- Trang chủ
- Kinh Hãi Dạ Thoại - Lữ Cát Cát
- Chương 24: 24. Thành vạn nhân mê là trải nghiệm thế nào?
Chương 24: 24. Thành vạn nhân mê là trải nghiệm thế nào?
Truyện: Kinh Hãi Dạ Thoại - Lữ Cát Cát
Tác giả: Lữ Cát Cát
- Chương 1: 1. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 2: 2. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 3: 3. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 4: 4. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 5: 5. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 6: 6. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 7: 7. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 8: 8. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 9: 9. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 10: 10. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 11: 11. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 12: 12. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 13: 13. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 14: 14. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 15: 15. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 16: 16. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 17: 17. Thành vạn nhân mê là trải nghiệm thế nào?
- Chương 18: 18. Thành vạn nhân mê là trải nghiệm thế nào?
- Chương 19: 19. Thành vạn nhân mê là trải nghiệm thế nào?
- Chương 20: 20. Thành vạn nhân mê là trải nghiệm thế nào?
- Chương 21: 21. Thành vạn nhân mê là trải nghiệm thế nào?
- Chương 22: 22. Thành vạn nhân mê là trải nghiệm thế nào?
- Chương 23: 23. Thành vạn nhân mê là trải nghiệm thế nào?
- Chương 24: 24. Thành vạn nhân mê là trải nghiệm thế nào?
- Chương 25: 25. Thành vạn nhân mê là trải nghiệm thế nào?
- Chương 26: 26. Thành vạn nhân mê là trải nghiệm thế nào?
- Chương 27: 27. Thành vạn nhân mê là trải nghiệm thế nào?
- Chương 28-1: 28.1. Thành vạn nhân mê là trải nghiệm thế nào?
- Chương 28-2: 28.2. Thành vạn nhân mê là trải nghiệm thế nào?
- Chương 29: 29. Vòng lặp
- Chương 30: 30. Vòng lặp
- Chương 31: 31. Vòng lặp
- Chương 32: 32. Vòng lặp
- Chương 33: 33. Vòng lặp
- Chương 34: 34. Vòng lặp
- Chương 35: 35. Vòng lặp
- Chương 36: 36. Vòng lặp
- Chương 37: 37. Vòng lặp
- Chương 38: 38. Vòng lặp
- Chương 39: 39. Vòng lặp
- Chương 40: 40. Vòng lặp
- Chương 41: 41. Vòng lặp
- Chương 42: 42. Vòng lặp
- Chương 43: 43. Vòng lặp
- Chương 44: 44. Vòng lặp
- Chương 45: 45. Vòng lặp
- Chương 46: 46. Vòng lặp
- Chương 47: 47. Vòng lặp
- Chương 48: 48. Vòng lặp
- Chương 49: 49. Vòng lặp
- Chương 50: 50. Vòng lặp
- Chương 51: 51. Vòng lặp
- Chương 52: 52. Vòng lặp
- Chương 53: 53. Tài sản phi pháp
- Chương 54: 54. Tài sản phi pháp
- Chương 55: 55. Tài sản phi pháp
- Chương 56: 56. Tài sản phi pháp
- Chương 57: 57. Tài sản phi pháp
- Chương 58: 58. Tài sản phi pháp
- Chương 59: 59. Tài sản phi pháp
- Chương 60: 60. Tài sản phi pháp
- Chương 61: 61. Tài sản phi pháp
- Chương 62: 62. Tài sản phi pháp
- Chương 63: 63. Tài sản phi pháp
- Chương 64: 64. Tài sản phi pháp
- Chương 65: 65. Tài sản phi pháp
- Chương 66: 66. Tài sản phi pháp
- Chương 67: 67. Tài sản phi pháp
- Chương 68: 68. Tài sản phi pháp
- Chương 69: 69. Tài sản phi pháp
- Chương 70: 70. Tài sản phi pháp
- Chương 71: 71. Tài sản phi pháp
- Chương 72: 72. Tài sản phi pháp
- Chương 73: 73. Tài sản phi pháp
- Chương 74: 74. Tài sản phi pháp
- Chương 75: 75. Tài sản phi pháp
- Chương 76: 76. Tài sản phi pháp
- Chương 77: 77. Tài sản phi pháp
- Chương 78: 78. Tài sản phi pháp
- Chương 79: 79. Tài sản phi pháp
- Chương 80: 80. Tài sản phi pháp
- Chương 81: 81. Tài sản phi pháp
- Chương 82: 82. Tài sản phi pháp
- Chương 83: 83. Tài sản phi pháp
- Chương 84: 84. Tài sản phi pháp
- Chương 85: 85. Tài sản phi pháp
- Chương 86: 86. Xích
- Chương 87: 87. Xích
- Chương 88: 88. Xích
- Chương 89: 89. Xích
- Chương 90: 90. Xích
- Chương 91: 91. Xích
- Chương 92: 92. Xích
- Chương 93: 93. Xích
- Chương 94: 94. Xích
- Chương 95: 95. Xích
- Chương 96: 96. Xích
- Chương 97: 97. Xích
- Chương 98: 98. Xích
- Chương 99: 99. Xích
- Chương 100: 100. Xích
- Chương 101: 101. Xích
- Chương 102: 102. Xích
- Chương 103: 103. Xích
- Chương 104: 104. Xích
- Chương 105: 105. Xích
- Chương 106: 106. Xích
- Chương 107: 107. Xích
- Chương 108: 108. Xích
- Chương 109: 109. Xích
- Chương 110: 110. Xích
- Chương 111: 111. Xích
- Chương 112: 112. Xích
- Chương 113: 113. Tân hôn
- Chương 114: 114. Tân hôn
- Chương 115: 115. Tân hôn
- Chương 116: 116. Tân hôn
- Chương 117: 117. Tân hôn
- Chương 118: 118. Tân hôn
- Chương 119: 119. Tân hôn
- Chương 120: 120. Tân hôn
- Chương 121: 121. Tân hôn
- Chương 122: 122. Tân hôn
- Chương 123: 123. Tân hôn
- Chương 124: 124. Tân hôn
- Chương 125: 125. Tân hôn
- Chương 126: 126. Tân hôn
- Chương 127: 127. Tân hôn
- Chương 128: 128. Tân hôn
- Chương 129: 129. Tân hôn
- Chương 130: 130. Tân hôn
- Chương 131: 131. Tân hôn
- Chương 132: 132. Tân hôn
- Chương 133: 133. Tân hôn
- Chương 134: 134. Tân hôn
- Chương 135: 135. Tân hôn
- Chương 136: 136. Tân hôn
- Chương 137: 137. Tân hôn
- Chương 138: 138. Tân hôn
- Chương 139: 139. Tân hôn
- Chương 140: 140. Tân hôn
- Chương 141: 141. Tân hôn
- Chương 142: 142. Bí cảnh
- Chương 143: 143. Bí cảnh
- Chương 144: 144. Bí cảnh
- Chương 145: 145. Bí cảnh
- Chương 146: 146. Bí cảnh
- Chương 147: 147. Bí cảnh
- Chương 148: 148. Bí cảnh
- Chương 149: 149. Bí cảnh
- Chương 150: 150. Bí cảnh
- Chương 151: 151. Bí cảnh
- Chương 152: 152. Bí cảnh
- Chương 153: 153. Bí cảnh
- Chương 154: 154. Bí cảnh
- Chương 155: 155. Bí cảnh
- Chương 156: 156. Bí cảnh
- Chương 157: 157. Bí cảnh
- Chương 158: 158. Bí cảnh
- Chương 159: 159. Bí cảnh
- Chương 160: 160. Bí cảnh
- Chương 161: 161. Dị thế
- Chương 162: 162. Dị thế
- Chương 163: 163. Dị thế
- Chương 164: 164. Dị thế
- Chương 165: 165. Dị thế
- Chương 166: 166. Dị thế
- Chương 167: 167. Dị thế
- Chương 168: 168. Dị thế
- Chương 169: 169. Dị thế
- Chương 170: 170. Dị thế
- Chương 171: 171. Dị thế
- Chương 172: 172. Dị thế
- Chương 173: 173. Dị thế
- Chương 174: 174. Dị thế
- Chương 175: 175. Dị thế
- Chương 176: 176. Dị thế
- Chương 177: 177. Dị thế
- Chương 178: 178. Dị thế
- Chương 179: 179. Dị thế
- Chương 180: 180. Dị thế
- Chương 181: 181. Dị thế
- Chương 182: 182. Dị thế
- Chương 183: 183. Dị thế
- Chương 184: 184. Dị thế
- Chương 185: 185. Dị thế
- Chương 186: 186. Dị thế
- Chương 187: 187. Dị thế
- Chương 188: 188. Dị thế
- Chương 189: 189. Dị thế
- Chương 190: 190. Dị thế (Hoàn chính văn)
- Chương 191: Phiên ngoại 1 + 2
- Chương 192: Phiên ngoại 3 + 4
- Chương 193: Phiên ngoại 5 + 6
- Chương 194: Phiên ngoại 7 + 8
- Chương 195: Phiên ngoại 9 + 10
- Chương 196: Phiên ngoại 11 + 12
- Chương 197: Phiên ngoại 13 + 14
- Chương 198: Phiên ngoại 15 + 16
- Chương 199: Phiên ngoại 17 + 18 + 19 (Hoàn toàn văn)
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Ngày 2 tháng 5, Chủ Nhật.
Bắc Tuyền và Vệ Phục Uyên ra khỏi nhà sau khi ăn sáng.
Người họ muốn gặp chính là họ Tạ, người thợ đạo cụ mà họ đã gặp một lần tại trường quay quảng cáo váy cưới vào ngày hôm qua.
Việc hẹn gặp hắn ấy rất dễ dàng. Bắc Tuyền chỉ cần gọi điện thoại và nhắc đến việc cậu có một người bạn cũng từng nghe nói đến Nhan Sương Sương, thợ đạo cụ lập tức tỏ ra nhiệt tình quá mức bình thường cùng sự cảnh giác thấp đến khó tin.
Khi Bắc Tuyền nói rằng vài ba câu nói qua điện thoại rất khó giải thích rõ ràng, họ Tạ bày tỏ có thể gặp mặt nói chuyện.
Bắc Tuyền hẹn gặp mặt ở một công viên gần đó.
Trước khi ra khỏi nhà, Vệ Phục Uyên đã từng hỏi cậu tại sao lại chọn một địa điểm ngoài trời như công viên, chẳng phải tìm một quán nhỏ có thể ngồi xuống như lần trước sẽ tốt hơn sao?
Nghe vậy, Bắc Tuyền nheo mắt lại, lộ ra nụ cười thâm sâu và xảo quyệt như một con cáo.
Cậu không nói gì, chỉ vỗ vai Vệ Phục Uyên rồi xách chiếc vali và cây dù đen cán dài của mình ra cửa.
Hai người hẹn gặp nhân viên đạo cụ lúc 9 giờ sáng.
Tuy nhiên, Bắc Tuyền cố ý đến sớm mười lăm phút, vòng quanh khu vực gặp mặt, không biết làm gì.
"Chính là ở đây sao?"
Vệ Phục Uyên đi theo phía sau Bắc Tuyền, vô cùng nghi hoặc.
Công viên buổi sáng thực ra rất náo nhiệt.
Trên quảng trường cách đó 200 mét có hơn hai mươi bà dì, chia thành hai đội thi đấu vũ đạo từ xa bằng các bài hát "Quả Táo Nhỏ" và "Một Đường Kinh Hỉ". Khu vui chơi trẻ em có một đám trẻ con đang nô đùa vui vẻ, còn có những người già đi bộ và những người trẻ tuổi năng động đang hoạt động quanh vành đai xanh của công viên.
Thế nhưng, Bắc Tuyền lại tránh xa tất cả những nơi đông người này, tìm một bãi cỏ hẻo lánh ít dấu chân người phía sau nhà kính, và còn đặc biệt chọn một chiếc ghế dài ẩn mình sau bụi cọ.
Vì nơi này thực sự khó tìm, nên mười phút sau, nhân viên đạo cụ họ Tạ mới tìm thấy hai người.
Bắc Tuyền đứng dậy, cười tủm tỉm bắt tay với đối phương.
Nhưng họ Tạ hoàn toàn không quan tâm đến những nghi thức xã giao này, vừa mở miệng đã là:
"Các anh thực sự có manh mối về Sương Sương?!"
"Đừng nóng vội."
Bắc Tuyền cười chỉ vào chiếc ghế dài trước mặt, "Chúng ta ngồi xuống nói chuyện."
Nhân viên đạo cụ ngồi phịch xuống, hai mắt mở to, nhìn chằm chằm Bắc Tuyền một cách thẳng thừng, ánh mắt sáng rực, lộ ra một vẻ cuồng nhiệt bất thường.
"Bây giờ anh có thể nói rồi chứ!?"
Bắc Tuyền hơi mỉm cười, ngón tay chỉ về phía sau người thợ đạo cụ:
"Anh nhìn xem bên kia."
Người thợ đạo cụ theo phản xạ quay đầu lại.
Giây tiếp theo, cơ thể hắn mềm nhũn, nghiêng người dựa vào lưng ghế dài.
Vệ Phục Uyên: "!!!"
Lần này anh đứng ở vị trí nghiêng phía sau, góc độ rất tốt, nhìn rõ mồn một cách Bắc Tuyền ra tay.
Ngay vừa rồi, Bắc Tuyền lợi dụng khoảnh khắc người thợ đạo cụ quay đầu, đưa hai ngón tay thành hình dao, sau đó bàn tay nâng "dao" lên và chém xuống một cách chuẩn xác vào chỗ nối giữa xương cổ và hộp sọ của đối phương.
Họ Tạ đáng thương thậm chí còn chưa kịp kêu một tiếng, hai mắt trợn ngược liền ngất đi ngay lập tức.
Chiêu này thật sự quá đỗi quen mắt, Vệ Phục Uyên nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ.
Sau gáy anh nổi lên một lớp da gà, dường như cơn đau từ hai lần trước bị Bắc Tuyền gõ ngất lại ùa về.
- Khó trách lại hẹn người đến cái góc hẻo lánh này, hóa ra tên này ngay từ đầu đã định trực tiếp ra tay đánh ngất người ta sao!?
Nghĩ đến đây, Vệ Phục Uyên lại giật mình.
Anh ngẩng đầu nhìn quanh, rất nhanh đã tìm thấy camera giám sát công viên trên một cây cột đèn đường:
"Móa nó!"
Mặt Vệ Phục Uyên xanh mét, quay đầu quát vào Bắc Tuyền:
"Cậu đừng có ra tay ở nơi công cộng được không! Bị ghi lại hết rồi, rõ ràng là bằng chứng phạm tội đó!"
Bắc Tuyền dường như cảm thấy dáng vẻ hoảng loạn giậm chân của Vệ công tử rất thú vị, không lập tức giải thích, ngược lại mỉm cười thưởng thức khuôn mặt điển trai đỏ bừng vì tức giận của Vệ Phục Uyên một lát, rồi mới lấy ra một lọ nước mắt trâu, đưa cho anh.
"Này, xịt một chút đi."
Vệ Phục Uyên không biết cậu muốn làm gì, nhưng vẫn nhận lấy lọ nước mắt trâu, xịt vào mắt mình.
Bắc Tuyền giơ tay chỉ một cái, "Bây giờ cậu nhìn lại camera giám sát xem."
Vệ Phục Uyên làm theo, rồi ngây người ra.
Trên camera giám sát không biết từ khi nào xuất hiện một đám sương mù màu trắng, giống như một cái nắp, bao phủ chặt chẽ màn hình.
"Yên tâm đi, dù chúng ta đang làm gì thì camera giám sát cũng sẽ không quay được."
Lúc này Vệ Phục Uyên mới hiểu ra, hóa ra vừa nãy Bắc Tuyền đi đi lại lại gần đó không phải chỉ đơn thuần là tản bộ.
Cậu còn làm những chuyện quan trọng hơn - ví dụ như dùng chút tiểu xảo để tránh những "hành vi phạm pháp" của họ bị lưu lại bằng chứng.
"Thôi được."
Vệ Phục Uyên hơi yên tâm một chút, rồi hỏi Bắc Tuyền:
"Nhưng mà cậu đánh ngất người này là để làm gì?"
Bắc Tuyền mỉm cười vẫy tay về phía anh:
"Tiểu Vệ, cậu lại đây."
Vệ Phục Uyên phản xạ có điều kiện định bước tới, nhưng vì bị lừa nhiều lần nên anh lập tức cảnh giác:
"Rốt cuộc cậu muốn làm gì!?"
- Chậc, khó lừa rồi!
Bắc Tuyền rất tiếc nuối nghĩ.
Cậu chỉ vào người đàn ông đang bất tỉnh dựa vào ghế:
"Tôi muốn cậu giúp 'xem' ký ức của hắn."
Vệ Phục Uyên mất hai giây để hiểu ý nghĩa của hai chữ "xem", ngay sau đó sắc mặt đột biến.
"Con mợ nó!"
Anh buột miệng thốt ra:
"Cậu không phải là muốn giống như hai lần trước đó sao -"
Bắc Tuyền cười vô cùng tự nhiên: "Đúng vậy."
Vệ Phục Uyên: "..."
Nếu có thể, Vệ công tử thật sự không muốn lại trải nghiệm cái cảm giác bị Bắc Tuyền đánh ngất rồi bị buộc phải nhìn thấy một đoạn ký ức nào đó của người khác.
Anh cố gắng mặc cả với Bắc Tuyền, "Chẳng lẽ cậu không thể tự mình đi xem sao?"
"Đúng là như vậy."
Bắc Tuyền nhún vai, lại cong mắt lên, cười vô tội về phía Vệ Phục Uyên:
"Cho nên tôi mới cần cậu như vậy mà."
Khi Bắc Tuyền nói những lời này, cố ý hạ thấp giọng, còn rất có tâm cơ mà nhấn mạnh vào hai chữ "cần", làm cho những lời này nghe có vẻ ám muội lạ thường.
Rõ ràng, chiêu này tuy đơn giản nhưng lại trúng tử huyệt của Vệ thiếu gia.
Anh bực bội xoay vài vòng tại chỗ, giằng co giữa việc bỏ cuộc và miễn cưỡng khuất phục mất chừng năm phút.
Cuối cùng anh dừng lại, quay đầu nhìn về phía Bắc Tuyền:
"Người này còn sống..."
Anh xác nhận với ông chủ:
"Vậy chút nữa tôi sẽ nhìn thấy những thứ không quá kinh khủng, đúng không?"
Bắc Tuyền gật đầu, dùng giọng điệu dịu dàng như dỗ trẻ con trả lời:
"Cậu chỉ cần nhìn xem Nhan Sương Sương trong ký ức của hắn, và rốt cuộc lúc đó ai ở bên cạnh cô ấy là được."
Bắc Tuyền nói nhẹ nhàng như vậy, quả thật cứ như cậu chỉ bảo Vệ Phục Uyên mở cửa xem nhà vệ sinh có ai khác không vậy.
Vệ Phục Uyên khuất phục.
Tuy nhiên, anh vẫn cứng đầu đưa ra yêu cầu cuối cùng của mình:
"Cậu có thể đừng đánh gáy tôi nữa được không?"
Bắc Tuyền nhăn mày khó xử.
"Chiêu này là nhanh nhất."
Cậu lẩm bẩm:
"Nếu không đánh gáy cậu thì tôi sợ không đánh ra được..."
Vệ Phục Uyên: "Đánh cái gì ra được?"
Bắc Tuyền:
"Không có cách nào khác, vậy thì chỉ có thể như vậy..."
Nói xong, cậu đứng dậy, đi đến trước mặt Vệ Phục Uyên, đối diện với anh, hai người cách nhau chưa đầy hai mươi centimet.
Việc đột ngột phá vỡ khoảng cách an toàn khiến Vệ Phục Uyên hoảng sợ, anh còn chưa kịp lùi lại, Bắc Tuyền đã bất ngờ vươn hai tay, ôm lấy khuỷu tay của anh.
Vệ Phục Uyên: "!!!"
Hai cánh tay của Bắc Tuyền vòng không quá chặt, nhưng thật sự đó là một cái ôm.
Vệ Phục Uyên chỉ cảm thấy hai tai "ong" một tiếng, máu dồn hết lên má, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không thể suy nghĩ:
"Cậu cậu cậu, cậu làm cái - phốc!"
Anh còn chưa nói hết câu, Bắc Tuyền đã dùng sức vỗ một cái vào lưng anh.
Vệ Phục Uyên cảm thấy mình như bị một con gấu nâu Bắc Mỹ giáng một đòn vào ngực, tim gan tì vị lệch hết, hai lá phổi suýt chút nữa muốn trào ra từ cổ họng.
Dưới lực tác động, Vệ Phục Uyên theo bản năng lao về phía trước, cả người chìm vào lòng Bắc Tuyền.
Giây tiếp theo, anh cảm thấy mình bị người ta nhấc bổng lên bằng gáy, giống như một con thỏ bị nhấc lên, rồi nhẹ bẫng ném về phía trước.
- Cái quỷ gì thế này!
Khi Vệ Phục Uyên bay ra, nội tâm đã sụp đổ đến cực điểm.
Rõ ràng anh là một gã đàn ông cao 1 mét 87 khỏe mạnh, cho dù Bắc Tuyền có là nhà vô địch cử tạ thế giới cũng không thể ném anh xa hai mét như ném một bao tải rỗng được!?
Nhưng không kịp nghĩ nhiều, Vệ Phục Uyên đã giống như một con sóc bay, dang rộng tay chân, thẳng tắp lao tới người thợ đạo cụ họ Tạ đang nằm dựa trên ghế.
Trong cơn quay cuồng trời đất, Vệ Phục Uyên cảm thấy mình một lần nữa chìm vào một đám chất lỏng đặc sệt.
Anh miễn cưỡng mở mắt, phát hiện mình đang ở trong một văn phòng xa lạ.
Văn phòng rất lớn, phong cách trang trí hoàn toàn phù hợp với hai nguyên tắc "sạch sẽ" và "hiệu quả", hai bên xếp ngay ngắn hai hàng bàn máy tính có vách ngăn, nhìn có thể chứa ít nhất mười hai người cùng làm việc.
Vệ Phục Uyên nhận ra đây là thị giác của thợ đạo cụ họ Tạ, anh đã đi vào ký ức của đối phương.
Quả nhiên, anh thấy mình đứng dậy, trong tay cầm một chồng bản vẽ, vội vàng đi về phía cửa văn phòng.
Vệ Phục Uyên, hay nói đúng hơn là người thợ đạo cụ lúc đó, bước chân vội vã, ở khúc cua hành lang đã đụng phải một người.
Người phụ nữ kêu lên một tiếng kinh ngạc, lùi lại một bước.
"Ối!"
Đối phương kêu lên:
"Lão Tạ ông vội vàng gì thế? Vai tôi suýt nữa thì lệch rồi!"
Thợ đạo cụ rõ ràng là nhận ra đối phương, hắn vội vàng xin lỗi:
"Tiểu Mạc, thật ngại quá, tôi vừa nãy không nhìn thấy cô!"
Người phụ nữ vừa cúi xuống nhặt tập tài liệu rơi trên sàn, vừa quay đầu nói với một người khác:
"Không sao, tôi không bị thương, Sương Sương cô không cần lo lắng."
Vệ Phục Uyên nghe thấy thợ đạo cụ hỏi:
"Cô đang nói chuyện với ai thế?"
"Giới thiệu với ông một chút, đồng nghiệp mới của tôi."
Người phụ nữ cười trả lời:
"Thế nào, cô bé mắt to mặt nhỏ này, xinh đẹp thật phải không?"
Nói rồi, cô ta đưa tay kéo, liền từ phía sau góc tường lôi ra một cô gái trẻ.
Ánh mắt của thợ đạo cụ họ Tạ di chuyển theo tay người phụ nữ đang nắm cánh tay đối phương đến khuôn mặt của người kia.
Đập vào mắt hắn đầu tiên là một khuôn mặt trái xoan tinh xảo nhỏ như bàn tay, cùng với một đôi mắt hạnh nhân trong veo.
"Cô ấy vừa đến bộ phận của chúng ta thực tập tháng này."
Người phụ nữ nói ra tên cô bé.
"Tên là Nhan Sương Sương, Nhan trong màu sắc (*), Sương trong sương tuyết."
(*)
"Màu sắc" (顏色) phiên âm pinyin là
yánsè
. Chữ
yán
đứng riêng phiên âm Hán Việt là Nhan.