- Trang chủ
- MỘT MÁI NHÀ KHÔNG MƯA KHÔNG GIÓ
- CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 8
Truyện: MỘT MÁI NHÀ KHÔNG MƯA KHÔNG GIÓ
Tác giả: Bơ không cần đường
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Tỷ tỷ thì ôn hòa hiền hậu, muội muội thì thấy ai cũng cười tươi rói.
Chỉ cần ghé qua ăn một bữa, là tâm tình liền vui vẻ cả ngày.
16
Thu qua xuân đến, rau dại ngoài thành mọc đầy như cỏ dại sau mưa.
Khi ta trở lại Lâm An được chín tháng, cuối cùng cũng gom góp đủ tiền để mua một cửa tiệm nhỏ.
Tiệm tuy nhỏ, lại nằm nơi hẻo lánh, nhưng ta đã có thể danh chính ngôn thuận, cùng Trân Nương trở thành người một nhà.
Hôm đó, ta dẫn Trân Nương, cùng mặc áo mới thêu hoa xuân, bước đến nha môn.
Trùng hợp thay, người làm thủ tục hộ tịch cho chúng ta vẫn là vị nữ quan dịu dàng khi trước — Vân Tú.
“Cô nương, chúc mừng cô đã tìm thấy người thân thực sự của mình.”
Nàng lại một lần nữa chúc mừng ta.
Nhìn tờ giấy chứng nhận nhận nuôi mới tinh trong tay, ta lấy ra viên mứt ngọt đã chuẩn bị từ hôm qua trong túi gấm, đưa tặng nàng:
“Đa tạ cô nương đã nói lời cát tường. Nguyện cô suôn sẻ, vô ưu.”
“Suôn sẻ, vô ưu” — là điều tốt đẹp nhất ta có thể nghĩ đến để cầu chúc cho một người.
Trân Nương vui sướng nhảy chân sáo bên cạnh ta:
“Suôn sẻ vô ưu! Suôn sẻ vô ưu! Chúng ta đều phải suôn sẻ vô ưu nhé!”
Ta dịu dàng nhìn con bé, trong mắt vô thức ánh lên niềm kỳ vọng và sự buông bỏ nhẹ nhõm.
So với lần đầu gặp, Trân Nương bây giờ đã chẳng còn rụt rè, sống động, tươi sáng và đầy sức sống.
Nếu năm xưa không có chiến loạn… có lẽ ta cũng sẽ như con bé vậy.
17
Vui chưa dứt, may mắn lại tới.
Hồ đại nương — người đầu tiên ăn hoành thánh của ta — giới thiệu cho ta một mối nhân duyên rất tốt.
Đối phương là một người lính trở về từ chiến trường, trên mặt có một vết sẹo dài kéo từ khóe mắt đến tận khóe miệng.
Chỉ cần dài thêm chút nữa, có lẽ cái đầu đã lìa khỏi cổ.
Hiện nay, nữ đế nắm quyền, bốn bể thái bình. Trong quân trại thiếu gì trai trẻ cường tráng — còn Ôn Thế An, 25 tuổi, mang thương tích đầy mình, bị đưa về quê sớm.
Nhưng hiện tại, chàng là Đại lý khanh chính tam phẩm tại Lâm An, trông coi hình ngục.
Mỗi dịp nghỉ mười ngày hay ngày lễ, Ôn Thế An đều đến tiệm giúp ta dọn dẹp, làm việc.
Ta nhớ hồi mới gả cho Cố Minh Khiêm, ta từng muốn ra trấn mở hàng buôn bán.
Cố Minh Khiêm nói ta ra ngoài lộ mặt làm mất mặt hắn.
Ta không hiểu, không ăn cắp, không ăn trộm, vì sao lại mất mặt?
Sau đó, Cố Minh Khiêm lại mắng ta chưa từng học chữ, nói ta ngu dốt, không biết trời cao đất dày.
Kỳ thực… ta từng được học hành.
Khi đương kim nữ đế còn chưa đăng cơ, mẫu thân ta đã đưa ta đến Nữ học viện học thêu thùa.
mẫu thân nói như vậy có thể cưới được một người tốt.
Nhưng sau khi gả cho Cố Minh Khiêm, tay nghề thêu thùa ấy dần mai một, chỉ dùng để vá áo cho cha con họ.
Ôn Thế An thì khác.
Chàng chưa từng chê ta, còn giúp ta thu dọn bàn ghế.
Chàng cũng chẳng sợ nóng, một tay bưng cả tô hoành thánh lớn.
Cũng giống như cha ta ngày xưa, ngày ngày theo mẫu thân bán hoành thánh, rảnh rỗi lại ngồi bên làm mộc.
Có lần khách quen không nhận ra Ôn Thế An, cười đùa trêu:
“Hứa nương tử, chuyện vui đến rồi đấy! Đừng quên để tụi ta hưởng lây hỉ khí nhé!”
Lạ thật, rõ ràng trời hôm đó không nóng, mà mặt ta lại đỏ bừng.
Ôn Thế An thân hình cao lớn rắn rỏi.
Ta gánh nước chỉ được nửa gánh.
Còn chàng, một lần gánh được hai gánh.
Người đàn ông cao to ấy, lúc nào cũng nhìn ta bằng ánh mắt đỏ hồng xấu hổ.
Có lần, chàng tiện tay vén vạt áo lên lau mồ hôi.
Ta vô tình nhìn thấy làn da màu đồng cổ bên hông, trơn nhẵn như vây cá.
Khác với làn da từng mảng từng mảng bên ngực.
Chỗ nào… cũng thật hấp dẫn.
Ta vội quay mặt đi, ngượng ngùng đến mức không dám thở mạnh.
Thầm nghĩ, Trân Nương gầy gò đen sạm còn được ta nuôi cho trắng trẻo mũm mĩm…
Vậy thì… một Ôn Thế An cao to khỏe mạnh, chẳng lẽ ta lại không nuôi nổi?
18
Hôm ta đồng ý lấy Ôn Thế An, là ngày sinh thần của ta.
Chàng tự tay nấu cho ta một bàn đầy đồ ăn — không chỉ có mì trường thọ, mà còn có cả bánh đào thọ!
Sau đó, chàng cẩn thận lấy từ trong ngực ra chiếc khăn tay mà ta từng dùng để lau mồ hôi cho chàng, nhẹ nhàng mở ra.
Ta cứ ngỡ… chàng sẽ tặng ta một sợi chỉ đỏ.
Nào ngờ, nằm yên lặng giữa khăn, là một chiếc trâm phượng bằng vàng, tinh xảo đến từng đường nét.
Từ khi nữ đế lên ngôi, đã ban lệnh: nữ nhi Đại Chiêu ai cũng có thể cài trâm phượng, mặc phượng bào xuất giá.
Ta sững sờ nhìn chiếc trâm, cảm giác như khoảng trống trong lòng bấy lâu nay… được lặng lẽ lấp đầy.
Dù hiện tại ta có thể mua được mười chiếc, trăm chiếc trâm bạc… nhưng ta vẫn cố chấp không mua.
Ta từng mơ tưởng rằng — sẽ có ai đó hiểu ta, thương ta, tôn trọng ta… và tự tay tặng ta một cây trâm bạc.
Giờ đây, mong ước nhỏ bé và thầm kín ấy bỗng được chạm tới, khiến mắt ta đỏ hoe:
“Ôn Thế An… tại sao chàng lại tặng ta trâm vàng?”
Người đàn ông cao lớn ấy đỏ bừng mặt, đưa tay gãi đầu, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, khác hẳn vẻ mạnh mẫu thân thường ngày:
“Ta… muốn tặng nàng cái tốt nhất.”