- Trang chủ
- Ở Nhờ Nhà Cữu Cữu
- Chương 42: Muốn Liếm Sạch Sẽ Kem Trên Môi Cô
Chương 42: Muốn Liếm Sạch Sẽ Kem Trên Môi Cô
Truyện: Ở Nhờ Nhà Cữu Cữu
Tác giả: Hoả Lại
- Chương 1: Đến Ở Nhờ Nhà Chú
- Chương 2: Lần Đầu Tiên Có Phản Ứng Sinh Lí Với Con Gái
- Chương 3: Anh Nhìn Thấy Cô Liền Cứng
- Chương 4: Anh Có Phản Ứng Với Cháu Gái Mình
- Chương 5: Hình Như Ngoài Quần Lót Của Cô Không Có Một Sợi Lông Nào
- Chương 6: Cháu Đến Quyến Rũ Tôi Xem?
- Chương 7: Em Nói Không Sai, Tôi Đúng Là Muốn Làm Em
- Chương 8: Đêm Nay Cho Tôi Đáp Án
- Chương 9: Đến Đây Đi, Ở Chỗ Này, Hung Hăng Cắm
- Chương 10: Cây Thịt Ở Giữa Hai Đùi Cô Điên Cuồng Chọc Vào Rút Ra
- Chương 11: Cô Mở Hai Đùi Ra Hướng Về Phía Chu Đại
- Chương 12: Nơi Riêng Tư Hồng Không Thể Tưởng
- Chương 13: Liếm Cô Đến Cao Trào
- Chương 14: Giúp Cô Mở Rộng
- Chương 15: Gian Nan Cắm Vào
- Chương 16: Hoàn Toàn Chiếm Hữu Cơ Thể Cô
- Chương 17: Cắm Ở Giữa Hai Chân Của Em
- Chương 18
- Chương 19: Bồn Tắm, Ở Trên Người Bị Anh Chơi
- Chương 20: Con Cùng Chú Ở Chung Rất Tốt, Tối Hôm Qua Còn Làm Tình
- Chương 21: Cho Tôi 10 Nghìn Tệ, Nếu Không Về Sau Không Cho Chú Fuck
- Chương 22: Chú Chú Đồng Ý Với Cháu, Đêm Nay Cháu Cho Fuck Được Không?
- Chương 23: Tôi Liếm Cho Em
- Chương 24: Làm Cô Ở Trên Xe
- Chương 25: Cắm Thế Nào Cũng Không Đủ
- Chương 26: Khi Làm Tình Còn Có Sở Thích Đút Nước Cho Cô
- Chương 27: “Hứa Khả, Em Thật Sự Muốn Lấy Mạng Tôi.”
- Chương 28: Trong Nhà Hàng, Chân Đặt Dưới Khăn Trải Bàn Cọ Xát Côn Thịt Của Chú
- Chương 29: Trước Mặt Người Phục Vụ Cọ Xát Côn Thịt Của Chú
- Chương 30: Đừng Hỏi, Hỏi Chính Là Từng Yêu!
- Chương 31: Đến Thành Phố Này Thi Đi, Học Phí Cùng Phí Sinh Hoạt Tôi Lo Cho Em
- Chương 32: Về Sau, Chuyện Của Em Tôi Đều Quản
- Chương 33
- Chương 34: Xin Chào, Có Thể Thêm Phương Thức Liên Lạc Không?
- Chương 35: Hai Mươi Phút Sau, Gặp Ở Bãi Đỗ Xe Ngầm
- Chương 36: Chú, Tâm Tình Không Tốt Sao?
- Chương 37: Chú, Tôi Muốn Ăn Bánh Kem
- Chương 38: Anh Muốn Cắn Một Ngụm
- Chương 39: Anh Đúng Là Cầm Thú, Học Sinh Cấp Ba Cũng Không Buồn Tha
- Chương 40: Anh Chưa Từng Có Khát Vọng Như Thế Này
- Chương 41: Hứa Khả Nhào Vào Trong Lòng Ngực Anh
- Chương 42: Muốn Liếm Sạch Sẽ Kem Trên Môi Cô
- Chương 43: Cứ Ôm Cô Như Vậy, Có Lẽ Sẽ Mềm Xuống
- Chương 44: Động Tác Của Anh Quá Mạnh, Cơ Thể Hứa Khả Run Lên
- Chương 45: Chu Đại Cắm Còn Mạnh Hơn So Với Vừa Rồi
- Chương 46: Muốn Tôi Cắm Vào Không
- Chương 47: Một Con Mèo Dễ Mệt
- Chương 48: Chú Đi Công Tác
- Chương 49: Chú Là Bạn Trai Của Cô Hứa Sao?
- Chương 50: Chờ Em Vào Đại Học Rồi Yêu Đương Được Không?
- Chương 51: Chú Rất Tốt (1)
- Chương 52: Chú Rất Tốt (2)
- Chương 53: Chú Là Chú, Không Phải Cha
- Chương 54: Chú Tỏ Tình
- Chương 55: Không Hối Hận, Yêu Đương Với Anh Cũng Không Có Hại
- Chương 56: Chú Ơi. Nhanh Lên, Em Muốn
- Chương 57: Liếm Mút
- Chương 58: Chính Là Như Vậy; Lại Liếm Tiếp Đi
- Chương 59: Chính Là Loại Cảm Giác Này, Tê Dại
- Chương 60: Làm Ở Cầu Thang
- Chương 61: Phúc Lợi Của Bạn Gái
- Chương 62: Chú Rất Thích Con
- Chương 63: Để Anh Hôn Một Lát
- Chương 64: Liếm Mút Lúc Cô Ngủ
- Chương 65: Dục Vọng Vào Buổi Sáng
- Chương 66: Ngồi Trên Người Anh
- Chương 67: Anh Trai Khác Cha Khác Mẹ Đến
- Chương 68: Ganh Ghét
- Chương 69: Bất Công
- Chương 70: Tối Trộm Đến Phòng Anh
- Chương 71: Trốn Vào Phòng Chú Làm Tình
- Chương 72: Triều Phun
- Chương 73: Mẹ Nó, Thật Muốn Chơi Chết Cô
- Chương 74: Anh Trai Ở Ngoài Cửa, Cô Với Cậu Anh Ta Làm Tình
- Chương 75: Chú, Thật Xin Lỗi
- Chương 76: Chấm Dứt Quá Khứ
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Nắp Nổi Viền - SAT 0345
“Chỉ là giấc mơ thôi, không sao, không sao.”
Giọng nói của Chu Đại rất dịu dàng, lồng ngực cũng ấm áp, Hứa Khả nghe anh dỗ dành, cảm nhận được một chút an tâm.
“Chú, vừa rồi tôi nằm mơ sao?”
Hứa Khả chậm rãi thả lỏng, khóc một lúc dần dần bình tĩnh lại, thút thít hết lần này đến lần khác.
Sau khi cảm xúc của cô ổn định lại. Chu Đại mới nhớ tới vết thương trên tay cô, anh kéo người ra, đôi tay vốn mịn màng xuất hiện thêm một vết thương, nhìn có vẻ ghê người.
Chu Đại lấy hai tờ giấy ở mép giường giúp cô lau khô vết máu, nói: “Em ở chỗ này chờ một lúc, tôi đi lấy thuốc.”
Anh mới vừa xoay người, áo dã bị kéo lại, quay người nhìn thấy Hứa Khả ngấn lệ nhìn anh, vẻ mặt bất lực, yếu đuối.
“Tôi sợ.” Hứa Khả sụt sịt, khóc quá lâu nên giọng nói có chút tắc nghẽn.
Chu lại lần đầu tiên nhìn thấy cô khóc, đáy lòng dịu lại, vẻ mặt cũng dịu dàng: “Không sao, đi một lúc sẽ quay lại.”
Hứa Khả nhìn xung quanh, lắc đầu.
Cô sợ, không muốn Chu Dại đi. “Ngoan, một lúc nữa tôi sẽ quay lại.”
Hứa Khả kéo một lúc lâu mới chậm rãi buông tay.
Khi Chu Đại đi tới cửa, thoảng quay đầu lại, thấy cô gục đầu xuống, trông rất yếu ớt, cũng không biết vì sao lại có chút nghẹt thở, anh nhanh chóng đến thư phỏng tìm thuốc.
Hứa Khả yên lặng nhìn khăn trải giưởng.
Vừa rồi là một giấc mơ, cũng không hoàn toàn như vậy.
Mấy năm nay, những ký ức đó dần dần phai nhạt, nhưng thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trong giấc mơ, mỗi một lần đều khiến cô toát mồ hôi lạnh, mấy ngày cũng không thể hồi phục.
Đó không chỉ là cơn ác mộng của cô, còn là nỗi đau mà cô phải trải qua thời cấp hai. Dù mấy năm nay giả bộ kiên cường, mạnh mẽ cũng không thể quên được.
1
Cô hận những người đó đã bắt nạt mình, mà hận nhất chính là Cố Kim.
Lúc học cấp hai, cô cũng không làm chuyện xấu gì với người khác, chỉ vì được xếp vào kí túc xá, giường nằm lẫn lộn, người ở tầng dưới ngày nào cũng hút thuốc, đánh bài đến đêm, ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô, cô mới nói một câu đã bị đánh.
Sau đó cô đem chuyện nói lại với giáo viên, giáo viên tìm mấy người Cố Kim nói chuyện, mà bọn họ không hối hận, ngược lại quay vào làm trầm trọng thêm, có một khoảng thời gian kéo cô vào trong WC c** q**n áo, còn chụp ảnh, đăng lên mạng.
Bối cảnh gia Cố Kim tốt, không chỉ không bị xử phạt mà còn áp chuyện này xuống, các giáo viên trong trường không ai dám giúp cô.
Nghĩ đến nỗi đau trong quá khứ, Hứa Khả hít sâu một hơi, yên lặng nắm chặt tay.
Hiện tại cơ thể cô không bị thương tổn nữa, nhưng tâm lý thì không thể xóa nhoà.
Cố Kim làm nhiều chuyện xấu mà không bị quả báo, cô cần phải để cô ta nếm trái đắng.
Hứa Khả càng nghĩ càng hận, căn bản không quan tâm đến vết thương trên tay; cô lấy điện thoại, tìm Lục Hàng trong vòng bạn bè, ở giao diện trò chuyện trống rỗng của hai người gửi tin nhắn đầu tiên.
“Xin chào, rất vui được làm quen với cậu, có thể gọi tớ là Hứa Khả.”
Mới vừa gửi tin nhắn xong thì Chu Đại quay lại, anh kéo cái ghế, ngồi cạnh mép giường giúp cô xử lý vết thương trên mu bàn tay.
Hứa Khả ngồi im, không ngăn cản cũng không từ chối.
Cô nhìn Chu Đại đang tập trung xử lý vết thương cho mình, nhất thời sững sờ.
“Vừa rồi gặp phải ác mộng gì vậy?” Chu Đại hỏi.
Hứa Khả không trả lời, cô chỉ nhìn tay anh, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn, mới phát hiện ngón tay anh rất thon dài, khớp xương rõ ràng, trắng nõn.
Lúc ở nhà cô cũng gặp ác mộng, bị mắc kẹt trong đó rồi tự làm hại bản thân, mỗi lần mẹ cô nhìn thấy lại mắng cô đánh nhau với bạn học, từ trước đến nay chưa từng chủ động giúp cô xử lý vết thương.
Hứa Khả có hơi muốn khóc.
“Chú.” Cô thấp giọng, mang theo nức nở. Chu Đại ngẩng đầu, thấy cô nước mắt lưng tròng, trấn an nói: “Đừng sợ”
Lúc cúi đầu xuống, có hai giọt nước mắt rơi xuống tay; lành lạnh, Chu Đại sửng sốt hai giây rồi ngẩng đầu lên một lần nữa, nhìn thấy nước mắt của Hứa Khả đang chảy ra.
Nhìn những giọt nước mắt đó, trái tim anh thắt lại, anh nhanh chóng dán băng dán, ngồi lên giường ôm cô vào trong lòng, lau nước mắt cho cô.
“Đừng khóc, chỉ là giấc mơ mà thôi.”
Anh càng an ủi, Hứa Khả càng cảm thấy ủy khuất cùng khổ sở, khóc lớn hơn: “Cậu… Vì sao lại đổi xử tốt với tôi như vậy? Huhu…
Chu Đại lần đầu đối mặt với loại tinh huống này; chân tay có chút luống cuống, lấy khăn giấy cũng run.
“Dùng khóc, không sao, không sao”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Hứa Khả khóc càng mãnh liệt hơn.
Chu Đại không có kinh nghiệm dỗ người nên cứ ngẩn ngơ. Anh dứt khoát ôm chặt lấy cô, không nói gì cả, đưa tay v**t v* lưng cô.
Hứa Khả không ngừng khóc, cô biết khóc trước mặt Chu Đại rất mất mặt, cô cũng tự nhủ với bản thân không cần phải rơi nước mắt vì chuyện quả khử, nhưng lúc này cô không nhịn được, nước mắt cũng không ngăn được mà chảy ra.
Không biết qua bao lâu, nước mắt của Hứa Khả khô dần, sau khi ngừng khóc, cô giơ tay lau mắt.
“Tôi không có việc gì.”
Khóc lớn một lúc, trong lòng được phát tiết cũng dễ chịu hơn nhiều.
Mấy cái cốc đó đều đã vỡ, chăn bông bị thấm nước dính thủy tinh, không thể dùng.
Khi Chu Đại đang dọn dẹp đống lộn xộn, Hứa Khả vẫn không động đậy, không giúp đỡ, cứ như vậy nhìn anh.
Sau khi hoàn hồn, cô đột nhiên cảm thấy mất mặt, cô nằm xuống quay lung về phía Chu lại, dùng tay gối dầu đầu nhìn.
Vừa rồi cô khóc khẳng định rất khó nhìn, trong lòng ông chú này có phải cũng giống như những người khác cười nhạo cô không? “Chú, vừa rồi lúc tôi khóc, chú có cảm thấy rất buồn cười không?” Cô rầu rĩ hỏi.
Chu Đại ngẩng đầu nhìn cô một cái, ảnh mắt tối sầm lại.
Mấy ngày nay ở chung với Hứa Khả, trên người cô vẫn luôn mang theo tính công kích, anh cho rằng cô là một cô gái nghịch ngợm, nhưng không nghĩ tới lúc gặp ác mộng lại tự làm mình bị thương.
Có lẽ cơn ác mộng của cô có liên quan đến việc gặp bác sĩ tâm lý?
Chu Đại ghi nhớ vấn đề này ở trong lòng, trả lời cô: “Không.”
“Thật không?”
“Thật.”
Nhận được đáp án, trong lòng Hứa Khả cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Chu Đại: “Đôi bụng không? Có muốn ăn bánh kem không? Bánh vừa được giao đến, đặt ở trên bản.” Hứa Khả xoay người, liếc mắt nhìn mặt bản
Cô không đói, nhưng rất muốn ăn thứ gì đó, nhất là đồ ngọt, mỗi khi cô buồn cô sẽ muốn ăn. Rối rắm một lúc, cô đứng dậy mở túi ra, cầm lấy cái bánh kem nhỏ.
Trang trí rất đẹp, nhìn vào liền có cảm giác muốn ăn.
Chu Đại đã dọn dẹp xong, giúp cô mở hộp, đưa thìa qua.
Hứa Khả ăn một miếng bánh kem, ngọt, cho vào miệng tan ngay lập tức.
Ăn rất ngon.
Cô ăn hết miếng này đến miếng khác, giống như chỉ cần ăn nhiều một chút, trong lòng sẽ không đau nữa.
Chu Đại ngồi ở ghế, yên lặng nhìn cô.
“Ăn ngon không?”
Hứa Khả gật đầu, hai mắt đỏ bừng.
Một chiếc bánh kem nhỏ nhanh chóng bị cô ăn sạch sẽ, cô cũng không hỏi Chu Đại muốn ăn cùng không. Bởi vì ăn vội, môi cô dính rất nhiều kem.
Nhịp tim của Chu Đại đập chậm nửa nhịp, dưới bụng bỗng nhiên nóng lên, lão nhị lại không nhịn được mà đứng thẳng.
Mẹ nó!
Trong lòng anh có một sự xúc động sắp phá xuyên thủng lồng ngực, đó chính là muốn l**m sạch sẽ kem trên môi cô.
Hứa Khả không hề phát hiện, sau khi ăn xong chuẩn bị ném vào thùng rác, vừa lúc nhìn thấy đ*ng q**n Chu Đại phình to.
Cô sững sờ.
“chú?”
“Hứa Khả……” Giọng nói của Chu Đại khàn tới cực hạn, khoảnh khắc Hứa Khả ngẩng đầu liền hôn xuống.