Mẹ bất đắc dĩ: “Nhưng cũng không thể tiêu thế này được.” “Chẳng lẽ con có thể cứ trúng mãi à?”
Tôi gật đầu chắc nịch: “Mẹ không tin đúng không?” “Con thấy vận may con đang rất tốt, chắc còn trúng thêm 3,000 lần nữa đó!”
Mẹ: “……” Bà bắt đầu cảm thấy chắc người cần khám đầu là tôi.
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên thu hút sự chú ý của tôi.
“Cái gì? Muốn đi Hawaii??”
Tôi nhìn theo tiếng nói. Một người phụ nữ đang lo lắng rối rít, gắt gỏng qua điện thoại: “Hắn bị điên rồi phải không?”
“Tôi đã hẹn sẵn với bên công ty đối tác rồi, vậy mà hắn cứ gãy tay rồi lại đòi đi!”
“Còn bắt tôi lập tức sắp xếp ngay bây giờ nữa??”
Mẹ kéo tay tôi: “Con nhìn gì thế?”
Tôi giật mình hoàn hồn, chớp mắt: “Không có gì đâu ạ.” “Đi thôi, mình đến phòng chờ.”
Ngày 28 tháng 11, 10 giờ 05 phút sáng. Cửa khoang máy bay đóng lại.
Cuộc hôn nhân hợp đồng kéo dài ba năm giữa tôi và Phó Sùng sắp chính thức kết thúc.
Tôi đeo bịt mắt, tựa lưng vào ghế, chìm vào giấc ngủ.
Tất cả những chuyện đã xảy ra trong ba năm qua lướt nhanh trong đầu như thước phim tua lại.
Tựa như một giấc mộng quái lạ, hư ảo và lấp lánh.
Nhưng vào ngày chia tay Phó Sùng— dòng thời gian trong mơ bỗng chậm lại.
Trong giấc mơ ấy, giọng nói của Phó Sùng không bị tiếng y tá làm lu mờ nữa.
Giọng anh trầm lắng vang lên:
“Thư Hân hỏi anh, có phải anh đã yêu em rồi không.” “Anh trả lời cô ấy: phải.”
“Xin lỗi vì anh đã nhận ra điều đó quá muộn.” “Ni Tụng, em có thể… cho anh một cơ hội nữa không?”
“Chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé.”
(Toàn văn hoàn)