- Trang chủ
- Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
- Chương 24: Thanh kiếm vàng
Chương 24: Thanh kiếm vàng
Truyện: Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Tác giả: Ma Pháp Thiếu Nữ Thố Anh Tuấn
- Chương 1: Tiêu đời rồi
- Chương 2: Bảy năm trước
- Chương 3: Không cứu được nữa rồi
- Chương 4: Tiểu Sư Muội
- Chương 5: Từ chối khéo
- Chương 6: Lên đường
- Chương 7: Ở Trọ
- Chương 8: Thanh sát hầu mao
- Chương 9: Tình Tiết Cốt Truyện
- Chương 10: Cứu người
- Chương 11: Hồi Linh Đan
- Chương 12: Long Hạc Cầm
- Chương 13: Ngoài ý muốn
- Chương 14: Đan Tu
- Chương 15: Đỗ Hành
- Chương 16: Sư huynh
- Chương 17: Lôi Linh Thảo
- Chương 18: Thanh Châu
- Chương 19: Thiên Cơ Tử
- Chương 20: Tà ma ngoại vực
- Chương 21: Đài luyện kiếm
- Chương 22: Tuyệt chiêu
- Chương 23: Tự thú
- Chương 24: Thanh kiếm vàng
- Chương 25: Đồ Tiêu Tiêu
- Chương 26: Ngũ sư huynh
- Chương 27: Kẹo
- Chương 28: Nóng trong người
- Chương 29: Đại hội Kim Đan
- Chương 30: Hóa Long Trì
- Chương 31: Linh Dịch
- Chương 32: Con trai ngoan
- Chương 33: Sở luyện khí
- Chương 34: Khai lò
- Chương 35: Kim Quang Môn
- Chương 36: Vấn Tâm khúc
- Chương 37: Hỗn chiến
- Chương 38: Diệu Ngọc Hồng Nhan Đan
- Chương 39: Tắm
- Chương 40: Văn Đan
- Chương 41: Học Đường
- Chương 42: Thiện Ác Vô Minh
- Chương 43: Pháp Thân Thiện Ác
- Chương 44: Trị Liệu Bằng Lời
- Chương 45: Cứu mạng
- Chương 46: Lấy oán trả ơn
- Chương 47: Nghiệp Hỏa
- Chương 48: Ma Thổ
- Chương 49: Tu sĩ áo đỏ
- Chương 50: Phân Bảo
- Chương 51: Hóa Giải
- Chương 52: Được không
- Chương 53: Đại khảo học phủ
- Chương 54: Liên Hoa Cảnh
- Chương 55: Khiêu Chiến
- Chương 56: Đệ Nhất
- Chương 57: Tụ Bảo Bồn
- Chương 58: Đào Sắc Bí Văn
- Chương 59: Cao Hứng
- Chương 60: Có thể hay không
- Chương 61: Hỏa Viêm Diễm Lâu
- Chương 62: Vấn Tình Linh
- Chương 63: Chuông Bạc
- Chương 64: Bỏ trốn
- Chương 65: Hỗn chiến
- Chương 66: Nam Châu
- Chương 67: Không phải ta
- Chương 68: Nhất Nặc Thiên Kim (Một lời hứa như ngàn vàng)
- Chương 69: Gửi Lời
- Chương 70: Trời xui đất khiến
- Chương 71: Tâm nhãn
- Chương 72: Siêu đáng ghét
- Chương 73: Ngày vui lớn
- Chương 74: Phối hợp diễn xuất
- Chương 75: Tâm loạn
- Chương 76: Suối Lưu Hoàng
- Chương 77: Ngoài ý muốn
- Chương 78: Cún con
- Chương 79: Có chút rắc rối
- Chương 80: Khóa Linh Hoàn
- Chương 81: Thú cưng
- Chương 82: Chuồn
- Chương 83: Ứng Vô Quyết
- Chương 84: Trời sinh chí tôn
- Chương 85: Trận cuối cùng
- Chương 86: Đừng sợ
- Chương 87: Trấn ma tháp
- Chương 88: Ma binh
- Chương 89: Tiệc Mừng Công
- Chương 90: Vu y
- Chương 91: Đại Hoang Sơn
- Chương 92: Tranh Đoạt
- Chương 93: Đồng hành
- Chương 94: Thỏ yêu
- Chương 95: Tương kế tựu kế
- Chương 96: Đấu giá
- Chương 97: Món cuối cùng
- Chương 98: Đồng hành
- Chương 99: Yêu Vương
- Chương 100: Tứ Bình Dương Vương (bổ)
- Chương 101: Báo Ân
- Chương 102: Chia chiến lợi phẩm
- Chương 103: Ăn tiệc
- Chương 104: Cái Bẫy
- Chương 105: Không đủ
- Chương 106: Nhà tắm
- Chương 107: Ngốc nghếch
- Chương 108: Hỏa Đỉnh Tông
- Chương 109: Luyện đan sư
- Chương 110: Tập kích trong đêm
- Chương 111: Tam Thất
- Chương 112: Ước định
- Chương 113: Khai thông
- Chương 114: Truy binh
- Chương 115: Vô danh khúc
- Chương 116: Ngày xưa
- Chương 117: Cạm bẫy
- Chương 118: Cắt đứt
- Chương 119: Vân Châu
- Chương 120: Đại hội Đan Hỏa
- Chương 121: Manh mối đột phá
- Chương 122: Dược thiện
- Chương 123: Nhất phẩm linh đan
- Chương 124: Luân Hồi Đan
- Chương 125: Cướp bóc
- Chương 126: Cưới Thần Tài
- Chương 127: Bách Hoa Đan
- Chương 128: Sinh môn
- Chương 129: Hoa Noãn Lâu
- Chương 130: Đánh cược một phen
- Chương 131: Đạo quán
- Chương 132: Biết thời thế
- Chương 133: Bổ Thiên Đan
- Chương 134: Bổ Thiên
- Chương 135: Về nhà
- Chương 136: Quyết tâm
- Chương 137: Ta đã nghĩ xong rồi
- Chương 138: Dính người
- Chương 139: Thôn làng
- Chương 140: Hàng giả
- Chương 141: Ra sức đánh hàng giả
- Chương 142: Có Thù
- Chương 143: Ôn chuyện
- Chương 144: Xuất Khiếu
- Chương 145: Đột phá
- Chương 146: Ốc đảo
- Chương 147: Cây Gai Sát Nhân
- Chương 148: Tự tìm đường chết
- Chương 149: Tiên Phủ
- Chương 150: Đoán ra rồi
- Chương 151: Thu hoạch
- Chương 152: Nhảy lên thuyền giặc
- Chương 153: Trao đổi
- Chương 154: Áp Chế
- Chương 155: Lan Âm Tiên Tử
- Chương 156: Mảnh Vỡ
- Chương 157: Thu hoạch
- Chương 158: Ra chơi nè
- Chương 159: Mượn thế
- Chương 160: Mật Tông bỏ đồ đệ
- Chương 161: Kết minh
- Chương 162: Tương Thân (mai mối)
- Chương 163: Cướp sạch
- Chương 164: Tứ Quý Thư Viện
- Chương 165: Người bán
- Chương 166: Phân chia
- Chương 167: Vấn Tâm Khúc
- Chương 168: Lên bàn
- Chương 169: Kiếm điểm
- Chương 170: Qua không
- Chương 171: Thánh Nhân Thư
- Chương 172: Viện trưởng
- Chương 173: Vô Tự Thiên Thư
- Chương 174: Khảo nghiệm
- Chương 175: Thi lại
- Chương 176: Văn Thiên Hạ
- Chương 177: Cùng chung trăn gối
- Chương 178: Bịt tai trộm chuông
- Chương 179: Thư Hải Trận
- Chương 180: Cái gọi là tu sĩ đó
- Chương 181: Lôi kiếp
- Chương 182: Luyện khí
- Chương 183: Trừng Phạt
- Chương 184: Mất mặt
- Chương 185: Ân Công
- Chương 186: Trăm phương nghìn kế
- Chương 187: Giấu trời qua biển
- Chương 188: Đồ mượn
- Chương 189: Một đường bình an
- Chương 190: Đáp ứng
- Chương 191: Ly Cơ
- Chương 192: Tĩnh Thủy Tông
- Chương 193: Khảo nghiệm
- Chương 194: Ngươi cũng vào đi
- Chương 195: Học bộ phù
- Chương 196: Phá trận
- Chương 197: Một viên đan
- Chương 198: Ăn cá
- Chương 199: Một người một nửa
- Chương 200: Giới Thạch
- Chương 201: Giới chủ
- Chương 202: Ăn mừng
- Chương 203: Đặc sản Nhạc Châu
- Chương 204: Thiên giới sư
- Chương 205: Cửu Châu
- Chương 206: Mật Tông
- Chương 207: Người kia
- Chương 208: Tề tựu
- Chương 209: Cẩu Tiêu Sái
- Chương 210: Sẽ có một ngày
- Chương 211: Đại kết cục
- Chương 212: Phiên ngoại 1 - Hoa Thời Miểu
- Chương 213: Phiên ngoại 2 - Tiêu Thư Sinh
- Chương 214: Phiên ngoại 3 - Heo Rừng
- Chương 215: Phiên ngoại 4 - Hiện đại
- Chương 216: Phiên ngoại 5 - Nếu là sư huynh đệ trúc mã
- Chương 217: Phiên ngoại 6 - Đại hỷ (Hoàn)
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Thiên Cơ Tử hơi hé mắt rõ ràng là bộ dáng một lão đạo râu tóc bạc phơ, nhưng riêng đôi mắt lại sáng quắc khác thường, thậm chí còn mang vài phần tinh nghịch như thiếu niên.
Nghe Dư Thanh Đường tự thú xong, ông ta bật cười ha hả, đập đùi cười đến thở không ra hơi, vừa lắc đầu vừa thở dài: "Đáng tiếc!"
Dư Thanh Đường chớp mắt: "Tiếc cái gì ạ?"
Thiên Cơ Tử vuốt râu, gật gù như đang nhớ lại chuyện xưa: "Tiếc là lúc ngươi rơi từ trời xuống ta không tính ra được, nếu không đã nhặt luôn ngươi về nuôi cùng với Diệp Thần Diễm, ngày nào cũng có trò vui để xem!"
Dư Thanh Đường nhẹ giọng nhắc: "Là sao băng từ trời cơ."
"Ôi giời, tùy tùy." Thiên Cơ Tử mặt mày hớn hở: "Giờ hai ta cũng coi như nói chuyện thẳng thắn rồi, ngươi còn yêu cầu gì, cứ nói."
"Khụ." Dư Thanh Đường hơi ngượng: "Chuyện của ta có thể chưa nói cho Diệp Thần Diễm biết không?"
Thiên Cơ Tử lập tức gật đầu: "Được chứ!"
Dư Thanh Đường ngẩn người không ngờ lại dễ thương lượng đến thế, lời thoại chuẩn bị sẵn lập tức nghẹn lại.
Thiên Cơ Tử cười ranh mãnh: "Hehe, thằng nhóc đó từ nhỏ đã ngạo mạn, cuối cùng cũng có người trị được nó rồi."
"Ngươi yên tâm, từ giờ ta đảm bảo chỉ đứng xem vui, tuyệt đối không nhúng tay."
Bộ dạng đồng lòng chống địch đến mức Dư Thanh Đường không biết nên trả lời thế nào.
Cậu lắp bắp: "Thật, thật á?"
"Thật." Thiên Cơ Tử cười hiền lành: "Tiếc là ngươi đã có sư môn rồi, không thì ta thật sự rất thích một mầm non thú vị như ngươi, đúng gu ta quá."
Dư Thanh Đường không chắc ông đang khen thật hay mỉa mai.
"Nhưng..." Thiên Cơ Tử vuốt râu, "Cũng phải có giới hạn."
"Dù gì ta cũng là sư phụ nó, không thể giúp ngươi giấu cả đời được."
"Không cần lâu vậy đâu!" Dư Thanh Đường nhanh miệng: "Chỉ cần giấu đến sau Đại hội Kim Đan là được!"
Thiên Cơ Tử nhướn mày: "Sao lại vậy?"
Suy nghĩ một lúc, ông đoán ra: "Là vì nó nói sau Đại hội sẽ đưa ngươi trở về?"
Thiên Cơ Tử lắc đầu liên tục: "Vậy thì không an toàn đâu."
Ông không ngại bôi xấu đệ tử ruột mình: "Thằng nhóc đó, nhỏ đã thù dai, nếu nó biết ngươi dám trêu nó thế này, lại còn liên thủ với ta chớ nói Kim Châu, dù ngươi có trốn ra ngoài cõi trời cuối đất, nó cũng đuổi theo!"
Dư Thanh Đường mặt mày tự tin: "Không sao, chỉ cần đến Đại hội là đủ rồi!"
Thiên Cơ Tử rất hứng thú: "Sao vậy?"
Dư Thanh Đường thành thật: "Thực ra ta biết rõ, lấy lời nói dối chồng lên lời nói dối là ngu ngốc."
"Nhưng ta sợ bị đánh."
Thiên Cơ Tử gật gù hiểu chuyện: "Vậy sau Đại hội thì không sợ nữa?"
"Bây giờ ta và hắn đều là Kim Đan sơ kỳ." Dư Thanh Đường ngập ngừng, rồi phân tích: "Tất nhiên, ta biết Kim Đan của các tông môn lớn như các người với Kim Đan của chúng ta không giống nhau."
"Các người là cố tình khống chế cảnh giới, để chờ mở ra bí cảnh Cổ Học Phủ, rồi mới đồng loạt bứt phá."
"Chuẩn." Thiên Cơ Tử nhẹ gật đầu: "Đè càng lâu, bay càng xa gọi là hậu tích bá phát."
Dư Thanh Đường đắc ý: "Sau Đại hội, hắn chắc chắn sẽ kết Anh."
"Còn ta, cái Kim Đan giấy này nhiều khả năng vẫn tắc ở chỗ cũ."
"Lúc ấy, ta sẽ nói thật với hắn."
Nói thật, bản thân cậu cũng luôn nghi ngờ việc mình tu luyện thuận lợi như vậy là do kịch bản yêu cầu nam phụ phải đạt Kim Đan khi gặp nam chính.
Về sau không còn phần của cậu nữa, buff thiên tài có lẽ cũng đến lúc thu lại rồi.
Thiên Cơ Tử lại thắc mắc: "Nhưng như thế hai người sẽ càng lệch cấp rõ hơn, không phải càng nguy hiểm à?"
Dư Thanh Đường đầy ẩn ý: "Vì người đó là Diệp Thần Diễm."
Thiên Cơ Tử bán tín bán nghi: "Ngươi nói cụ thể xem nào."
Dư Thanh Đường phân tích: "Nếu ta là một đại năng Xuất Khiếu hay Hóa Thần, thì dù hắn có uất ức mấy, cũng không dám manh động."
Thiên Cơ Tử gật gù: "Cũng đúng, tính nó vốn không dễ chịu."
"Nhưng nếu hắn là Nguyên Anh, còn ta vẫn lẹt đẹt ở Kim Đan" - Dư Thanh Đường vỗ tay cái bốp "Hắn sẽ không đánh ta!"
Nguyên tắc Long Ngạo Thiên chỉ có vượt cấp đánh thắng, không có lấy cấp cao chèn ép!
Nếu hắn lấy tu vi cao hơn để đè người khác, mất hết mặt mũi Long Ngạo Thiên rồi còn gì!
Thiên Cơ Tử lật người, tu một ngụm rượu, vị rượu còn chưa trôi đã cười khùng khục: "Ha, thú vị."
"Kế hoạch nhìn thì lủng lỗ chằng chịt, hoang đường khó tin nhưng ta lại thấy rất khả thi."
"Phải không!" Dư Thanh Đường sáng mắt: "Chỉ cần ta yếu hơn hắn, thêm chút thái độ thành khẩn, cúi đầu nhận sai, hắn tuyệt đối không ra tay!"
Thiên Cơ Tử lại cười vang, lắc lư hồ lô rượu: "Người thường gặp nguy hiểm thì nghĩ cách mạnh lên, ngươi thì ngược lại chấp nhận yếu đi!"
Đôi mắt ông ánh lên tia sáng kỳ lạ: "Mai sau hắn là thiên kiêu, ngươi là sâu kiến, hắn tự nhiên chẳng buồn ngó tới, tuyệt tuyệt!"
"Ngươi làm ta cảm giác như đệ tử thân truyền của ta vậy."
Dư Thanh Đường cũng thấy mình hôm nay nói chuyện quá trơn tru, bèn tranh thủ: "Vậy có thể nhờ tiền bối giúp một việc nữa không?"
"Ngươi nói thử xem." Thiên Cơ Tử đầy hứng thú.
Dư Thanh Đường chỉ vào mi tâm mình: "Có vẻ ta đâm lệch mệnh cách chí tôn của hắn thật, cho nên có một vài cơ duyên lẽ ra là của hắn, lại đến tay ta."
"Cái gì lấy được thì ta trả rồi, chỉ còn thanh Kiếm Kim do Lý sư thúc đưa ta không moi ra nổi. Ngài có cách nào giúp không?"
Thiên Cơ Tử nhướng mày: "Cả cái đó mà ngươi cũng muốn trả?"
Ánh mắt ông lóe sáng, cười mập mờ: "Ngươi sợ bị đánh thế cơ mà, đó là pháp bảo giữ mạng đấy."
"Dù có quý giá đến mấy, cũng là của người ta, ta không thể chiếm." - Dư Thanh Đường ôm ngực, đầy đau đớn, đạo đức nói: "Ta là người yếu đuối về tinh thần, biết rõ là đồ người ta mà còn giữ, thế nào cũng bị dằn vặt tới lúc vào quan tài."
Thiên Cơ Tử nhìn cậu thật lâu, như đang xác định xem lời này thành thật bao nhiêu.
Sau đó ông lắc đầu tiếc nuối: "Đáng tiếc, ta cũng không có cách."
"Hả? Ngài cũng không làm gì được?"
"Ngươi nghĩ đi." Thiên Cơ Tử giảng giải như đang dạy học
"Loại bí thuật này rõ ràng là mấy ông già dùng để bảo vệ đám trẻ con, sợ chúng chết sớm nên mới chế ra."
"Nếu dễ chuyển giao như vậy, thì người ta vừa nhìn thấy pháp bảo của đệ tử Quy Nhất Tông đã lập tức giật lấy, cho ta xài ké với thế chẳng phải ai cũng bị cướp?"
"Pháp bảo kiểu đó nhất định phải gắn liền với linh hồn, không thể rút ra được."
Dư Thanh Đường: "Nghe cũng hợp lý."
Cậu buồn bã ngồi xuống, trông như tiểu bạch thỏ bị mưa rơi.
"Không sao." Thiên Cơ Tử khoát tay đầy độ lượng, "Sau này ta tìm thêm vài món hộ thân cho hắn là được. Còn ngươi cũng không cần áy náy cơ duyên chưa rơi vào tay thì vẫn là vật vô chủ, tính gì mà tính."
Dư Thanh Đường: "..."
Tôi lấy cơ duyên của đệ tử ông, sao ông lại trông vui như được chia đất thế?
Thiên Cơ Tử giơ hồ lô rượu: "Uống một chén không?"
"Không cần đâu." Dư Thanh Đường đứng dậy, như trút được gánh nặng,
"Tiền bối nếu không còn gì khác thì ta cáo lui."
"Khoan đã." Thiên Cơ Tử gọi cậu lại, móc từ tay áo ra một ngọc bài rồi ném cho cậu.
Dư Thanh Đường không biết mấy người tu tiên có tu luôn thuật bắt đồ chuẩn xác 100% hay không, nhưng mỗi lần bắt đồ kiểu này cậu đều hồi hộp y như chơi bắt bóng ngoài sân.
Ngọc bài trắng đơn giản, khắc hai dòng chữ Biệt Hạc Môn Dư Thanh Đường Kim Đan sơ kỳ.
Dư Thanh Đường nháy mắt, không hiểu có ý gì.
Thiên Cơ Tử lại ngả lên giường, gác chân nói: "Thân thể ngươi là người của thế giới này, nhưng hồn thì không."
"Đại Hội Kim Đan là lúc tứ thư học phủ sẽ sử dụng pháp bảo Phi Tiên Bảng để xếp hạng các tu sĩ Kim Đan."
Dư Thanh Đường biết món này ban đầu bảng sẽ xếp theo cảnh giới, nhưng nếu trong bí cảnh có đấu pháp thắng đối thủ, thì sẽ tráo vị trí rất thông minh.
"Như lần trước vạn tiên các dùng Vạn Vật Thông Giám không soi ra được hồn ngươi là nam hay nữ, cái bảng này cũng thế không tìm được hồn ngươi, không xếp được tên."
Dư Thanh Đường giật mình: "Chuyện đó ngài cũng biết?!"
"Dĩ nhiên." Thiên Cơ Tử làm bộ tiên phong đạo cốt: "Ngươi biết ta biết, ngươi không biết ta cũng biết."
"Ngươi cầm ngọc bài này, chữ trên đó sẽ hiện trên Phi Tiên Bảng, để người khác không nghi ngờ."
Ông ngừng một nhịp: "Nhưng chỉ xếp được chót bảng thôi."
Dư Thanh Đường không thèm để ý: "Chót thì chót, không sao cả!"
"Ta cũng nghĩ thế." Thiên Cơ Tử cười khoái trá, "Vì dù có xếp tự nhiên, với thực lực hiện tại của ngươi cũng chót thôi mà."
Dư Thanh Đường: "..."
Tiền bối à, ngài thật biết cách đâm trái tim người ta đấy.
Cậu cúi người chắp tay hành lễ, vén áo định trèo ra cửa sổ thì lại bị gọi lại.
"Lại gì nữa?"
"Xém quên." Thiên Cơ Tử chỉ vào ngọc bài, "Chữ trên đó ta khắc bằng điểm thạch thuật, sau này nếu ngươi đột phá lên trung kỳ, hậu kỳ thì nhớ sửa."
"Không lẽ Kim Đan mà không biết điểm thạch à?"
"Biết ạ biết ạ!" Dư Thanh Đường gật đầu liên tục.
Cậu lại quay người trèo ra cửa sổ, bị Thiên Cơ Tử gọi lại lần nữa: "Ê."
Dư Thanh Đường đang treo lơ lửng ngó lại: "Lại gì nữa ạ?"
"Ta chỉ thắc mắc, sao ngươi phải trèo cửa sổ?" Thiên Cơ Tử cười hí hửng "Ngươi ban nãy đi cửa chính vào mà?"
Dư Thanh Đường nhìn cái bậu cửa sau mông mình, nặn ra một nụ cười vừa lịch sự vừa lúng túng: "..."
Giờ bảo sao nhỉ? Chẳng lẽ bảo là do làm chuyện mờ ám nên thấy trèo cửa sổ nó hợp vibe hơn?
"Khụ." Cậu bèn nghiêm nghị chắp tay, "Đôi khi, cũng phải không đi lối thường. Cáo từ!"
Và cậu thật sự trèo cửa sổ ra.
Phía sau là tiếng cười của Thiên Cơ Tử, Dư Thanh Đường lủi đi nhanh như trộm vặt.
Lúc này, trong bóng tối, có một cái bóng đen nhẹ nhàng đáp xuống cửa sổ. Diệp Thần Diễm khoanh tay tựa khung gỗ, bình thản mở lời: "Ta nghe có tiếng động nửa đêm, tưởng có tên trộm không biết điều dám lẻn lên Tùy Tiện Phong nên mới ra xem."
"Phì." - Thiên Cơ Tử cười khẩy, "Ngươi còn bịa đi."
"Cậu ta tìm người làm gì?" - Diệp Thần Diễm quay lưng lại, "Người không nói bậy gì đấy chứ?"
"Ta đồng ý với cậu ta là sẽ không nói." Thiên Cơ Tử bĩu môi, "Nhưng ta chỉ hứa không nói nửa đầu."
Diệp Thần Diễm vểnh tai: "Thế nửa sau?"
"Ôi dào, cái thân già này mỗi ngày một yếu, mỏi lưng mỏi gối quá " Thiên Cơ Tử làm bộ thở than, "Có người đệ tử hiếu thuận nào chịu bóp chân cho ta không nhỉ?"
Diệp Thần Diễm nắm chặt tay, hít sâu một hơi, mặt nở nụ cười: "Được."
Rồi hắn cũng trèo cửa sổ vào.
Thiên Cơ Tử trợn mắt: "Ngươi cũng trèo cửa sổ?!"
"Người quản à?" Diệp Thần Diễm giữ lấy chân ông, "Người rõ biết ta đứng ngoài, còn cố dựng kết giới che hết tiếng động"
"Nghe lén tường cũng là một nghệ thuật." Thiên Cơ Tử dạy đời "Đã bị ta phát hiện thì phải ngăn, không thì thành thiên vị quá mức."
Diệp Thần Diễm cau mày: "Cậu ta rốt cuộc nói gì?"
Thiên Cơ Tử cười hừ: "Nó phát hiện có lẽ mình vô tình làm lệch cơ duyên của ngươi, nên hỏi ta cách trả lại thanh Kiếm Kim ."
Diệp Thần Diễm nắm chặt tay hơn: "Người nói sao?"
"Ta nói không được." Thiên Cơ Tử chống cằm, "Tất nhiên, cũng không phải không có cách. Nếu ngươi thực sự muốn lấy lại"
"Không cần." Diệp Thần Diễm buông chân ông ra.
Thiên Cơ Tử cười gian: "Thật không cần à? Ta thấy nó muốn trả thật lòng đấy, ngươi thì..."
"Nói không cần là không cần." Diệp Thần Diễm khoanh tay lạnh lùng, "Nếu ta thật là thiên mệnh chí tôn, thì mấy món bảo vật đó chỉ là phụ trợ, có hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc ta lên ngôi thiên hạ."
"Nếu rời mấy món đó ra mà ta vô dụng, thì ta cũng chẳng đáng gì."
Nói rồi hắn xoay người, nhẹ nhàng trèo cửa sổ ra ngoài.
"Ê quay lại!" Thiên Cơ Tử giận quá ném cả giày, "Thằng oắt con, ta còn chưa nói xong!"
Tác giả có lời muốn nói:
Kim Kiếm:
Tôi KHÔNG phải đạo cụ cho các người yêu đương đùa giỡn! Là pháp bảo hộ mạng đó! Xin hãy tôn trọng tôi một chút!