23
Vào đầu đông, ta hạ sinh một bé gái.
Tên là Bình Lạc, ngũ quan giống hệt Ôn Thế An, thấy ai cũng cười tít mắt.
Ôn Thế An đến cả lúc xử lý công vụ cũng phải ôm lấy con.
Chân Nương khi ấy mới sáu tuổi, thường xuyên đứng bên nôi giục em mau lớn.
Tiệm hoành thánh của ta ngày một nhiều hơn.
Ôn Thế An từng nói:
“Không biết bồi dưỡng người khác thì chỉ có nước vất vả đến chết.”
Vì thế, ta dần buông tay, thuê chưởng quầy, mua thêm vài cửa tiệm khác.
Dù thời gian lui tới quán ít đi, nhưng tiền bạc mang về ngày càng nhiều.
Mỗi lần như vậy, Ôn Thế An lại tự hào khen ta tài giỏi.
Trong mắt chàng, ta là nương tử tuyệt vời nhất thế gian.
Trong mắt ta, chẳng ai có thể sánh bằng Ôn Thế An – người chồng lý tưởng nhất đời.
Xuân đi thu đến, vài năm thấm thoắt trôi qua.
Bình Lạc đã đến tuổi đi học.
Ta từng thấy Cố Tuế Yến lén lút trốn sau cây nhìn ta.
Chỉ là ta giả vờ không thấy.
Ta không muốn dính dáng gì đến bọn họ nữa.
Bình Lạc lúc nào cũng tự hào nói:
“Con có mẫu thân tuyệt nhất thiên hạ.”
Nó giống hệt phụ thân nó – luôn tự hào về ta.
Hôm đó, Bình Lạc được nghỉ học, rủ một đám nhóc con đến nhà ăn cơm.
Ta bảo nha hoàn chuẩn bị bàn tiệc thịnh soạn, rồi tự tay nấu một nồi hoành thánh nhỏ.
Trên bàn, món duy nhất sạch trơn là nồi hoành thánh ấy.
Trước khi đi, bọn trẻ con vẫn còn tiếc nuối nhìn ta, hỏi nhà ta có thiếu… con không.
Ta phì cười. Bình Lạc thì tức đến đỏ cả mắt.
Ta ngồi xổm xuống, nghiêm túc giải thích với tụi nhỏ:
“Dì Mãn chỉ có một mình Bình Lạc là con gái. Nhưng nếu các con muốn đến chơi với Bình Lạc, dì luôn luôn chào đón.”
“Lần sau đến, dì sẽ làm hoành thánh cho các con ăn.”
Bình Lạc hãnh diện ngẩng cao đầu,
“Đây là nương của ta! Nương của một mình ta!”
Ta mỉm cười gật đầu.
Ta sẽ mãi chỉ có một đứa con.
Bởi vì một khi có hai đứa, sẽ có so sánh.
Mà so sánh thì chẳng công bằng với ai cả.
Bình Lạc chính là đứa con duy nhất của ta và Ôn Thế An.
Đúng lúc ấy, Ôn Thế An về đến nhà.
Bình Lạc chạy đến khoe khoang:
“Cha ơi, nương nói con là bảo bối của người đó!”
“Nương nói con là đứa con duy nhất của người đó nha!”
Ôn Thế An không phục, ung dung phản bác:
“Bình Lạc, cha là trượng phu duy nhất của nương con.”
“Cha và nương quen nhau bảy năm rồi, còn con thì sao?”
Bình Lạc nghe xong ngẩn người, tức giận dậm chân:
“Nương mau tới đây!”
“Cha bắt nạt con!”
Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Lúc này, ánh xuân đang rực rỡ.
Mà ánh mặt trời mùa xuân…
…luôn có thể xua tan băng giá, mang đến hy vọng và sức sống vô tận.
Ngoại truyện:
1 – Cố Minh Khiêm
Lần đầu tiên gặp Hứa Mãn Nương, trời u ám, mây đen che kín mặt trời.
Ta vừa trượt khoa cử, chán nản từ kinh thành trở về Giang Lăng. Người trong lòng – Lý Tuệ Tuệ – cũng đã đính hôn với Trạng nguyên Chu Thừa Ngôn, cả thế giới trong mắt ta đều phủ một tầng xám xịt.
Chỉ có đôi mắt Hứa Mãn Nương, mang theo ánh sáng sống còn, khiến người ta khó lòng dời mắt.
Lúc đó, ta tự hỏi:
Một đứa ăn xin nhỏ nhoi, sao lại có đôi mắt sáng đến thế?
Vậy nên, ta hỏi nàng:
“Muốn theo ta về không?”
Hứa Mãn Nương hỏi:
“Theo huynh thì có được ăn no không? Có bị dầm mưa không?”
Ta bật cười, nói:
“Ăn no, không dầm mưa.”
Trong lòng thầm nghĩ, đã không cưới được Lý Tuệ Tuệ, thì cưới ai cũng thế thôi.
Vậy là, chúng ta về nhà.
Hứa Mãn Nương líu ríu suốt ngày, không giống người từng phiêu bạt đầu đường xó chợ.
Ngược lại, như một đứa trẻ lớn lên trong ngọt ngào.
Ta lắc đầu.
Một cô nhi như nàng, ngoài ta ra, còn ai sẽ thương yêu nàng?
Nhưng mỗi khi nhìn nàng, ta lại nhớ đến Lý Tuệ Tuệ đang làm gì.
Ngày Hứa Mãn Nương có thai, ta vừa nhận được thư của Lý Tuệ Tuệ.
Trong thư, nàng nói Chu Thừa Ngôn lại được thăng chức, còn bảo nàng cũng đang mang thai, rồi nhẹ nhàng hỏi thăm tình hình của ta.
Lẽ ra ta nên cảm thấy mãn nguyện – thê tử có thai, con sắp chào đời – thế mà lòng ta lại dâng lên một tia ghen tị.
Nếu như Hứa Mãn Nương cũng biết chữ, cũng có gia thế như Lý Tuệ Tuệ, có lẽ ta không cần khổ cực ở học đường.
Biết đâu, ta cũng đã làm quan như Chu Thừa Ngôn ở Giang Lăng.
Tất cả bất mãn ấy, ta đổ lên người Hứa Mãn Nương, như thể chỉ cần vậy, ta đã không thua kém ai.
Đều là lỗi của Chu Thừa Ngôn – hắn cướp mất Lý Tuệ Tuệ khỏi tay ta.
Ta ngày càng không ưa nổi Hứa Mãn Nương.
Mà nàng thì chỉ im lặng chịu đựng, ngày càng ít lời.