- Trang chủ
- Kinh Hãi Dạ Thoại - Lữ Cát Cát
- Chương 80: 80. Tài sản phi pháp
Chương 80: 80. Tài sản phi pháp
Truyện: Kinh Hãi Dạ Thoại - Lữ Cát Cát
Tác giả: Lữ Cát Cát
- Chương 1: 1. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 2: 2. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 3: 3. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 4: 4. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 5: 5. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 6: 6. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 7: 7. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 8: 8. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 9: 9. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 10: 10. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 11: 11. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 12: 12. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 13: 13. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 14: 14. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 15: 15. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 16: 16. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 17: 17. Thành vạn nhân mê là trải nghiệm thế nào?
- Chương 18: 18. Thành vạn nhân mê là trải nghiệm thế nào?
- Chương 19: 19. Thành vạn nhân mê là trải nghiệm thế nào?
- Chương 20: 20. Thành vạn nhân mê là trải nghiệm thế nào?
- Chương 21: 21. Thành vạn nhân mê là trải nghiệm thế nào?
- Chương 22: 22. Thành vạn nhân mê là trải nghiệm thế nào?
- Chương 23: 23. Thành vạn nhân mê là trải nghiệm thế nào?
- Chương 24: 24. Thành vạn nhân mê là trải nghiệm thế nào?
- Chương 25: 25. Thành vạn nhân mê là trải nghiệm thế nào?
- Chương 26: 26. Thành vạn nhân mê là trải nghiệm thế nào?
- Chương 27: 27. Thành vạn nhân mê là trải nghiệm thế nào?
- Chương 28-1: 28.1. Thành vạn nhân mê là trải nghiệm thế nào?
- Chương 28-2: 28.2. Thành vạn nhân mê là trải nghiệm thế nào?
- Chương 29: 29. Vòng lặp
- Chương 30: 30. Vòng lặp
- Chương 31: 31. Vòng lặp
- Chương 32: 32. Vòng lặp
- Chương 33: 33. Vòng lặp
- Chương 34: 34. Vòng lặp
- Chương 35: 35. Vòng lặp
- Chương 36: 36. Vòng lặp
- Chương 37: 37. Vòng lặp
- Chương 38: 38. Vòng lặp
- Chương 39: 39. Vòng lặp
- Chương 40: 40. Vòng lặp
- Chương 41: 41. Vòng lặp
- Chương 42: 42. Vòng lặp
- Chương 43: 43. Vòng lặp
- Chương 44: 44. Vòng lặp
- Chương 45: 45. Vòng lặp
- Chương 46: 46. Vòng lặp
- Chương 47: 47. Vòng lặp
- Chương 48: 48. Vòng lặp
- Chương 49: 49. Vòng lặp
- Chương 50: 50. Vòng lặp
- Chương 51: 51. Vòng lặp
- Chương 52: 52. Vòng lặp
- Chương 53: 53. Tài sản phi pháp
- Chương 54: 54. Tài sản phi pháp
- Chương 55: 55. Tài sản phi pháp
- Chương 56: 56. Tài sản phi pháp
- Chương 57: 57. Tài sản phi pháp
- Chương 58: 58. Tài sản phi pháp
- Chương 59: 59. Tài sản phi pháp
- Chương 60: 60. Tài sản phi pháp
- Chương 61: 61. Tài sản phi pháp
- Chương 62: 62. Tài sản phi pháp
- Chương 63: 63. Tài sản phi pháp
- Chương 64: 64. Tài sản phi pháp
- Chương 65: 65. Tài sản phi pháp
- Chương 66: 66. Tài sản phi pháp
- Chương 67: 67. Tài sản phi pháp
- Chương 68: 68. Tài sản phi pháp
- Chương 69: 69. Tài sản phi pháp
- Chương 70: 70. Tài sản phi pháp
- Chương 71: 71. Tài sản phi pháp
- Chương 72: 72. Tài sản phi pháp
- Chương 73: 73. Tài sản phi pháp
- Chương 74: 74. Tài sản phi pháp
- Chương 75: 75. Tài sản phi pháp
- Chương 76: 76. Tài sản phi pháp
- Chương 77: 77. Tài sản phi pháp
- Chương 78: 78. Tài sản phi pháp
- Chương 79: 79. Tài sản phi pháp
- Chương 80: 80. Tài sản phi pháp
- Chương 81: 81. Tài sản phi pháp
- Chương 82: 82. Tài sản phi pháp
- Chương 83: 83. Tài sản phi pháp
- Chương 84: 84. Tài sản phi pháp
- Chương 85: 85. Tài sản phi pháp
- Chương 86: 86. Xích
- Chương 87: 87. Xích
- Chương 88: 88. Xích
- Chương 89: 89. Xích
- Chương 90: 90. Xích
- Chương 91: 91. Xích
- Chương 92: 92. Xích
- Chương 93: 93. Xích
- Chương 94: 94. Xích
- Chương 95: 95. Xích
- Chương 96: 96. Xích
- Chương 97: 97. Xích
- Chương 98: 98. Xích
- Chương 99: 99. Xích
- Chương 100: 100. Xích
- Chương 101: 101. Xích
- Chương 102: 102. Xích
- Chương 103: 103. Xích
- Chương 104: 104. Xích
- Chương 105: 105. Xích
- Chương 106: 106. Xích
- Chương 107: 107. Xích
- Chương 108: 108. Xích
- Chương 109: 109. Xích
- Chương 110: 110. Xích
- Chương 111: 111. Xích
- Chương 112: 112. Xích
- Chương 113: 113. Tân hôn
- Chương 114: 114. Tân hôn
- Chương 115: 115. Tân hôn
- Chương 116: 116. Tân hôn
- Chương 117: 117. Tân hôn
- Chương 118: 118. Tân hôn
- Chương 119: 119. Tân hôn
- Chương 120: 120. Tân hôn
- Chương 121: 121. Tân hôn
- Chương 122: 122. Tân hôn
- Chương 123: 123. Tân hôn
- Chương 124: 124. Tân hôn
- Chương 125: 125. Tân hôn
- Chương 126: 126. Tân hôn
- Chương 127: 127. Tân hôn
- Chương 128: 128. Tân hôn
- Chương 129: 129. Tân hôn
- Chương 130: 130. Tân hôn
- Chương 131: 131. Tân hôn
- Chương 132: 132. Tân hôn
- Chương 133: 133. Tân hôn
- Chương 134: 134. Tân hôn
- Chương 135: 135. Tân hôn
- Chương 136: 136. Tân hôn
- Chương 137: 137. Tân hôn
- Chương 138: 138. Tân hôn
- Chương 139: 139. Tân hôn
- Chương 140: 140. Tân hôn
- Chương 141: 141. Tân hôn
- Chương 142: 142. Bí cảnh
- Chương 143: 143. Bí cảnh
- Chương 144: 144. Bí cảnh
- Chương 145: 145. Bí cảnh
- Chương 146: 146. Bí cảnh
- Chương 147: 147. Bí cảnh
- Chương 148: 148. Bí cảnh
- Chương 149: 149. Bí cảnh
- Chương 150: 150. Bí cảnh
- Chương 151: 151. Bí cảnh
- Chương 152: 152. Bí cảnh
- Chương 153: 153. Bí cảnh
- Chương 154: 154. Bí cảnh
- Chương 155: 155. Bí cảnh
- Chương 156: 156. Bí cảnh
- Chương 157: 157. Bí cảnh
- Chương 158: 158. Bí cảnh
- Chương 159: 159. Bí cảnh
- Chương 160: 160. Bí cảnh
- Chương 161: 161. Dị thế
- Chương 162: 162. Dị thế
- Chương 163: 163. Dị thế
- Chương 164: 164. Dị thế
- Chương 165: 165. Dị thế
- Chương 166: 166. Dị thế
- Chương 167: 167. Dị thế
- Chương 168: 168. Dị thế
- Chương 169: 169. Dị thế
- Chương 170: 170. Dị thế
- Chương 171: 171. Dị thế
- Chương 172: 172. Dị thế
- Chương 173: 173. Dị thế
- Chương 174: 174. Dị thế
- Chương 175: 175. Dị thế
- Chương 176: 176. Dị thế
- Chương 177: 177. Dị thế
- Chương 178: 178. Dị thế
- Chương 179: 179. Dị thế
- Chương 180: 180. Dị thế
- Chương 181: 181. Dị thế
- Chương 182: 182. Dị thế
- Chương 183: 183. Dị thế
- Chương 184: 184. Dị thế
- Chương 185: 185. Dị thế
- Chương 186: 186. Dị thế
- Chương 187: 187. Dị thế
- Chương 188: 188. Dị thế
- Chương 189: 189. Dị thế
- Chương 190: 190. Dị thế (Hoàn chính văn)
- Chương 191: Phiên ngoại 1 + 2
- Chương 192: Phiên ngoại 3 + 4
- Chương 193: Phiên ngoại 5 + 6
- Chương 194: Phiên ngoại 7 + 8
- Chương 195: Phiên ngoại 9 + 10
- Chương 196: Phiên ngoại 11 + 12
- Chương 197: Phiên ngoại 13 + 14
- Chương 198: Phiên ngoại 15 + 16
- Chương 199: Phiên ngoại 17 + 18 + 19 (Hoàn toàn văn)
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Vệ Phục Uyên thấy đồ đạc của Bắc Tuyền rơi, liền quay đầu lại định giúp cậu nhặt lên.
"Khoan đã, đừng động."
Bắc Tuyền bỗng nhiên lên tiếng gọi anh lại.
Vệ Phục Uyên: "???"
Bắc Tuyền không chớp mắt nhìn chằm chằm lọ sứ trắng nhỏ xíu kia.
Cái chai lăn một mạch đến góc tường, va vào tường, rồi xoay hai vòng tại chỗ mới chịu dừng lại.
"Tiểu Vệ, đi lấy chén nước lại đây."
Bắc Tuyền phân phó: "Nước máy là được rồi."
Vệ Phục Uyên không rõ nguyên do, nhưng vẫn làm theo.
Một chén nước rất nhanh được đưa đến tay Bắc Tuyền.
Bắc Tuyền ngồi xổm xuống, từ từ đổ nước xuống sàn nhà.
Nước trên đất tụ thành một vũng, rồi chảy về phía góc tường.
Bắc Tuyền đứng dậy, lại đưa mắt nhìn về phía thi thể của Yamamoto Akihiko.
Yamamoto Akihiko chết với vẻ mặt dữ tợn, máu đen pha đỏ chảy ra từ tai, mắt, mũi, miệng đã bắt đầu đông lại, trông như một loại thạch trái cây ghê tởm.
"Giống như tôi vừa làm vậy."
Bắc Tuyền đưa ly nước cho Vệ Phục Uyên, sau đó chỉ vào các hướng trong phòng nghỉ:
"Ở mỗi chỗ tôi chỉ đều đổ một ít nước."
Vệ Phục Uyên bụng đầy nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Sau đó, Bắc Tuyền cẩn thận quan sát các vũng nước trong phòng, nhắm mắt lại, im lặng hồi lâu.
Cậu nhanh chóng phác họa bản vẽ mặt bằng của căn nhà này trong đầu.
"Thì ra là vậy..."
Bắc Tuyền lẩm bẩm.
Vệ Phục Uyên nghe không rõ lắm, rất tự nhiên mà lại gần một chút:
"Cậu nói gì?"
Bắc Tuyền cười cười, nói ra một câu khiến Vệ Phục Uyên vô cùng bất ngờ:
"Tôi nghĩ, có lẽ tôi biết 'Tù Thần' bị Trần Đại Phát giấu ở đâu rồi."
Khi Bắc Tuyền và Vệ Phục Uyên bước ra khỏi căn phòng đã bị dịch chuyển hủy hoại đến tan hoang, họ còn cố ý đến phòng ngủ của Hồ An đối diện xem thử.
Cửa không khóa, Vệ Phục Uyên đẩy nhẹ là mở.
Trong phòng không một bóng người.
"Xem ra, người chắc là đã chạy rồi."
Vệ Phục Uyên thở dài một hơi:
"Hy vọng Hồ An bây giờ vẫn còn sống."
Vì thế, hai người không trì hoãn nữa, quay trở lại theo con đường cũ.
Nơi Bắc Tuyền muốn đến là tầng một.
"Cậu nói, Hồ An còn ở trong phòng không?"
Vừa đi, Vệ Phục Uyên vừa nói:
"Nếu Hồ An đã chạy thoát và báo cảnh sát thuận lợi, thì cảnh sát chắc cũng sắp đến rồi chứ?"
Anh nhíu mày, cúi đầu xem đồng hồ:
"Tôi lo rằng, chờ cảnh sát đến, chúng ta sẽ bị đưa đi mất."
Bắc Tuyền chỉ cười cười, không cho ý kiến.
Họ vừa xuống lầu, liền phát hiện một thi thể của tên cướp trên hành lang.
Người đó bị móc rỗng ngũ quan, vừa nhìn là biết ngay là thủ pháp của Yamamoto Akihiko.
Bắc Tuyền và Vệ Phục Uyên không quan tâm thi thể đó, lập tức vòng qua và tiếp tục đi về phía trước.
Từ bản vẽ mặt bằng, hành lang mà hai người đang đứng có thể tạm xem là trục trung tâm của toàn bộ căn nhà.
Bắc Tuyền thả chậm tốc độ, vừa đi vừa gõ gõ đập đập vào vách tường, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
"Cậu nói mật thất Trần Đại Phát dùng để giam 'Tù Thần' hẳn là ở gần đây..."
Vệ Phục Uyên cũng giúp Bắc Tuyền bắt đầu gõ tường:
"Nhưng chúng ta căn bản không biết mật thất đó rốt cuộc lớn cỡ nào, cứ gõ từng chút một như vậy, thật sự có thể tìm thấy sao?"
Ngay lúc hai người xuống lầu, Vệ Phục Uyên đã hỏi Bắc Tuyền.
Lý do Bắc Tuyền suy luận ra khả năng "mật thất" nằm ngay phía dưới bức tường phía đông của căn phòng họ ở, chính là nhờ thí nghiệm đổ nước mà Vệ Phục Uyên đã giúp cậu thực hiện.
Nhờ cái lọ sứ nhỏ hình hồ lô, Bắc Tuyền đã chú ý đến độ nghiêng bất thường của sàn nhà phía đông căn phòng.
Độ nghiêng đó rất nhỏ, nhỏ đến mức nếu không phải cái lọ sứ hình hồ lô cứ lăn mãi đến góc tường, bình thường sẽ không có ai có thể nhận ra được.
Để chứng thực suy đoán của mình, Bắc Tuyền còn bảo Vệ Phục Uyên đổ nước khắp nơi trong phòng.
Dù là máu của Yamamoto Akihiko hay nước mà Vệ Phục Uyên đổ, đều không chảy rõ rệt theo một hướng nào cả - chỉ có khu vực nhỏ ở phía đông, nước sẽ chảy thẳng đến chân tường.
Bắc Tuyền cẩn thận hồi tưởng lại bản vẽ mặt bằng của căn nhà này, một ý tưởng hiện ra trong đầu cậu.
Vệ Phục Uyên từng nhắc với Bắc Tuyền rằng, khi cộng cảm với Trần Đại Phát, anh đã nghe Trần Đại Phát nói với vị cao tăng của nước Thái Lan rằng, để không cho "Tù Thần" chạy thoát, hắn đã mua toàn bộ mảnh đất, lấy mật thất không cửa không sổ đó làm trung tâm, không ngừng xây thêm phòng mới.
Và trên bản vẽ mặt bằng, bức tường phía đông của căn phòng Bắc Tuyền và Vệ Phục Uyên ở, vừa vặn nằm trên trục trung tâm của căn nhà, trùng hợp hơn nữa là sàn nhà của bức tường này lại hơi nghiêng về một bên.
Vì thế, Bắc Tuyền phỏng đoán rằng căn phòng của họ được xây thêm trên kiến trúc cũ, vừa vặn mới cũ giao nhau, nên mới xảy ra tình trạng sàn nhà của cùng một phòng lại không bằng phẳng.
Đồng thời, điều này cũng có nghĩa là, ngay dưới phòng của họ, phía sau bức tường phía đông, rất có thể chính là phần nguyên thủy nhất của ngôi biệt thự này, và "mật thất" của Trần Đại Phát hẳn cũng ở đó.
Chẳng qua, dù suy đoán là như vậy không sai, nhưng tòa nhà này quả thật rất lớn, mà bản thể của 'Tù Thần' là một bức tượng Quan Âm bằng đồng thau chỉ dài bằng cánh tay.
Một món đồ nhỏ như vậy, "mật thất" chỉ cần có kích thước bằng một ngăn kéo là có thể chứa được, cho dù biết đại khái vị trí, muốn tìm ra vẫn là vô cùng khó khăn.
Bắc Tuyền lại đổi vài vị trí, vẫn không thể nghe ra được manh mối gì từ tiếng gõ tường.
"Xem ra, chỉ có thể từ bỏ 'Tù Thần' thôi."
Bắc Tuyền ho khan nhẹ hai tiếng.
Vốn dĩ mục tiêu của cậu khi vượt biển sang Mỹ không phải là "Tù Thần" của Trần Đại Phát, mà là Quỷ Khuể đến nay vẫn chưa lộ diện chút dấu vết nào.
Cậu vẫn luôn tốn công sức đi tìm "Tù Thần", chẳng qua chỉ vì mơ hồ có một loại suy đoán rằng quỷ khuể có lẽ sẽ có liên quan đến "Tù Thần" mà thôi.
Chỉ là bây giờ nếu mật thất không có tiến triển gì, Bắc Tuyền cảm thấy, có lẽ cậu cần thay đổi suy nghĩ, đi tìm quỷ khuể đang ẩn mình ở đâu đó trước.
Nghĩ đến đây, Bắc Tuyền đưa tay sờ vào ống tre nhỏ giấu trong ngực, muốn thả Tố Ảnh ra.
Tố Ảnh tội nghiệp đêm qua bị kinh động quá độ, cả tiểu hồ ly đều héo rũ, vốn dĩ Bắc Tuyền không định làm phiền nó nữa.
Tuy nhiên, nếu việc cấp bách bây giờ là tìm kiếm quỷ khuể, thì đành phải làm Tố Ảnh chịu thiệt thòi thêm chút nữa.
"Bắc Tuyền!"
Lúc này, Vệ Phục Uyên đột nhiên gọi tên Bắc Tuyền.
Bắc Tuyền theo tiếng nhìn lại, liền thấy trợ lý nhà mình đang đứng trước một cánh cửa, ngón tay chỉ vào một chỗ nào đó.
Phía sau cánh cửa đó là phòng sinh hoạt của căn nhà này.
Lúc này, cửa lớn phòng sinh hoạt mở rộng, trong phòng có hai thi thể nằm đó.
Một người đội mặt nạ trượt tuyết, vừa nhìn là biết ngay là trang phục của tên trộm, còn người kia là một người đàn ông da trắng trung niên, thân hình hơi béo, tóc mai bạc phơ, Bắc Tuyền và Vệ Phục Uyên liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận của đối phương - chính là ông luật sư phụ trách vụ án di sản của Trần Đại Phát.
Bắc Tuyền ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra hai thi thể.
Tai, mắt, mũi, miệng của họ hoàn toàn không hề hấn gì, trên người cũng không có vết thương ngoài rõ ràng, không giống như là thủ đoạn của Yamamoto Akihiko hay bọn trộm.
"Vết thương chí mạng ở đây."
Bắc Tuyền nâng đầu luật sư lên, lắc qua lắc lại hai cái, rồi kéo lỏng cổ áo đối phương, để lộ cổ hắn:
"Cổ hắn bị gãy xương."
Vệ Phục Uyên nhìn thấy, trên cổ luật sư có một vệt bầm tím rõ ràng, cực kỳ giống hiệu ứng hóa trang đặc biệt của vết siết cổ mà anh từng xem trên phim truyền hình.
Anh nhíu mày, trầm giọng hỏi:
"Cái này... Ai làm?"
Người trong căn phòng này vốn không nhiều, Vệ thiếu gia thật sự không thể nghĩ ra trong số những người này, ai có khả năng bẻ gãy cổ hai người đàn ông trưởng thành.
"Không phải là 'Tù Thần' làm đấy chứ?"
Vệ Phục Uyên bắt đầu hối hận vì mình đã không thể xem hết ký ức quan trọng của Trần Đại Phát.
"Nhưng mà, 'Tù Thần' không phải bị nhốt trong 'mật thất' sao? Sao lại có thể chạy ra giết người?"
Bắc Tuyền lắc đầu.
Thông tin cậu có được vẫn còn quá ít, Bắc Tuyền cũng không thể chắc chắn năng lực của pho tượng Quan Âm bằng đồng thau kia rốt cuộc là gì.
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên có tiếng "lạch cạch" rất khẽ truyền đến.
Bắc Tuyền và Vệ Phục Uyên cùng dừng lại, đưa mắt nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.
Tiếng "lạch cạch" đó phát ra từ một tủ rượu ở góc phòng sinh hoạt.
Bắc Tuyền và Vệ Phục Uyên liếc nhau, rồi gật đầu đồng ý.
Vệ Phục Uyên cẩn thận đến gần tủ rượu, dừng lại cách nó nửa mét, nhấc chân lên, dùng gót chân gạt ra cánh cửa tủ phía dưới.
"Oa a a a!!!"
Một người đàn ông đang cuộn tròn trong tủ, hai tay ôm đầu, nhắm mắt la lớn:
"Cứu mạng! Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!! Xin anh, đừng giết tôi!!"
"Hồ An."
Bắc Tuyền ngồi xổm xuống, lên tiếng gọi tên hắn.
Hồ An ngừng kêu thảm thiết, buông tay bảo vệ đầu, sợ hãi ngẩng lên:
"Là... Là các anh?"
Nhìn thấy là Vệ Phục Uyên và Bắc Tuyền, Hồ An dường như thở phào nhẹ nhõm một chút.
"Anh... Các anh..."
Trong mắt hắn hiện lên nỗi sợ hãi cùng sự nghi hoặc lo lắng:
"Tôi... Tôi nhìn thấy, nhìn thấy... Nhìn thấy Aki hắn... Hắn giết người!"
"Mà, hơn nữa - tôi không biết diễn tả thế nào!"
Hồ An rụt sâu hơn vào trong tủ, nói nhanh, câu từ lộn xộn:
"Cách hắn giết người rất, rất kỳ lạ! Hoàn toàn không bình thường! Đúng vậy - hắn, hắn căn bản không bình thường!"
"Aki" trong miệng Hồ An đương nhiên là Yamamoto Akihiko.
Nhìn thấy vẻ sợ hãi tột độ của Hồ An, Bắc Tuyền và Vệ Phục Uyên nhìn nhau.
"Tóm lại, anh ra ngoài trước đi."
Bắc Tuyền dịu dàng an ủi:
"Chúng ta rời khỏi căn nhà này trước, đến chỗ có tín hiệu điện thoại thì báo cảnh sát."
Hồ An lắc đầu mạnh:
"Không được! Không được! Những người bên ngoài có súng! Còn nữa, còn nữa Aki hắn... Hắn sẽ dùng ma thuật giết người!"
"Đừng sợ."
Bắc Tuyền cười cười:
"Aki đã chết rồi."
"Đã chết?"
Hồ An nghe vậy, kinh ngạc mở to mắt: "Là, là ai giết?"
Bắc Tuyền chỉ giả vờ không biết:
"Chúng tôi chỉ thấy thi thể của hắn."
Cậu dừng lại một chút, rồi bổ sung:
"Những tên trộm cầm súng cũng đã chết một số người. Không biết có phải đồ vật chúng cần đã có được không, bây giờ hình như cũng đã rời đi rồi."
Sắc mặt Hồ An lúc này mới dịu đi một chút, hắn lắp bắp lặp lại lời Bắc Tuyền, dường như muốn xác nhận mình không nghe lầm:
"Aki hắn đã chết rồi ư?"
"Những tên trộm đó cũng đi rồi ư?"
Bắc Tuyền mỉm cười gật đầu.
Hồ An lúc này mới run rẩy bò ra khỏi tủ, như kiệt sức vịn vào tường, gần như không thể đứng vững.
"Tốt quá rồi..."
Giọng hắn nghẹn ngào, trên mặt lộ vẻ kinh hãi sau khi thoát chết:
"Tốt quá rồi, tốt quá rồi... Tôi, tôi suýt nữa đã nghĩ mình chết chắc rồi..."