Set áo sơ mi thô ren hoa quần short ngắn tiểu thư sang chảnh
Phó Sùng bóc một con tôm, đặt vào đĩa của tôi: “Em có muốn đi không?”
Tôi sững lại một chút, rồi phối hợp gật đầu: “Muốn chứ, cũng lâu rồi em chưa đi biển.”
“Vậy lát nữa anh bảo người đặt vé.” “Tốt quá, tối nay em sẽ về nhà, lấy vài bộ đồ mùa hè.”
Mẹ Phó mỉm cười đầy mãn nguyện: “Phải thế chứ.”
27
Tối nay chúng tôi không ngủ lại nhà họ Phó. Ăn tối xong thì về luôn.
Trong xe, tôi và Phó Sùng mỗi người ngồi một bên. Thư ký gọi điện cho anh để xác nhận lịch họp ngày 28, tôi cũng lấy điện thoại ra kiểm tra vé máy bay hôm đó.
Không ai coi cuộc trò chuyện trong bữa tối là nghiêm túc cả.
Tai nạn xảy ra chỉ trong tích tắc.
Một chiếc xe đối diện bất ngờ lấn làn, lao thẳng về phía chúng tôi. Đèn pha bật sáng chói khiến ai cũng không thể mở mắt.
Không nhìn rõ người lái là ai — chỉ biết, mục tiêu là cánh cửa phía tôi ngồi.
Ngay giây trước khi va chạm, Phó Sùng kéo tôi vào lòng, xoay người lại… dùng lưng mình che chắn toàn bộ cú đâm mạnh.
Đầu tôi đập vào cửa xe, rồi mất ý thức.
28
Người gây tai nạn là Thư Hân. Cô ta đã uống rượu, chạy xe loạng choạng một đoạn.
Vừa hay gặp xe chúng tôi, men rượu thổi bùng lòng Thư Hân, cô ta liền vòng ra phía cửa tôi ngồi và đâm thẳng vào.
Hiện tại đã bị cảnh sát khống chế. May mà tài xế Phó Sùng kịp đánh lái tránh khẩn cấp.
Tôi cuối cùng chỉ bị thương nhẹ. Nhưng… tay Phó Sùng bị gãy xương.
Trong phòng bệnh, tôi đứng lúng túng bên giường anh.
“Phó tiên sinh, anh… anh muốn uống nước không?” “Ly này nguội rồi, để tôi đi rót ly khác.”
Sắc mặt anh trắng bệch vì bệnh, ánh mắt lại nhàn nhạt nhìn tôi: “Anh tỉnh lại, em không vui à?” “Sao mặt nặng trịch thế kia?”
Tâm trạng tôi rối bời, đến mức có chút bực bội: “Tại sao anh lại liều mình cứu tôi?” “Giờ tôi phải lấy gì để báo đáp anh đây?”
Rõ ràng là chỉ còn mấy ngày nữa hợp đồng kết thúc — Tôi có thể thoải mái nhận tiền và rời đi mà không vướng bận gì…
Lông mi Phó Sùng khẽ run lên. Một lúc lâu sau, như thể cuối cùng cũng hạ quyết tâm, anh ngẩng đầu nhìn tôi, hỏi:
“Đêm em bị chuốc say đó, em còn nhớ những gì xảy ra trong phòng không?”
Tôi không hiểu sao anh lại lôi chuyện đó ra lúc này. “Không nhớ rõ lắm.” “Có chuyện gì sao?”
Phó Sùng chăm chú nhìn tôi. “Lúc đó Thư Hân hỏi anh, có phải anh thí—”
“Thôi được rồi được rồi, anh yên tâm đi, anh nghĩ tôi ngốc chắc?”
Một y tá đang gọi điện thoại vừa đúng lúc đi ngang qua phòng bệnh, giọng nói lớn đến mức át cả lời anh:
“Anh ta theo đuổi tôi là chuyện của anh ta, tôi thì tuyệt đối không bao giờ đồng ý đâu!”
“Anh ta từng vì bạn gái cũ mà tổn thương tôi như thế, giờ mỗi lần nhìn thấy anh ta là tôi lại nhớ lại hết mấy ký ức đau khổ ngày xưa!” “Làm gì còn thích nổi nữa chứ!”
Giọng cô y tá dần xa.
Tôi quay lại hỏi Phó Sùng: “Phó tiên sinh, lúc nãy anh nói gì?”
Không biết có phải là ảo giác của tôi không— ánh mắt anh khi nãy dường như còn vương chút ánh sáng mỏng manh.
Vài giây sau, đã quay lại vẻ u tối như trước.
Anh nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, giọng hơi khàn: “Không có gì.”
“Chuyện cứu em, đừng để trong lòng.” “Thư Hân làm ra chuyện đó, cũng vì anh mà thôi.” Anh cầm ly nước, nhấp một ngụm, giọng nhàn nhạt:
“Hợp đồng giữa chúng ta cũng sắp kết thúc rồi. Nếu vì chuyện này em bị thương, chẳng phải anh lại nợ em một món sao?”
“Vậy thì tốt, sau khi thanh toán xong thù lao, đôi bên xem như huề nhau.”
Tôi suy nghĩ theo lời anh nói. Hình như… cũng đúng thật.
Tôi gật đầu, nói: “Nhưng Phó tiên sinh, dù sao cũng vẫn cảm ơn anh đã phản ứng kịp thời để cứu tôi.”
“À… mấy ngày tới tôi phải lo thủ tục xuất viện cho mẹ, rồi gửi đồ đạc, rất nhiều việc cần xử lý, chắc sẽ không có thời gian đến thăm anh.”
“Chúc anh sớm hồi phục.” “Vậy tôi đi trước đây.”
Phó Sùng từ trước đến nay đối với những chuyện không quan trọng luôn chỉ hờ hững gật đầu một cái.
Lần này cũng không ngoại lệ.
29
Sáng ngày 27.
Tôi và Phó Sùng hoàn tất thủ tục ly hôn. Không ai nói lời tạm biệt, cũng chẳng có lời chúc gì.
Chắc là cả hai đều nghĩ giống nhau— tốt nhất từ nay về sau đừng gặp lại nữa.
Buổi chiều, trợ lý và luật sư hẹn tôi gặp tại văn phòng luật.
“Ba mươi triệu không phải là con số nhỏ, nếu chuyển thẳng một lần vào tài khoản thì sẽ có nhiều rủi ro.”
“Ý của Phó tổng là nên chia ra thành nhiều phần, gửi vào các kênh đầu tư khác nhau, vừa an toàn vừa có lãi.”
“Những tổ chức này đều là đối tác lâu năm của Phó tổng, cô hoàn toàn có thể yên tâm.”
Vấn đề này tôi đã suy nghĩ từ mấy hôm nay. Giờ thì coi như được giải quyết rồi.
Khi trợ lý rời đi, tiện tay ném bản hợp đồng hôn nhân vào máy hủy tài liệu.
Khoảnh khắc đó, sợi xích vô hình trói buộc tôi suốt ba năm qua— tựa như cũng bị nghiền nát theo tiếng máy.
30
Tất cả hành lý đã được gửi về nhà trước một bước. Tôi cùng mẹ đi qua cửa kiểm tra an ninh sân bay.
Tôi nghe thấy mẹ thở dài đầy xót xa. “Máy bay đâu phải không cho gửi hành lý miễn phí đâu?”
“Nhiều hành lý thế, gửi bằng chuyển phát chắc tốn không ít tiền đâu.”
Tôi khoác tay bà lắc lắc làm nũng: “Như vậy đi máy bay sẽ nhẹ nhàng hơn mà~”
“Không sao đâu, không phải lo.”
“Con trúng số được một vạn tệ đấy!”
“Có tiền trong tay rồi, không cần quá tiết kiệm đâu.”