- Trang chủ
- Kinh Hãi Dạ Thoại - Lữ Cát Cát
- Chương 143: 143. Bí cảnh
Chương 143: 143. Bí cảnh
Truyện: Kinh Hãi Dạ Thoại - Lữ Cát Cát
Tác giả: Lữ Cát Cát
- Chương 1: 1. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 2: 2. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 3: 3. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 4: 4. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 5: 5. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 6: 6. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 7: 7. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 8: 8. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 9: 9. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 10: 10. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 11: 11. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 12: 12. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 13: 13. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 14: 14. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 15: 15. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 16: 16. Ngươi sẽ mơ thấy cái chết sao?
- Chương 17: 17. Thành vạn nhân mê là trải nghiệm thế nào?
- Chương 18: 18. Thành vạn nhân mê là trải nghiệm thế nào?
- Chương 19: 19. Thành vạn nhân mê là trải nghiệm thế nào?
- Chương 20: 20. Thành vạn nhân mê là trải nghiệm thế nào?
- Chương 21: 21. Thành vạn nhân mê là trải nghiệm thế nào?
- Chương 22: 22. Thành vạn nhân mê là trải nghiệm thế nào?
- Chương 23: 23. Thành vạn nhân mê là trải nghiệm thế nào?
- Chương 24: 24. Thành vạn nhân mê là trải nghiệm thế nào?
- Chương 25: 25. Thành vạn nhân mê là trải nghiệm thế nào?
- Chương 26: 26. Thành vạn nhân mê là trải nghiệm thế nào?
- Chương 27: 27. Thành vạn nhân mê là trải nghiệm thế nào?
- Chương 28-1: 28.1. Thành vạn nhân mê là trải nghiệm thế nào?
- Chương 28-2: 28.2. Thành vạn nhân mê là trải nghiệm thế nào?
- Chương 29: 29. Vòng lặp
- Chương 30: 30. Vòng lặp
- Chương 31: 31. Vòng lặp
- Chương 32: 32. Vòng lặp
- Chương 33: 33. Vòng lặp
- Chương 34: 34. Vòng lặp
- Chương 35: 35. Vòng lặp
- Chương 36: 36. Vòng lặp
- Chương 37: 37. Vòng lặp
- Chương 38: 38. Vòng lặp
- Chương 39: 39. Vòng lặp
- Chương 40: 40. Vòng lặp
- Chương 41: 41. Vòng lặp
- Chương 42: 42. Vòng lặp
- Chương 43: 43. Vòng lặp
- Chương 44: 44. Vòng lặp
- Chương 45: 45. Vòng lặp
- Chương 46: 46. Vòng lặp
- Chương 47: 47. Vòng lặp
- Chương 48: 48. Vòng lặp
- Chương 49: 49. Vòng lặp
- Chương 50: 50. Vòng lặp
- Chương 51: 51. Vòng lặp
- Chương 52: 52. Vòng lặp
- Chương 53: 53. Tài sản phi pháp
- Chương 54: 54. Tài sản phi pháp
- Chương 55: 55. Tài sản phi pháp
- Chương 56: 56. Tài sản phi pháp
- Chương 57: 57. Tài sản phi pháp
- Chương 58: 58. Tài sản phi pháp
- Chương 59: 59. Tài sản phi pháp
- Chương 60: 60. Tài sản phi pháp
- Chương 61: 61. Tài sản phi pháp
- Chương 62: 62. Tài sản phi pháp
- Chương 63: 63. Tài sản phi pháp
- Chương 64: 64. Tài sản phi pháp
- Chương 65: 65. Tài sản phi pháp
- Chương 66: 66. Tài sản phi pháp
- Chương 67: 67. Tài sản phi pháp
- Chương 68: 68. Tài sản phi pháp
- Chương 69: 69. Tài sản phi pháp
- Chương 70: 70. Tài sản phi pháp
- Chương 71: 71. Tài sản phi pháp
- Chương 72: 72. Tài sản phi pháp
- Chương 73: 73. Tài sản phi pháp
- Chương 74: 74. Tài sản phi pháp
- Chương 75: 75. Tài sản phi pháp
- Chương 76: 76. Tài sản phi pháp
- Chương 77: 77. Tài sản phi pháp
- Chương 78: 78. Tài sản phi pháp
- Chương 79: 79. Tài sản phi pháp
- Chương 80: 80. Tài sản phi pháp
- Chương 81: 81. Tài sản phi pháp
- Chương 82: 82. Tài sản phi pháp
- Chương 83: 83. Tài sản phi pháp
- Chương 84: 84. Tài sản phi pháp
- Chương 85: 85. Tài sản phi pháp
- Chương 86: 86. Xích
- Chương 87: 87. Xích
- Chương 88: 88. Xích
- Chương 89: 89. Xích
- Chương 90: 90. Xích
- Chương 91: 91. Xích
- Chương 92: 92. Xích
- Chương 93: 93. Xích
- Chương 94: 94. Xích
- Chương 95: 95. Xích
- Chương 96: 96. Xích
- Chương 97: 97. Xích
- Chương 98: 98. Xích
- Chương 99: 99. Xích
- Chương 100: 100. Xích
- Chương 101: 101. Xích
- Chương 102: 102. Xích
- Chương 103: 103. Xích
- Chương 104: 104. Xích
- Chương 105: 105. Xích
- Chương 106: 106. Xích
- Chương 107: 107. Xích
- Chương 108: 108. Xích
- Chương 109: 109. Xích
- Chương 110: 110. Xích
- Chương 111: 111. Xích
- Chương 112: 112. Xích
- Chương 113: 113. Tân hôn
- Chương 114: 114. Tân hôn
- Chương 115: 115. Tân hôn
- Chương 116: 116. Tân hôn
- Chương 117: 117. Tân hôn
- Chương 118: 118. Tân hôn
- Chương 119: 119. Tân hôn
- Chương 120: 120. Tân hôn
- Chương 121: 121. Tân hôn
- Chương 122: 122. Tân hôn
- Chương 123: 123. Tân hôn
- Chương 124: 124. Tân hôn
- Chương 125: 125. Tân hôn
- Chương 126: 126. Tân hôn
- Chương 127: 127. Tân hôn
- Chương 128: 128. Tân hôn
- Chương 129: 129. Tân hôn
- Chương 130: 130. Tân hôn
- Chương 131: 131. Tân hôn
- Chương 132: 132. Tân hôn
- Chương 133: 133. Tân hôn
- Chương 134: 134. Tân hôn
- Chương 135: 135. Tân hôn
- Chương 136: 136. Tân hôn
- Chương 137: 137. Tân hôn
- Chương 138: 138. Tân hôn
- Chương 139: 139. Tân hôn
- Chương 140: 140. Tân hôn
- Chương 141: 141. Tân hôn
- Chương 142: 142. Bí cảnh
- Chương 143: 143. Bí cảnh
- Chương 144: 144. Bí cảnh
- Chương 145: 145. Bí cảnh
- Chương 146: 146. Bí cảnh
- Chương 147: 147. Bí cảnh
- Chương 148: 148. Bí cảnh
- Chương 149: 149. Bí cảnh
- Chương 150: 150. Bí cảnh
- Chương 151: 151. Bí cảnh
- Chương 152: 152. Bí cảnh
- Chương 153: 153. Bí cảnh
- Chương 154: 154. Bí cảnh
- Chương 155: 155. Bí cảnh
- Chương 156: 156. Bí cảnh
- Chương 157: 157. Bí cảnh
- Chương 158: 158. Bí cảnh
- Chương 159: 159. Bí cảnh
- Chương 160: 160. Bí cảnh
- Chương 161: 161. Dị thế
- Chương 162: 162. Dị thế
- Chương 163: 163. Dị thế
- Chương 164: 164. Dị thế
- Chương 165: 165. Dị thế
- Chương 166: 166. Dị thế
- Chương 167: 167. Dị thế
- Chương 168: 168. Dị thế
- Chương 169: 169. Dị thế
- Chương 170: 170. Dị thế
- Chương 171: 171. Dị thế
- Chương 172: 172. Dị thế
- Chương 173: 173. Dị thế
- Chương 174: 174. Dị thế
- Chương 175: 175. Dị thế
- Chương 176: 176. Dị thế
- Chương 177: 177. Dị thế
- Chương 178: 178. Dị thế
- Chương 179: 179. Dị thế
- Chương 180: 180. Dị thế
- Chương 181: 181. Dị thế
- Chương 182: 182. Dị thế
- Chương 183: 183. Dị thế
- Chương 184: 184. Dị thế
- Chương 185: 185. Dị thế
- Chương 186: 186. Dị thế
- Chương 187: 187. Dị thế
- Chương 188: 188. Dị thế
- Chương 189: 189. Dị thế
- Chương 190: 190. Dị thế (Hoàn chính văn)
- Chương 191: Phiên ngoại 1 + 2
- Chương 192: Phiên ngoại 3 + 4
- Chương 193: Phiên ngoại 5 + 6
- Chương 194: Phiên ngoại 7 + 8
- Chương 195: Phiên ngoại 9 + 10
- Chương 196: Phiên ngoại 11 + 12
- Chương 197: Phiên ngoại 13 + 14
- Chương 198: Phiên ngoại 15 + 16
- Chương 199: Phiên ngoại 17 + 18 + 19 (Hoàn toàn văn)
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Kỳ thực, ban đầu Bắc Tuyền không hề có ý định đưa Vệ Phục Uyên đi cùng, nhưng bị cậu bạn trai nhỏ một làm nũng hai ăn vạ, đành phải chịu thua.
Vệ Phục Uyên không biết "đi âm" nguy hiểm đến mức nào mà lại khiến Khương Nam Ngạn phản ứng gay gắt như vậy.
Nhưng so với việc để Bắc Tuyền một mình mạo hiểm, còn bản thân thì chỉ biết lo lắng, đứng ngồi không yên, thì cậu thà đi theo Bắc Tuyền, để đối phương luôn ở trong tầm mắt của mình.
Hơn nữa, ở một phương diện nào đó, Vệ Phục Uyên rất hiểu rõ tính cách của Bắc Tuyền.
Nếu chỉ có một mình, Bắc Tuyền có thể sẽ làm ra nhiều hành vi mạo hiểm để đạt được mục đích. Nhưng nếu có Vệ Phục Uyên ở bên cạnh, Bắc Tuyền sẽ cẩn thận hơn rất nhiều, mỗi quyết định đều phải đảm bảo an toàn cho anh.
Tuy không hiểu nhiều về huyền học, nhưng Vệ Phục Uyên biết mình chính là sợi dây bảo hiểm của Bắc Tuyền. Chỉ cần anh không buông tay, Bắc Tuyền sẽ không như con diều đứt dây, bay đến nơi mà anh không thể nhìn thấy.
"Thôi được, Tiểu Vệ, anh đi cùng em."
Bắc Tuyền suy nghĩ một lúc, cuối cùng hạ quyết tâm.
"Nhưng nếu anh đi cùng, chúng ta phải chuẩn bị kỹ hơn một chút."
Bắc Tuyền viết một lá bùa cho Vệ Phục Uyên, trên đó là sinh thần bát tự của một người đã chết.
Chiêu này trước đây Bắc Tuyền đã từng dạy Khương Nam Ngạn.
Lúc đó, Khương Nam Ngạn giấu lá bùa ghi sinh thần bát tự của Tô Lan vào con rối làm từ cành cây, rồi che giấu hơi thở của bản thân. Nhờ vậy, trong mắt những thứ ở âm phủ, con rối gỗ sẽ biến thành Tô Lan.
"Thật sự có hiệu quả không?"
Sau khi hiểu sơ qua nguyên lý của lá bùa, Vệ Phục Uyên vẫn còn chút nghi hoặc.
"Những hồn ma dưới âm phủ chẳng lẽ không có mắt hay sao, mà lại có thể nhận sai?"
"Ừ."
Bắc Tuyền rải một nhúm bột phấn màu trắng vào lá bùa, rồi gấp lại thành một chiếc túi tam giác nhỏ, vừa mỉm cười gật đầu.
"Đúng là như vậy đấy."
Cậu giải thích:
"Vì người 'dưới đó', khi 'nhìn' mọi thứ, không dùng hai mắt, mà là cảm nhận hơi thở của đối phương... Nếu phải hình dung, hiệu quả đại khái giống như anh mở tuệ nhãn vậy."
Bắc Tuyền nhét chiếc túi bùa vào túi áo trong của Vệ Phục Uyên.
"Bên trong lá bùa này là tro cốt của người có sinh thần bát tự đó, cùng với một ít bột mông thạch, đất mộ phần và những thứ chí âm khác. Vì vậy, trong mắt những 'thứ đó', anh chính là một người đã chết."
Vệ Phục Uyên tuy biết Bắc Tuyền thường có những pháp thuật kỳ lạ, nhưng khi nghe rõ ràng rằng gói đồ nhỏ kia là tro cốt, anh vẫn cảm thấy một luồng hơi lạnh sống lưng.
"... Cái này..."
Cố nén xúc động muốn móc gói bùa ra, anh cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh:
"Có thể cho anh biết, đây là... tro cốt của ai không?"
Bắc Tuyền đáp ngay lập tức: "Đương nhiên là của em."
Vệ Phục Uyên: "???"
Đôi mắt anh mở to hết cỡ, tràn đầy vẻ khó tin:
"Em em em em nói gì cơ!?"
"Anh không phải đã xem ký ức của em rồi sao?"
Bắc Tuyền trả lời:
"Kiếp trước của em đã chết hơn 600 năm rồi, tuy thi thể vẫn chưa phân hủy trong huyệt tụ âm, nhưng khi em nhập vào cơ thể này, thì cơ thể cũ cũng không còn hữu dụng nữa, tự nhiên phải trở về với cát bụi thôi."
Cậu cười cười:
"Đương nhiên, đất mộ phần cũng lấy từ mộ của 'em', vật tận dụng mà!"
Giọng điệu của cậu quá đỗi thản nhiên, tự nhiên như thể chỉ đang nói về việc vứt đi một miếng thịt heo hết hạn, khiến Vệ Phục Uyên nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Ban đầu, khi nghe nói mình đang mang theo một gói tro cốt, Vệ Phục Uyên cảm thấy rợn người, nhưng khi biết tro cốt đó lại là của Bắc Tuyền, tâm trạng anh hoàn toàn thay đổi.
"Em... con người này thật là..."
Vệ Phục Uyên đưa tay ấn vào ngực, cảm nhận chiếc túi bùa nhỏ bên trong lớp áo, suy nghĩ vô cùng hỗn loạn.
"Làm sao có thể dùng tro cốt của chính mình làm nguyên liệu chứ!"
Anh hạ quyết tâm, chờ sau khi "đi âm" xong, cậu nhất quyết sẽ không trả lại gói bùa này cho Bắc Tuyền, mà phải... phải làm sao đây? Anh vẫn chưa nghĩ ra.
"Tục ngữ có câu, chuyện cũ kiếp trước đã vứt đi rồi sao!"
Bắc Tuyền cười xoa xoa mặt Vệ Phục Uyên, lại thân mật cọ vào vành tai anh một cái.
"Tuy em chưa từng qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà, nhưng cũng coi như là người đã chết đi sống lại, chẳng có gì không thể vứt bỏ."
Vệ Phục Uyên há miệng.
Anh cảm thấy lời biện hộ của Bắc Tuyền có chỗ nào đó không đúng, rất muốn phản bác. Nhưng nghĩ lại, bản thân rõ ràng chưa từng "chết", sao có thể đứng trên lập trường của một người bình thường mà phán xét một người có trải nghiệm đặc biệt như Bắc Tuyền?
Thế là anh bực bội ngậm miệng lại, không nói gì, chỉ im lặng ấn chặt gói bùa nhỏ giấu trong ngực.
Bắc Tuyền thấy cậu bạn trai nhỏ không hiểu sao bỗng nhiên ủ rũ, hơi bối rối, nhưng cậu không truy hỏi, chỉ nắm tay Vệ Phục Uyên, cười nói với anh:
"Được rồi, chúng ta phải chuẩn bị 'đi xuống' thôi."
Khi Bắc Tuyền đưa Vệ Phục Uyên vào phòng khách, Khương Nam Ngạn và Chu Lăng đã sắp xếp xong hiện trường nghi thức "đi âm".
Nghi thức chuẩn bị vô cùng đơn giản, chỉ có một chiếc bàn thờ phủ vải vàng, và một cái chân nến.
Bắc Tuyền bảo Khương Nam Ngạn mở cửa chính ra, sau đó lấy ra sợi tơ hồng luôn mang theo bên mình, dùng những vật lặt vặt trong phòng làm điểm tựa, buộc ra một con "đường" từ bàn thờ kéo dài ra ngoài phố.
Sau khi làm xong mọi thứ, Bắc Tuyền bảo Vệ Phục Uyên ngồi xuống một chiếc bồ đoàn trước bàn thờ, còn cậu thì ngồi xuống chiếc bồ đoàn bên cạnh.
"Lát nữa anh đi cùng em, dọc đường đi bất kể nhìn thấy gì, nghe thấy gì, tuyệt đối không được quay đầu lại, nhớ chưa?"
Vừa dặn dò những điều cần chú ý cho Vệ Phục Uyên, Bắc Tuyền vừa rút một đoạn tơ hồng, buộc vào cổ tay của hai người.
"Còn nữa, khi đến 'dưới đó', không được tùy tiện mở miệng nói chuyện, phải đi sát bên cạnh em, không được rời xa một bước."
Vệ Phục Uyên cúi đầu nhìn sợi tơ hồng buộc trên cổ tay mình, bất giác nghĩ đến cụm từ "sợi tơ hồng Nguyệt Lão", trong lòng thầm vui sướng, má hơi đỏ lên, lại thầm tiếc nuối vì sao không buộc vào ngón áp út, nếu không sẽ càng giống.
Bắc Tuyền thấy Vệ Phục Uyên không đáp lại, không nhịn được hỏi lại một lần:
"Anh có nghe thấy em nói không?"
Vệ Phục Uyên vội vàng đuổi những suy nghĩ viển vông trong đầu đi, gật đầu thật mạnh:
"Nghe rồi, đảm bảo không mở miệng, cũng không rời xa em nửa bước!"
Lúc này Bắc Tuyền mới hài lòng.
Cậu quay đầu vẫy tay với Khương Nam Ngạn.
Tiểu Khương nhanh nhẹn tắt đèn phòng khách, rồi mò mẫm đi đến trước bàn thờ, rút ba nén hương to thắp lên, c*m v** lư hương.
"Hương này có thể cháy trong một giờ."
Khương Nam Ngạn dặn dò:
"Trong vòng một giờ, các cậu phải quay về."
Bắc Tuyền gật đầu, "Tôi biết rồi."
Dứt lời, cậu biến ra Bút Khuynh Quang Vạn Tượng, rạch một đường trên lòng bàn tay, lấy máu làm môi giới, vẽ một lá bùa giữa không trung.
Khi lá bùa hoàn thành, Bắc Tuyền thu Hút Khuynh Quang Vạn Tượng vào đan điền, sau đó nắm lấy tay Vệ Phục Uyên, giọng nói không lớn, nhưng kiên quyết:
"Anh đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Vệ Phục Uyên nghiêng đầu, trong bóng tối, đôi mắt anh sáng rực một cách kinh ngạc.
Anh nắm chặt tay Bắc Tuyền, "Ừ, sẵn sàng rồi."
Bắc Tuyền cong môi cười.
Giây tiếp theo, lá bùa đỏ như máu giữa không trung rơi xuống người hai người.
Vệ Phục Uyên cảm giác gáy mình bị một lực vô hình mạnh mẽ va chạm, cả người không kiểm soát được mà đột nhiên "bay" ra ngoài.
-- Chết tiệt!!
Khoảnh khắc đó, nội tâm anh vô cùng sụp đổ.
Cảm giác này quá quen thuộc, chẳng phải y hệt như mỗi lần Bắc Tuyền "chụp" anh bay đi sao!?
Nhưng lần này, Vệ Phục Uyên chỉ lảo đảo về phía trước hai bước, liền cảm thấy cổ tay truyền đến một lực kéo, kéo anh lại một cách cứng nhắc.
Vệ Phục Uyên quay đầu lại, phát hiện Bắc Tuyền đang đứng sau lưng, tay hơi duỗi ra, sợi tơ hồng trên cổ tay anh kéo dài đến cổ tay anh, giữ anh lại không cho bay đi.
Bắc Tuyền đi nhanh hai bước, đuổi kịp Vệ Phục Uyên, nắm lấy tay anh.
"Chúng ta đi."
Cậu nhấc cằm về phía trước.
Vệ Phục Uyên ngẩng đầu theo chỉ dẫn của Bắc Tuyền, bất ngờ phát hiện, phía trước xuất hiện một con đường mòn ngoằn ngoèo.
-- Cái gì thế này!?
Vệ Phục Uyên hoàn toàn bị chấn động.
Cậu rõ ràng nhớ rất rõ, mình đang ở trong phòng khách của Tam Đồ Xuyên!
Anh đã ở đây gần bốn tháng, nhưng chưa từng thấy một con đường mòn ngoằn ngoèo, đen kịt, không biết đi về đâu như thế này!
Vệ Phục Uyên theo bản năng muốn quay đầu lại xem phía sau có phải là cảnh vật quen thuộc không.
Nhưng mặt anh vừa mới lệch đi, tay đã bị Bắc Tuyền nắm chặt.
"Anh quên en dặn những gì rồi sao?"
Vệ Phục Uyên vội vàng quay đầu lại, không dám nhúc nhích nữa.
"Đi thôi, nhớ kỹ từng lời em đã dặn."
Nói xong, Bắc Tuyền bước chân, nắm Vệ Phục Uyên, đi lên con đường dài, sâu hun hút và không thấy điểm cuối phía trước.
Đây là con đường kỳ lạ nhất mà Vệ Phục Uyên đã từng đi qua trong 21 năm cuộc đời.
Nói là "đường mòn", là vì bất kể là lúc xuất phát hay bây giờ, nhìn bằng mắt thường, con đường dưới chân họ trông rất ngoằn ngoèo, gập ghềnh, hoàn toàn minh họa cho cái tên "đường mòn lòng dê".
Nhưng khi thật sự bước đi, Vệ Phục Uyên mới phát hiện, con đường này rộng hơn nhiều so với cảm nhận của cậu.
Bởi vì anh luôn cảm thấy, xung quanh mình còn có rất nhiều "người" đang qua lại.
Nói là "người", thật ra không chính xác lắm.
Vì Vệ Phục Uyên cũng không thể khẳng định những thứ đi qua bên cạnh anh rốt cuộc có phải là "người" hay không.
Một số trong chúng có hình dáng "người", một số lại giống như một đám sương mù mờ ảo hoặc cái bóng mỏng manh. Thậm chí có không ít thứ hình dáng lởm chởm, xiên vẹo, Vệ Phục Uyên căn bản không thể miêu tả chính xác ngoại hình của chúng -- nhưng dù thế nào, chúng tuyệt đối không phải là dáng vẻ mà một con người bình thường nên có!
Những "thứ" này có một vài cái mang theo nguồn sáng.
Từ hình dạng và độ sáng mà xem, đó là những đốm sáng mờ ảo bay lơ lửng, chắc hẳn là đèn lồng, nến hay những thứ tương tự.
Thi thoảng có bóng dáng "quang" đi với tốc độ nhanh hơn một chút, cũng sẽ khiến những thứ đang mò mẫm đi đường bên cạnh tranh nhau đuổi theo, rất nhanh tụ lại thành đám, cho đến khi những "cái đuôi" hoàn toàn che khuất chút ánh sáng mờ nhạt đó.