- Chương 1: Đến Ở Nhờ Nhà Chú
- Chương 2: Lần Đầu Tiên Có Phản Ứng Sinh Lí Với Con Gái
- Chương 3: Anh Nhìn Thấy Cô Liền Cứng
- Chương 4: Anh Có Phản Ứng Với Cháu Gái Mình
- Chương 5: Hình Như Ngoài Quần Lót Của Cô Không Có Một Sợi Lông Nào
- Chương 6: Cháu Đến Quyến Rũ Tôi Xem?
- Chương 7: Em Nói Không Sai, Tôi Đúng Là Muốn Làm Em
- Chương 8: Đêm Nay Cho Tôi Đáp Án
- Chương 9: Đến Đây Đi, Ở Chỗ Này, Hung Hăng Cắm
- Chương 10: Cây Thịt Ở Giữa Hai Đùi Cô Điên Cuồng Chọc Vào Rút Ra
- Chương 11: Cô Mở Hai Đùi Ra Hướng Về Phía Chu Đại
- Chương 12: Nơi Riêng Tư Hồng Không Thể Tưởng
- Chương 13: Liếm Cô Đến Cao Trào
- Chương 14: Giúp Cô Mở Rộng
- Chương 15: Gian Nan Cắm Vào
- Chương 16: Hoàn Toàn Chiếm Hữu Cơ Thể Cô
- Chương 17: Cắm Ở Giữa Hai Chân Của Em
- Chương 18
- Chương 19: Bồn Tắm, Ở Trên Người Bị Anh Chơi
- Chương 20: Con Cùng Chú Ở Chung Rất Tốt, Tối Hôm Qua Còn Làm Tình
- Chương 21: Cho Tôi 10 Nghìn Tệ, Nếu Không Về Sau Không Cho Chú Fuck
- Chương 22: Chú Chú Đồng Ý Với Cháu, Đêm Nay Cháu Cho Fuck Được Không?
- Chương 23: Tôi Liếm Cho Em
- Chương 24: Làm Cô Ở Trên Xe
- Chương 25: Cắm Thế Nào Cũng Không Đủ
- Chương 26: Khi Làm Tình Còn Có Sở Thích Đút Nước Cho Cô
- Chương 27: “Hứa Khả, Em Thật Sự Muốn Lấy Mạng Tôi.”
- Chương 28: Trong Nhà Hàng, Chân Đặt Dưới Khăn Trải Bàn Cọ Xát Côn Thịt Của Chú
- Chương 29: Trước Mặt Người Phục Vụ Cọ Xát Côn Thịt Của Chú
- Chương 30: Đừng Hỏi, Hỏi Chính Là Từng Yêu!
- Chương 31: Đến Thành Phố Này Thi Đi, Học Phí Cùng Phí Sinh Hoạt Tôi Lo Cho Em
- Chương 32: Về Sau, Chuyện Của Em Tôi Đều Quản
- Chương 33
- Chương 34: Xin Chào, Có Thể Thêm Phương Thức Liên Lạc Không?
- Chương 35: Hai Mươi Phút Sau, Gặp Ở Bãi Đỗ Xe Ngầm
- Chương 36: Chú, Tâm Tình Không Tốt Sao?
- Chương 37: Chú, Tôi Muốn Ăn Bánh Kem
- Chương 38: Anh Muốn Cắn Một Ngụm
- Chương 39: Anh Đúng Là Cầm Thú, Học Sinh Cấp Ba Cũng Không Buồn Tha
- Chương 40: Anh Chưa Từng Có Khát Vọng Như Thế Này
- Chương 41: Hứa Khả Nhào Vào Trong Lòng Ngực Anh
- Chương 42: Muốn Liếm Sạch Sẽ Kem Trên Môi Cô
- Chương 43: Cứ Ôm Cô Như Vậy, Có Lẽ Sẽ Mềm Xuống
- Chương 44: Động Tác Của Anh Quá Mạnh, Cơ Thể Hứa Khả Run Lên
- Chương 45: Chu Đại Cắm Còn Mạnh Hơn So Với Vừa Rồi
- Chương 46: Muốn Tôi Cắm Vào Không
- Chương 47: Một Con Mèo Dễ Mệt
- Chương 48: Chú Đi Công Tác
- Chương 49: Chú Là Bạn Trai Của Cô Hứa Sao?
- Chương 50: Chờ Em Vào Đại Học Rồi Yêu Đương Được Không?
- Chương 51: Chú Rất Tốt (1)
- Chương 52: Chú Rất Tốt (2)
- Chương 53: Chú Là Chú, Không Phải Cha
- Chương 54: Chú Tỏ Tình
- Chương 55: Không Hối Hận, Yêu Đương Với Anh Cũng Không Có Hại
- Chương 56: Chú Ơi. Nhanh Lên, Em Muốn
- Chương 57: Liếm Mút
- Chương 58: Chính Là Như Vậy; Lại Liếm Tiếp Đi
- Chương 59: Chính Là Loại Cảm Giác Này, Tê Dại
- Chương 60: Làm Ở Cầu Thang
- Chương 61: Phúc Lợi Của Bạn Gái
- Chương 62: Chú Rất Thích Con
- Chương 63: Để Anh Hôn Một Lát
- Chương 64: Liếm Mút Lúc Cô Ngủ
- Chương 65: Dục Vọng Vào Buổi Sáng
- Chương 66: Ngồi Trên Người Anh
- Chương 67: Anh Trai Khác Cha Khác Mẹ Đến
- Chương 68: Ganh Ghét
- Chương 69: Bất Công
- Chương 70: Tối Trộm Đến Phòng Anh
- Chương 71: Trốn Vào Phòng Chú Làm Tình
- Chương 72: Triều Phun
- Chương 73: Mẹ Nó, Thật Muốn Chơi Chết Cô
- Chương 74: Anh Trai Ở Ngoài Cửa, Cô Với Cậu Anh Ta Làm Tình
- Chương 75: Chú, Thật Xin Lỗi
- Chương 76: Chấm Dứt Quá Khứ
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Buổi chiều ngày hôm sau Hứa Khả về đến nhà đã nói với Từ Mỹ Lan muốn dọn ra ngoài ở.
Từ Mỹ Lan rất khϊếp sợ: “Muốn dọn ra ngoài ở? Không được, năm nay con vẫn không lên được ít điểm nào trong kỳ thi đại học, không vào được đại học nào. Mẹ nghĩ rồi, thành tích của con không thích hợp với việc đọc sách, nếu không học cao đẳng mẫu giáo, về sau tốt nghiệp làm giáo viên mầm non cũng không tồi. Lăn lộn mấy năm, con cũng mệt mỏi, nên chấp nhận đi, đại học không phải con đường duy nhất, nên cũng không đặt kỳ vọng cao với con, sau này có công việc nuôi sống bản thân là được.”
Hứa Khả đã sớm đoán được kết quả này, cô bình tĩnh thương lượng với bà: “Con nghĩ kĩ rồi, nếu tiếp tục học lại một năm, lần này chắc chắn có thể thi đỗ đại học, nếu không thi đỗ sẽ tìm lối đi khác.”
Những năm trước, Hứa Khả không muốn học lại, bị Từ Mỹ Lan bắt tới trường, nhưng năm nay Từ Mỹ Lan lại thay đổi suy nghĩ của mình.
“Nếu không đừng học lại, mấy năm rồi một chút tiến bộ cũng không có, những người quen biết chú của con bắt đầu đồn thổi, chúng ta đừng làm cho chú của con xấu hổ. Hơn nữa học phí cùng phí sinh hoạt của con là do chú con trả hết, nếu lại lấy tiền…”
Thái độ của Hứa Khả rất kiên quyết: “Con muốn học lại một năm, phí sinh hoạt cùng tiền nhà thuê ở bên ngoài con có, không cần dùng của mấy người.”
Nhà họ Cố đã rơi đài, những tên côn đồ đó cũng không có biện pháp uy hϊếp cô, cô có thể làm được.
Số dư thẻ ngân hàng ông chú đưa cho cô có 7 chữ số 0, đủ để cô dùng, điều duy nhất cần làm tiếp theo là yên tâm học tập.
Cô muốn đến nơi khác học đại học, sau này tìm được một công việc tốt, rời xa nơi này.
Lý Văn Uy sau khi học đại học thay đổi lớn như vậy, trở nên tự tin, còn có thể tự kiếm tiền nuôi sống bản thân, cô tin mình cũng có thể làm được.
Từ Mỹ Lan không biết cô nghĩ như thế nào, nhưng biết tính cách cô quật cường, nghĩ tới đó đành lui một bước: “Con muốn học đương nhiên là tốt nhất, phí sinh hoạt mẹ cho con, nhưng lần này con phải nghiêm túc học, không được cà lơ phất phơ giống như lúc trước. Nếu học lại thì đến trường trung học số 8 đi, không khí học tập ở chỗ đó tốt, quản lý nghiêm khắc, tỷ lệ học sinh thi đỗ đại học cao nhất trong thành phố chúng ta. Mẹ đã thương lượng với chú Tiêu của con rồi, để con chuyển đến trường trung học số 8. Nếu con muốn tập trung học thì có thể ở lại trường.”
“Con không chuyển trường, cũng không ở ký túc, con không quen ở cùng người khác. Sống ở nhà chú Tiêu cũng không thoải mái, thuê phòng ở bên ngoài, ở một mình sẽ tập trung hơn.”
Từ Mỹ Lan không quá tin tưởng việc cô thuê nhà vì học tập, nghi ngờ cô lại có ý nghĩ xấu xa, uyển chuyển nói: “Con còn nhỏ, ở một mình không an toàn, nếu con cảm thấy ở nhà không thoải mái thì ở lại trường cũng được.”
Hứa Khả không muốn tranh luận với bà: “Con không phải đang hỏi ý kiến của mẹ, chỉ đang nói một tiếng mà thôi. Sẽ dọn ra ngoài sau khi tìm được phòng.”
“Đứa nhỏ này, dọn ra ngoài ở cũng không hải việc nhỏ, ở bên ngoài có rất nhiều cám dỗ, con có thể chuyên tâm học tập sao? Hơn nữa…”
Từ Mỹ Lan còn chưa nói xong, Hứa Khả đã đi rồi.
Lúc ra cửa, cô nhìn thấy Tiêu Minh Viễn vừa về nhà.
Tiêu Minh Viễn hạ cửa kính xe xuống, cười hỏi cô: “Tiểu Khả, con đi đâu vậy?”
Advertisement
Hứa Khả dừng lại, lễ phép trả lời một câu: “Chào chú, cháu đi ra ngoài chơi một lát.”
Mặc dù ghét Tiêu Hành, nhưng Tiêu Minh Viễn cũng khá tốt, đối xử với cô không tồi, cho nên cô vẫn sẽ lễ phép với ông.
Tiêu Minh Viễn nhắc nhở cô: “Chú ý an toàn, về nhà sớm một chút, đừng làm mẹ cháu lo lắng.”
Hứa Khả gật đầu rồi bước nhanh ra cửa, chờ bóng dáng biến mất, Tiêu Minh Viễn mới quay đầu.
Tài xế hỏi: “Nhị tiểu thư năm nay có thi đỗ đại học không ạ?”
Tiêu Minh Viễn thở dài: “Điểm có tăng thêm một chút, nhưng vẫn chưa đủ. Có tiến bộ là tốt rồi, chỉ cần chăm chỉ đọc sách, học thêm mấy năm là có thể thi đỗ, nếu thật sự không được thì sắp xếp cho con bé một công việc, cũng không biết con bé có đồng ý hay không.”
Tài xế an ủi nói: “Tài năng của mỗi đứa trẻ đều khác nhau, nhị tiểu thư sẽ tìm được con đường cho mình.”
Làm tài xế bên cạnh Tiêu Minh Viễn, hắn biết chuyện nhà họ Tiêu, cũng nhìn ra được Tiêu Minh Viễn ở chung với con gái riêng này rất thận trọng, không dám quản quá nhiều.
Hiện tại đứa nhỏ nghịch ngợm, đặc biệt là con gái, không nghe lời thì dù chín con trâu cũng không thể kéo lại được. Rồi còn không thích học, sợ rằng ở bên ngoài làm loạn, quan hệ nam nữ, lưu lại tổn thương cả đời.
Ông chủ làm cha cũng không dễ dàng, với con trai ruột thì có khoảng cách, được nghỉ cũng không về nhà, còn con gái riêng lại không thể quản.
Người có tiền, có không ít chuyện phiền lòng.