Thân thể ta khẽ run lên, rồi cũng nhẹ nhàng ôm lấy chàng, dịu dàng gọi khẽ:

“Phu quân~”

Nến đỏ lay lắt, hương tình tràn ngập.

Trước lúc chìm vào giấc ngủ, ta thoáng thấy trên chân đèn dát vàng… sáp nến đã chảy thành một tầng dày.

20

Quán bánh vằn thắn của ta ngày càng phát đạt, từ một tiệm nhỏ khuất nẻo chuyển vào tận trung tâm thành.

Ngày nào ta cũng bận rộn túi bụi.

Ôn Thế An thì suốt ngày cứ lẽo đẽo bám lấy ta đòi “quậy phá”.

Lại một buổi sáng ngủ nướng đến tận giữa trưa, ta bèn quyết định tối nay sẽ ngủ riêng.

Xa khỏi vòng tay ấm áp của chàng, ta nằm trằn trọc mãi không ngủ được.

Cuối cùng, vẫn là đẩy cửa ra, định sang phòng bên tìm Ôn Thế An.

Nào ngờ cửa vừa mở, ta đã bắt gặp chàng đang ngồi ngay ngoài cửa.

Lòng ta mềm nhũn, khẽ hỏi:

“Phu quân, sao chàng không về phòng?”

Ôn Thế An lắc đầu:

“Hồi trước ta quen ăn gió nằm sương rồi, giờ chỉ là ôn lại khổ ngày xưa thôi.”

Ta vừa tức vừa buồn cười:

“Vậy thì cả đời này đừng có bước chân vào phòng ta nữa!”

Nói xong câu ấy, nước mắt ta lại tự dưng trào ra.

Ta không hiểu nổi mình bị sao nữa.

Rõ ràng Ôn Thế An đối xử với ta rất tốt, ta chưa từng nghĩ sẽ cãi vã với chàng.

Thế nhưng cảm xúc lại chẳng thể kiềm chế được.

Trước kia ta đâu có như vậy.

Ôn Thế An vội đứng dậy dỗ dành:

“Mãn Nương, là ta sai rồi, nàng đừng giận nữa.”

“Là ta không nên nói dối nàng. Ta chỉ sợ nàng ngủ một mình sẽ thấy cô đơn.”

“Nàng đánh ta mắng ta đều được, chỉ xin đừng làm hại đến thân thể mình.”

Thật kỳ lạ.

Ta hỏi chàng:

“Ôn Thế An, ta trước giờ vẫn luôn ngủ một mình mà.”

Trân Nương hiện ở cùng ta trong phủ Ôn gia, đã có tiểu viện riêng, phòng nàng được bày biện theo đúng sở thích của bản thân.

Ôn Thế An lại nghiêm túc nhìn ta, đáp:

“Chỉ cần ta còn ở đây, sẽ không để nàng một mình nữa.”

Thế là ta lại làm hòa với Ôn Thế An.

Dạo gần đây, ta ngủ ngày càng nhiều, Ôn Thế An lo lắng liền mời phủ y đến xem.

“Chúc mừng Ôn đại nhân, phu nhân đã mang thai ba tháng rồi!”

Ôn Thế An sững người một chút, rồi lập tức mừng rỡ reo lên:

“Thưởng!”

Đứa bé trong bụng ngoan hơn Tiểu Yến năm xưa nhiều, chẳng hề dày vò ta chút nào.

Ta và Ôn Thế An đều mong chờ đứa con này chào đời.

Quán cũng thuê thêm người, cách hai ngày ta lại ghé qua xem xét.

Có chút tiền rảnh tay, ta liền đưa Trân Nương vào Nữ học viện.

Ôn Thế An đặt làm một chiếc khóa vàng cho con, trên khắc hai chữ “Bình Lạc”.

Chàng nói, điều duy nhất chàng mong là đứa bé này sẽ sống một đời bình an vui vẻ, những thứ khác đều không quan trọng.

Ta và chàng bàn nhau, dù con là trai hay gái, đều đặt tên là Ôn Bình Lạc.

Ta nhặt lại kim chỉ, từ chiếc túi gấm xộc xệch ngày xưa may cho Ôn Thế An, đến giờ đã có thể thêu thành hoa văn tinh xảo.

Ta cũng làm sẵn thật nhiều quần áo nhỏ xinh cho đứa bé chưa ra đời.

Trân Nương có một nhóm bạn tốt, tan học liền kéo nhau đến thăm ta, còn mang theo đủ món quà.

Cháu gái Hồ đại nương, tên Hồ Nguyệt Diệu, mang đến một rổ lựu đỏ au;

Nhị nương nhà họ Lâm – Lâm Vãn Đường – tặng một bó sen xinh xắn, ta cắm vào bình trong phòng khách;

Tiểu thư nhà họ Ngụy – Ngụy Tranh Tranh – chia cho ta bánh hoa đào, riêng ta được hai miếng vì “em gái nhỏ cũng phải có phần!”

Ta còn nhờ một thư sinh đang chuẩn bị lên kinh ứng thí đặt tên cho Trân Nương – gọi là “Hứa Sơ Dương”.

Trân Nương rất thích, nói cái tên này nghe giống với “Hứa Xuân Dương”, cứ như chị em ruột vậy.

Cuộc sống này, đúng là mỗi ngày một tốt hơn.

Và ta cũng, đã thật lâu không còn nghĩ về quá khứ nữa rồi.

21

Chớp mắt đã hai năm kể từ ngày ta trở về Lâm An.

Thai được năm tháng, bụng ta đã bắt đầu lộ rõ.

Ôn Thế An rất thích nghe ta kể chuyện quá khứ.

Từ khi biết phụ thân ta từng làm bao nhiêu món đồ mộc cho ta, chàng cũng muốn tự tay làm đồ cho Bình Lạc.

Chúng ta chuyển về tiểu viện trước khi ta xuất giá.

Có người gõ cửa.

Ôn Thế An quay về, sắc mặt không tốt.

Ta hỏi chàng sao không vui.

Chắc là nghe thấy tiếng ta, ngoài cửa bắt đầu vang lên tiếng kêu gào om sòm:

“Mãn Nương, Hứa Mãn Nương, ta là Cố Minh Khiêm, là phu quân của nàng đây! Ta đến đón nàng về nhà!”

“Mẫu thân, con là Yến Yến mà, người thương con nhất mà đúng không? Người không cần con nữa sao?”

Nghe lại được giọng nói của Cố Minh Khiêm và Cố Tuế Yến, ta chỉ cảm thấy như cách mấy đời.

Bừng tỉnh lại, ta bước đến, nắm tay Ôn Thế An:

“Chàng giận à?”

Ôn Thế An khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu, ánh mắt đầy xót xa:

“Mãn Nương của ta đã chịu khổ nhiều rồi.”

Chàng biết, nếu không phải chịu ủy khuất to lớn, sao Mãn Nương lại một thân một mình từ Giang Lăng chạy về Lâm An?

Cho nên, chàng chưa bao giờ hỏi.

Mãn Nương nói thì chàng nghe, không nói thì chàng không hỏi.

Nhưng chàng không ngờ người đàn ông kia lại chẳng hề có chút hối lỗi nào, chỉ tràn đầy vội vã —

So với kẻ môi giới buôn người ngoài chợ nô lệ còn tệ hơn.

Ta nhón chân hôn nhẹ lên khóe môi Ôn Thế An:

“Chuyện đó qua rồi.”

“Bây giờ ta sống rất tốt.”