạo quán
- Chương 132: Biết thời thế
- Chương 133: Bổ Thiên Đan
- Chương 134: Bổ Thiên
- Chương 135: Về nhà
- Chương 136: Quyết tâm
- Chương 137: Ta đã nghĩ xong rồi
- Chương 138: Dính người
- Chương 139: Thôn làng
- Chương 140: Hàng giả
- Chương 141: Ra sức đánh hàng giả
- Chương 142: Có Thù
- Chương 143: Ôn chuyện
- Chương 144: Xuất Khiếu
- Chương 145: Đột phá
- Chương 146: Ốc đảo
- Chương 147: Cây Gai Sát Nhân
- Chương 148: Tự tìm đường chết
- Chương 149: Tiên Phủ
- Chương 150: Đoán ra rồi
- Chương 151: Thu hoạch
- Chương 152: Nhảy lên thuyền giặc
- Chương 153: Trao đổi
- Chương 154: Áp Chế
- Chương 155: Lan Âm Tiên Tử
- Chương 156: Mảnh Vỡ
- Chương 157: Thu hoạch
- Chương 158: Ra chơi nè
- Chương 159: Mượn thế
- Chương 160: Mật Tông bỏ đồ đệ
- Chương 161: Kết minh
- Chương 162: Tương Thân (mai mối)
- Chương 163: Cướp sạch
- Chương 164: Tứ Quý Thư Viện
- Chương 165: Người bán
- Chương 166: Phân chia
- Chương 167: Vấn Tâm Khúc
- Chương 168: Lên bàn
- Chương 169: Kiếm điểm
- Chương 170: Qua không
- Chương 171: Thánh Nhân Thư
- Chương 172: Viện trưởng
- Chương 173: Vô Tự Thiên Thư
- Chương 174: Khảo nghiệm
- Chương 175: Thi lại
- Chương 176: Văn Thiên Hạ
- Chương 177: Cùng chung trăn gối
- Chương 178: Bịt tai trộm chuông
- Chương 179: Thư Hải Trận
- Chương 180: Cái gọi là tu sĩ đó
- Chương 181: Lôi kiếp
- Chương 182: Luyện khí
- Chương 183: Trừng Phạt
- Chương 184: Mất mặt
- Chương 185: Ân Công
- Chương 186: Trăm phương nghìn kế
- Chương 187: Giấu trời qua biển
- Chương 188: Đồ mượn
- Chương 189: Một đường bình an
- Chương 190: Đáp ứng
- Chương 191: Ly Cơ
- Chương 192: Tĩnh Thủy Tông
- Chương 193: Khảo nghiệm
- Chương 194: Ngươi cũng vào đi
- Chương 195: Học bộ phù
- Chương 196: Phá trận
- Chương 197: Một viên đan
- Chương 198: Ăn cá
- Chương 199: Một người một nửa
- Chương 200: Giới Thạch
- Chương 201: Giới chủ
- Chương 202: Ăn mừng
- Chương 203: Đặc sản Nhạc Châu
- Chương 204: Thiên giới sư
- Chương 205: Cửu Châu
- Chương 206: Mật Tông
- Chương 207: Người kia
- Chương 208: Tề tựu
- Chương 209: Cẩu Tiêu Sái
- Chương 210: Sẽ có một ngày
- Chương 211: Đại kết cục
- Chương 212: Phiên ngoại 1 - Hoa Thời Miểu
- Chương 213: Phiên ngoại 2 - Tiêu Thư Sinh
- Chương 214: Phiên ngoại 3 - Heo Rừng
- Chương 215: Phiên ngoại 4 - Hiện đại
- Chương 216: Phiên ngoại 5 - Nếu là sư huynh đệ trúc mã
- Chương 217: Phiên ngoại 6 - Đại hỷ (Hoàn)
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Dư Thanh Đường buột miệng trả lời, nhưng đối phương im lặng quá lâu khiến cậu bắt đầu thấy hơi bất an.
Theo kinh nghiệm của cậu, loại câu hỏi này thường dẫn đến hai tình huống tệ nhất... Một là cậu giả vờ nói đạo tâm kiên định, sau đó bị đánh lòi ra bản chất rồi bị tống ra khỏi thử thách. Hai là cậu thật thà nhận mình không kiên định, thế là bị đá bay ra luôn cho đỡ phiền.
Nhưng giờ cậu chưa bị đá ra, chứng tỏ vẫn chưa đến mức tệ nhất?
Dư Thanh Đường mong ngóng chờ đợi, mãi sau giọng nói kia mới lại vang lên, có chút giận dữ:
"Tâm tính bất định, đến đây làm gì?"
Dư Thanh Đường đáp rất chân thành: "Môn phái nghèo quá, đến đây thử vận may xem sao."
Lại một trận im lặng kéo dài nữa.
Dư Thanh Đường vốn theo tôn chỉ đã đến rồi thì ráng thử, quyết định cố vớt vát thêm chút: "Ờm... tâm pháp không cần lợi hại đâu, có còn hơn không. Mấy món thừa mứa bỏ đi ấy, ta cũng không chê."
Nói xong còn trông chờ nhìn lên khoảng không trước mặt.
Im lặng vài giây, sau đó dường như có sự giằng co, rồi bốp một tiếng một quyển sách cũ nát bị quăng ra từ giữa không trung.
Dư Thanh Đường mừng rỡ nhặt lấy, ngẩng đầu kinh ngạc: "Cho ta luôn à? Không cần thử thách nữa?"
Giọng nói đối diện đầy tức giận: "Ngươi đã không kiên tâm, thử thách làm gì!"
Dư Thanh Đường á khẩu nghĩ lại thì... cũng đúng. Thử thách vốn để kiểm nghiệm đạo tâm kiên định, đã không có thì còn kiểm làm gì.
Giọng nói kia hạ lệnh đuổi người: "Ghi nhớ tâm pháp, mau chóng rời khỏi!"
Không còn cách nào, Dư Thanh Đường đành cúi đầu nhìn quyển sách trong tay 《Tĩnh Đãi Phúc Duyên Kinh》.
Dư Thanh Đường: "..."
Cái tên này sao mà nghe như kiểu chờ bánh từ trên trời rơi xuống thế.
Nếu không phải lấy được từ Văn Thánh Học Phủ, dù là cậu cũng phải nghi ngờ có phải bị lừa rồi không.
Cậu đành tạm gác nghi ngờ, bắt đầu chăm chú ghi nhớ kinh văn và tu luyện sơ qua một lần.
Tổng kết nội dung thì mỗi ngày làm một việc tốt, bất kể là khen người, tha cho người, khuyên răn người khác quay đầu hoàn lương chỉ cần làm với tâm thiện là được.
Sau đó, ngồi chờ phúc duyên.
Dư Thanh Đường mơ màng mở mắt ra cái này thật sự có ích à?
Nghe cứ như phiên bản gà hầm tâm linh
(chỉ những câu nói đạo lý nghe thì hay, nhưng sáo rỗng)
của giới tu tiên ấy.
Nhưng mà, hình như cũng không hẳn là gà hầm tinh thần thuần túy. Mặn lắm, mặn đến mức muốn khóc luôn ấy.
Ví dụ nó bảo làm việc thiện không nhất thiết người khác phải tiếp nhận. Tỷ như ngươi thật lòng khen cái đầu trọc của người ta thật sáng sủa, dù đối phương giận tím mặt, chỉ cần ngươi là thiệt tình ca ngợi, đây là thiện.
Khuyên người hoàn lương cũng không cầu kết quả ngươi khuyên là ngươi thiện, người ta không nghe là người ta ác.
Dư Thanh Đường: "..."
Toàn bộ cuốn kinh tràn ngập khí chất kiểu cố gắng là được, miễn sao có lòng, gắng gượng cũng tính là xong việc một kiểu tu chân của cá mặn.
Mà nói đi cũng phải nói lại, hình như cũng khá hợp với cậu.
Dư Thanh Đường ngẩng đầu, mặt đầy biểu cảm kỳ lạ. Nguyên tác bảo, trong Văn Thánh Học Đường ai cũng có thể tìm thấy cơ duyên phù hợp với bản thân. Quyển kinh này, chẳng lẽ là thiên đạo vừa bịa ra tạm để hợp logic luôn hả? Vừa rồi vận hành thử tâm pháp, không cảm thấy linh lực tăng mạnh, nhưng tâm trạng thì rất tốt.
Kiểu như là buông hết mọi gánh nặng?
Dù bình thường cậu cũng khá buông rồi.
Dư Thanh Đường xoa xoa mũi, tâm trạng phức tạp, nhưng vẫn lễ phép cúi đầu cảm tạ: "Đa tạ..."
Còn chưa nói hết câu, mắt đã tối sầm, bị đá ra ngoài. Đối phương rõ ràng rất sốt ruột muốn đuổi khách.
Cậu loạng choạng lao ra cửa, suýt nữa không đứng vững.
"Dư cô nương, nhanh vậy?" Tiêu Thư Sinh khá ngạc nhiên, "Thành công rồi chứ?"
Hắn đầy vẻ quan tâm: "Lấy được tâm pháp gì thế?"
"Ờm..." Dư Thanh Đường có chút chột dạ, né tránh ánh mắt.
"Dư cô nương, chúng ta nói rồi đấy nhé." Tiêu Thư Sinh vội chắp tay, "Không thể nuốt lời đâu."
"Cũng không phải ta không nói." Dư Thanh Đường ngửa đầu nhìn trời, "Chủ yếu là ta sợ nói ra, ngươi lại không tin."
Tiêu Thư Sinh đã rút sẵn bút ra, mặt đầy chân thành: "Nghe đây, nói đi."
Dư Thanh Đường ghé lại gần: "Ngươi có từng nghe đến... Tĩnh Đãi Phúc Duyên Kinh chưa?"
Tiêu Thư Sinh mặt ngơ ngác: "Hả?"
Dư Thanh Đường một hơi nói luôn: "Tức là mỗi ngày làm việc tốt, rồi chờ trời ban đại phúc."
Tiêu Thư Sinh: "..."
Hắn từ từ cất bút đi, thở dài: "Dư cô nương..."
Hắn vỗ vai Dư Thanh Đường, đầy vẻ an ủi: "Thử thách của Văn Thánh Học Đường xưa nay khó khăn, nếu không qua được cũng là bình thường, đừng buồn."
Dư Thanh Đường: "Xì, tin hay không tùy ngươi. Mai này phúc đến, không chia phần cho ngươi đâu!"
Cậu ngoắc tay: "Ta bán cho ngươi tin tức khác, năm trăm linh thạch."
Tiêu Thư Sinh giật mình: "Kết quả của Diệp huynh cũng có rồi à?"
"Còn lâu." Dư Thanh Đường khoát tay, thử thách chiêu thức trong Văn Thánh Học Đường yêu cầu người học phải chịu đòn trong lúc học chiêu.
Diệp Thần Diễm đang đấu với một thiên kiêu thời xưa sử dụng trường thương, vừa đánh vừa học, trụ được càng lâu học được càng nhiều.
Nguyên tác viết, hắn trụ được một ngày một đêm, học hết cả bộ Thập Điện Diêm La Thương.
"Không phải của hắn, là của Kim Dương Tử." Dư Thanh Đường hạ giọng dụ dỗ, "Tin tức này ngươi có thể bán lại, đổi lấy chỗ khác."
"Oh?" Tiêu Thư Sinh hứng thú ghé lại gần: "Ngươi biết cả chuyện của Kim Dương Tử?"
Dư Thanh Đường hạ giọng: "Tất nhiên rồi."
"Lần này hắn không chỉ lấy được truyền thừa Liên Hoa Cảnh của Đạt Ma Viện, mà còn học được một chiêu tuyệt mật trong Văn Thánh Học Đường Thiện Ác Vô Minh."
"Chi tiết thì.." Tiêu Thư Sinh vừa định hỏi tiếp, mặt đột nhiên biến sắc, vung quạt đè đầu Dư Thanh Đường xuống, đồng thời đánh ra một chiêu ngăn cản bàn tay trắng bệch bất ngờ vươn tới.
Hai bên chạm chiêu, Tiêu Thư Sinh loạng choạng bay ngược ra sau, cố lắm mới đứng vững, nhưng vẫn không quên kéo theo Dư Thanh Đường.
"Cái gì thế?!" Dư Thanh Đường không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng bản năng chạy trốn cực nhạy, lập tức kéo nhau bỏ chạy.
Quay đầu lại sau lưng cậu là Kim Dương Tử.
Dư Thanh Đường: "..."
Cái Phúc Duyên Kinh kia có phải hàng thật không đấy?! Mới tu luyện được một lần đã bị tóm tại trận vì nói xấu sau lưng người ta?
"Khụ." Tiêu Thư Sinh giấu bàn tay còn đang run nhẹ ra sau, mặt vẫn cố cười như thường: "Hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà."
"Kim huynh xuất hiện lần này, chắc là thu hoạch lớn lắm?"
Dư Thanh Đường nhỏ giọng nhắc: "Hắn không họ Kim, Kim Dương Tử là đạo hiệu."
"Ta biết." Tiêu Thư Sinh cười gượng: "Tại ta hồi hộp quá."
Dư Thanh Đường thì thào: "Làm sao giờ?"
Tiêu Thư Sinh cũng hạ giọng: "Hắn giờ khí thế kinh người, mới không gặp có chút xíu mà ta đã thấy như không địch nổi."
Dư Thanh Đường gật đầu thành khẩn: "Không phải ảo giác đâu."
Nếu nhớ không nhầm, ngươi đúng là đánh không lại hắn thật.
"Vậy thì yên tâm rồi." Tiêu Thư Sinh thở phào, "Chạy lẹ."
Dư Thanh Đường bám chặt áo hắn: "Dắt ta theo!"
"Được!" Tiêu Thư Sinh còn khá có nghĩa khí, lập tức tung người bỏ chạy giữa không trung.
Kim Dương Tử đứng ở cửa học đường, chậm rãi ngẩng đầu.
Nếu lúc này hai người quay lại, sẽ thấy đôi mắt xưa nay luôn nhắm của hắn đã mở một màu đen thẳm như bị u ám bao phủ, giữa trán hiện ra một chữ Ác đỏ như máu, nào còn phong thái Phật giả trời sinh, giờ hắn chẳng khác gì tu la ác quỷ.
Hắn giơ tay, phi luân đen kịt lập tức lao theo hai người, hắn cũng phóng lên theo.
Tiêu Thư Sinh lập tức xoay người, tay phải cầm bút nhanh như chớp viết ra chữ Thư, tay trái vung quạt chữ ấy mang theo sức mạnh nặng nghìn cân, va chạm khiến phi luân chững lại.
"Huynh đài, có gì từ từ nói" Tiêu Thư Sinh vừa mở miệng, bóng Kim Dương Tử trước mặt đột ngột biến mất.
"Cúi đầu!"
Giọng của Dư Thanh Đường vang lên từ phía sau, khiến Tiêu Thư Sinh giật bắn, theo bản năng cúi đầu theo lời nhắc. Mông còn bị Dư Thanh Đường đá một cú không nặng không nhẹ, hắn cũng chẳng phản kháng, phối hợp bay người nhào ra trước, may mắn tránh được cú chưởng định xuyên tim của Kim Dương Tử.
Tiêu Thư Sinh quay đầu lại trong bộ dạng chật vật, nụ cười cố gắng giữ phong độ cũng bắt đầu cứng lại: "Huynh đài xuất thủ tàn độc quá rồi... có hơi... dư cô nương!"
Hắn biến sắc, bởi vì Dư Thanh Đường đã bị Kim Dương Tử túm cổ nhấc lên như con gà con.
Kim Dương Tử lúc này hoàn toàn không giống với vẻ ngày thường, trạng thái cực kỳ bất thường. Hắn kéo Dư Thanh Đường lại gần, gằn giọng hỏi: "Ngươi làm sao biết được ta học được chiêu gì?"
Dư Thanh Đường: "..."
Khoan, để cậu nghĩ xem nên bịa thế nào cho hợp lý đã.
Tiêu Thư Sinh mặt đầy do dự, dường như đang giằng co điều gì, tay cầm bút đã nắm chặt có vẻ định thật sự ra tay.
"Khoan đã!" Dư Thanh Đường vùng vẫy ngẩng đầu, đôi mắt rưng rưng khuyên nhủ, "Đừng kích động, Tiêu Thư Sinh! Ngươi không phải đối thủ của hắn đâu!"
"Ta cũng thấy thế!" Tiêu Thư Sinh cười khổ, "Nhưng không thể bỏ mặc ngươi mà đi!"
"Đừng lo cho ta, ngươi mau chạy đi!" Dư Thanh Đường nhắm mắt như thể nhìn thấu vận mệnh. Cậu biết mà, bị phản diện bắt cóc chính là định mệnh của tuyến nữ chính như cậu.
Tiêu Thư Sinh cảm động đến nghẹn lời: "Dư cô nương... thế thì"
Dư Thanh Đường lập tức mở mắt bật dậy: "Không đúng, cũng không thể mặc kệ ta hoàn toàn, ngươi chạy đi gọi người đến cứu ta!"
Tiêu Thư Sinh cắn răng, ôm quyền tung người lên không: "Kim Dương Tử, Đại hội Kim Đan là thử thách của tiên môn, chư vị đồng đạo Cửu Châu vốn chung một nhánh, ngươi không thể lấy mạng nàng!"
"Dư cô nương, ta nợ ngươi năm trăm linh thạch, quyết không bỏ rơi ngươi! Ta đi gọi người đến cứu!"
Dư Thanh Đường giãy giụa ngẩng đầu hét lên: "Là một nghìn!"
Tiêu Thư Sinh suýt vấp ngã giữa không trung.
Trong lúc bay đi, hắn vẫn không quên tung bút viết lên không một chữ Nguy cực đậm.
Thấy hắn chạy mất, Dư Thanh Đường mới lén lút ngước mắt nhìn Kim Dương Tử đối phương dường như không hứng thú với Tiêu Thư Sinh, cũng chẳng có ý cản lại.
Dư Thanh Đường không dám cử động cổ bị hắn nắm, dè dặt mở lời: "Ta hỏi chút được không, ngươi luyện xong Liên Hoa Cảnh rồi à?"
Kim Dương Tử lúc này chẳng còn chút nào phong thái lãnh đạm, xa cách trước kia, giờ nét mặt tà khí hiện rõ, nụ cười tuỳ tiện: "Nếu ta chưa luyện thành, ngươi tính làm gì?"
Dư Thanh Đường trả lời nhỏ xíu: "Thì ngươi còn chưa thể sát sinh, ta sẽ dũng cảm kêu cứu."
Kim Dương Tử như thấy chuyện gì vui lắm, cười nheo cả mắt: "Thế nếu ta luyện thành rồi?"
Dư Thanh Đường rụt cổ: "Vậy ta im lặng chút, tạm thời không kêu."
Kim Dương Tử ngửa đầu cười lớn như phát điên, tinh thần có vẻ càng lúc càng không ổn: "Ha ha! Thú vị, thú vị! Diệp Thần Diễm lại bị ngươi..."
Hắn cúi đầu nhìn cậu, biểu cảm bỗng trở nên kỳ quái, đột ngột buông cổ cậu ra rồi dùng tay nắm mặt cậu, kéo sát lại nhìn.
Dư Thanh Đường bị bất ngờ, ngẩng lên đụng ngay ánh mắt toàn đen trắng không có tròng mắt, đen sì sì cả mắt. Cậu giật mình, ánh mắt lập tức đảo loạn tránh né.
Kim Dương Tử lại bật cười, lần này cười càng to, đến nỗi gần như cong người lại: "Thì ra là vậy! Thì ra là vậy! Ngươi lại là..."
"Diệp Thần Diễm bị ngươi lừa rồi! Hắn lại bị ngươi lừa rồi, ha ha ha!"
Dư Thanh Đường: "!"
Theo nguyên tác, Kim Dương Tử sở hữu loại dị đồng thuật cực mạnh, không được tuỳ tiện mở mắt. Trước giờ hắn luôn nhắm mắt còn giờ thì, dù mắt đen ngòm, hắn đã mở mắt thật rồi.
Không lẽ... hắn vừa nhìn ra...?
Dư Thanh Đường từ từ đưa tay che ngực, giọng lí nhí, hơi thở yếu ớt như muốn giấu đầu hở đuôi: "Ngươi... ngươi đừng nói linh tinh, người ta chỉ là... hơi hơi bằng phẳng thôi mà."
..........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Kim Dương Tử:
Tinh thần ta hoàn toàn ổn định, không điên, ngươi nhìn xem có giống ta có bệnh không hả.