Phó Sùng túm lấy cổ áo anh Nham, xách cả người hắn ném mạnh vào bức tường bên cạnh.
“Rầm!” – Âm thanh trầm đục khi đầu hắn đập vào tường khiến nhiều người hét lên sợ hãi.
“Anh đã cho cô ấy uống cái gì?”
Anh Nham đau đến mức mặt mày méo xệch: “Chỉ là thuốc mê thôi, Tổng giám đốc Phó…” “Tôi sai rồi, sai thật rồi…”
“Ngài yên tâm, tôi chưa làm gì hết!”
Phó Sùng đấm thẳng vào mặt hắn, từng cú đấm nặng như thép giáng xuống.
Đến khi tên đó gần như bất tỉnh, anh mới vứt hắn xuống đất như ném rác.
Trợ lý tổng giám đốc vội chạy vào, vừa thấy cảnh tượng đã hỏi: “Phó tổng, xử lý thế nào ạ?”
Phó Sùng cúi đầu tháo cà vạt đang dính máu, ném sang một bên. “Đập gãy cả hai tay, ném hắn trước cổng đồn cảnh sát.
Những việc còn lại cậu phối hợp xử lý.”
“Rõ ạ.”
Phó Sùng bế ngang tôi lên, sải bước rời khỏi phòng.
“Phó Sùng!” “Anh phát điên vì một con đàn bà khác sao?!”
Thư Hân hét lên, giọng nghẹn ngào: “Anh có thể tỉnh táo một chút được không? Ai mới là bạn gái của anh hả?!”
Anh nhìn cô ta bằng ánh mắt như đang nhìn một người xa lạ – ánh nhìn đó khiến Thư Hân như bị cứa nát tim.
“Anh đã hứa với em rồi – sau khi hợp đồng với cô ấy hết hạn, sẽ công khai em.”
“Anh biết em hậm hực, trong khoảng thời gian này làm khó cô ấy, anh cũng đã mắt nhắm mắt mở bỏ qua.”
“Nhưng Thư Hân – lần này, em đã đi quá giới hạn rồi.”
Đây là lần đầu tiên Phó Sùng thẳng thừng khiến một người phụ nữ mất mặt trước đám đông.
“Chúng ta dừng lại ở đây đi, như vậy sẽ tốt cho cả hai.” – Anh nói, giọng trầm tĩnh.
Thư Hân cười, nước mắt không ngừng rơi: “Nghe thật hay ho, thật đàng hoàng.”
“Nghe như thể anh chia tay vì thất vọng với em vậy.”
“Thực tế một chút đi – nói thẳng ra là anh thích cô ta rồi, khó lắm sao?”
Phó Sùng không hề phủ nhận.
“Đó là điều em muốn nghe sao?”
Thư Hân gào khóc trong tuyệt vọng, vung tay hất tung chai rượu và ly tách trên bàn trà xuống đất.
Phó Sùng không chút động lòng, vẫn thản nhiên rời khỏi phòng bao.
22
Tôi có cảm giác mình bị anh nhẹ nhàng nhưng dứt khoát ném vào trong xe.
Mỗi lần xe rẽ qua một khúc cua, rượu và thuốc mê trong bụng tôi lại quẫy lên, cuộn trào như sóng dữ.
Đầu tôi choáng váng khủng khiếp.
Tôi cuộn người lại, mơ hồ lẩm bẩm: “Khó chịu quá…” “Sao cứ lắc mãi thế này…”
Giọng nói của người đàn ông bên cạnh vang lên, lạnh lùng: “Cố chịu.” “Cứng miệng gồng gánh suốt bấy lâu, thêm một tiếng đồng hồ cũng đâu có sao.”
Tôi gắng dùng chút lý trí cuối cùng để phân tích lời anh ta. Chắc là… không định giúp tôi.
Tôi đành tựa đầu vào cửa xe, co người lại chặt hơn. Khẽ lẩm bẩm: “Thật sự rất khó chịu…”
Một lúc sau, một đôi tay bế tôi lên đặt lên đùi anh. Rồi một bàn tay khác nhẹ nhàng ép tôi vào lòng anh, khẽ xoa sau đầu tôi.
“Giờ còn lắc nữa không?”
Tôi khẽ ừ một tiếng, “Đỡ hơn rồi…”
“Cố nhịn đi, Nghi Tụng.” “Bây giờ phải đưa em tới bệnh viện ngay, không thể lái chậm được.”
Tôi không nghe lọt được gì nữa. Chỉ cảm thấy cơ thể đã bớt khó chịu. Và thế là tôi an tâm thiếp đi.
23
Tôi tỉnh lại vào trưa hôm sau, đầu đau như búa bổ.
Những chuyện tối qua chỉ còn lại ký ức mơ hồ. Tôi bị tên Nham kia bỏ thuốc, Phó Sùng đã đến kịp thời cứu tôi.
Hình như anh còn cãi nhau với Thư Hân, rồi chia tay…
Cửa phòng bệnh mở ra.
Phó Sùng bước vào, ánh mắt lạnh tanh lướt qua tôi, không có ý định lên tiếng.
Tôi chủ động cảm ơn:
“Cảm ơn Phó tiên sinh… đã kịp thời cứu tôi tối qua.”
Anh đứng bên giường bệnh, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống.
“Tôi đã không chỉ một lần hỏi em có gặp rắc rối gì không.”
“Cũng đã không chỉ một lần nói rằng tôi có thể giúp em giải quyết.” “Vậy tại sao không tìm tôi?”
Chắc anh nghĩ tôi quá cố chấp, cố tỏ ra mạnh mẽ một cách ngu ngốc đến đáng thương.
Tôi cúi gằm đầu, định tìm cách lấp liếm. Cố tỏ ra nhẹ nhàng:
“Tôi cứ nghĩ là mình có thể tự xử lý được.” “Lần này thật sự đã làm phiền Phó tiên sinh rồi.”
“Cứ nghĩ là?”
Anh bật cười nhạt, “Nghi Tụng, em có bao giờ nghĩ nếu tối qua tôi đến muộn vài phút, em sẽ phải đối mặt với chuyện gì?”
“Hay em cho rằng… chuyện đó chẳng quan trọng?”
Tôi bỗng không thể chịu nổi kiểu mỉa mai của anh nữa.
Tôi khẽ hỏi lại, giọng yếu ớt: “Vậy tôi có thể làm gì được?”
“Thư Hân bảo tôi đến đó, nếu tôi không nghe lời cô ta, cô ta sẽ tìm anh, để anh nghĩ cách huỷ bỏ ca phẫu thuật của mẹ tôi.”
Ánh mắt Phó Sùng dán chặt vào tôi.
“Chẳng phải tôi đã nói, chuyện ca phẫu thuật của mẹ em em không cần lo nữa sao?”
“Nhưng tôi đâu thể chắc chắn được…” “Liệu anh có đổi ý vì Thư Hân đột ngột thay đổi thái độ hay không…”
“Em cho rằng tôi là người không xem trọng mạng người sao?”
Tôi khẽ thở dài, “Em không có ý đó đâu, Phó tiên sinh.”
Ngửa đầu nhìn chằm chằm vào bình truyền nước, ánh mắt đờ đẫn. Giọng nói không chứa lấy một tia oán trách, chỉ còn lại sự bình thản vô tận.
“Em từng thấy ánh mắt anh tràn đầy yêu thương khi nhìn Thư Hân…” “Cho nên em không biết liệu anh có vì cô ấy mà phá vỡ nguyên tắc hay không.”
“Người không có quân bài trong tay… thì không dám đánh cược.”
Một tia nắng xuyên qua cửa kính, rọi vào phòng bệnh. Nằm chắn giữa tôi và Phó Sùng.
Bụi lơ lửng trong không khí, tụ lại dưới ánh sáng.
Ở một góc nhìn nào đó, nó như tạo thành một cột sáng ba chiều, ngăn cách tôi và anh thành hai thế giới khác biệt.