24
Bác sĩ nói cần ở lại bệnh viện theo dõi thêm một ngày.
Tôi gọi điện cho mẹ, viện cớ nói tối nay không thể tới.
“Vốn dĩ mẹ cũng đâu cần con ngày nào cũng chạy đến.” “Người chăm sóc con thuê cho mẹ rất tận tình, lại hiền lành.”
Miệng đắng ngắt vì truyền nước quá lâu, Tôi ho nhẹ, rồi cố tỏ ra hào hứng:
“Hôm nay trưởng phòng dẫn cả đội đi ăn buffet hải sản đó mẹ.” “Mẹ à, chờ khi mẹ xuất viện, con sẽ đưa mẹ đi ăn chỗ này nữa nha.”
Bà từ chối ngay, không chút do dự: “Xuất viện là mẹ về quê liền, không ở đây làm phiền con thêm nữa đâu.”
“Dạo này làm khổ con quá rồi, chắc cũng tốn của con không ít.”
Tôi vội vàng cắt lời: “Sao mẹ lại nói vậy chứ?”
“Lúc con còn nhỏ, mẹ đưa con đi khám bệnh, thì có tính là con làm mẹ khổ không?”
“Đó là chuyện khác mà.” “Mẹ là mẹ con, chăm sóc con là điều đương nhiên.”
“Không, cũng là chuyện giống nhau thôi!”
Bà không nói lại được tôi, nên cúp máy rất nhanh.
Còn chưa đến 24 tiếng nữa là ca phẫu thuật diễn ra. Chắc sẽ không có gì bất trắc nữa.
Đúng lúc đó, trợ lý đặc biệt gõ cửa bước vào:
“Cô Nghi, xin cô yên tâm. Tổng giám đốc Phó nhờ tôi chuyển lời: ca phẫu thuật ngày mai sẽ không gặp bất kỳ trở ngại nào.”
“Đã sắp xếp phòng bệnh tốt nhất, cũng đã thuê điều dưỡng chuyên nghiệp để chăm sóc mẹ cô sau khi phẫu thuật.”
Tôi mím môi, định mở lời thì anh ta như đoán được, vội nói trước:
“Đây là phần bồi thường từ tổng giám đốc Phó.”
“Dù sao mối quan hệ giữa hai người cũng chỉ là hợp tác thương mại.”
“Nếu để xảy ra thiệt thòi, đợi đến lúc hết hợp đồng rồi truy trách nhiệm thì cũng khá rắc rối, đúng không ạ?”
Tôi suy nghĩ một chút, rồi gật đầu:
“Vậy thì… cảm ơn Phó tiên sinh.”
25
Trước khi vào phòng mổ, tôi ríu rít dặn dò mẹ không ngớt:
“Đừng lo nha mẹ!”
“Giáo sư Mạnh nói rồi, chỉ là tiểu phẫu thôi! Nhắm mắt một cái là xong ấy mà!”
“Con sẽ chờ ngay ngoài cửa, đợi mẹ tỉnh dậy.”
“Còn nữa nè, để con xác nhận lại lần cuối—hôm qua y tá có dặn mẹ phải nhịn ăn, mẹ không có lén ăn gì đúng không?”
“Rồi rồi… còn nữa…”
Cô ấy nắm lấy tay tôi, dịu dàng cong môi cười: “Không phải sợ đâu Sùng Sùng, mẹ sẽ không sao cả.”
Bàn tay mẹ khô ráp nhưng ấm áp, truyền hơi ấm vào lòng bàn tay tôi.
Lúc này tôi mới nhận ra, mình đang căng thẳng đến mức tay chân lạnh ngắt.
Ca phẫu thuật diễn ra bao lâu, tôi cũng ngồi trên ghế dài ngoài phòng mổ bấy lâu.
Giữ nguyên một tư thế, đến mức toàn thân ê ẩm mà cũng không nhận ra để đứng dậy vận động. Tâm trí rối loạn như mớ tơ vò.
Phần lớn thời gian là cầu nguyện, thỉnh thoảng lại tưởng tượng ca mổ đang tiến hành tới đâu.
Đèn phòng mổ tắt, cửa chậm rãi mở ra. Tôi lập tức đứng bật dậy, từng dây thần kinh đều căng như dây đàn.
“Ca mổ rất thuận lợi.”
Mẹ được đẩy ra ngoài. Lông mày giãn ra, khóe môi cong cong, bà đang ngủ rất yên bình.
Khoảnh khắc ấy, mọi tủi hờn bất hạnh suốt thời gian qua… tôi dường như đã buông bỏ và hóa giải tất cả.
Tôi ngồi uống cháo trong một tiệm nhỏ vào buổi chiều tối, lúc đó mới bất chợt nhớ ra… mình vẫn chưa khóc.
Cơn vỡ òa ập đến không hề báo trước. Nước mắt rơi xuống bát cháo, tôi cố nén tiếng nức nở.
Cuối cùng… mọi chuyện cũng kết thúc rồi.
26
Mẹ hồi phục rất tốt sau phẫu thuật.
Ngày 17 tháng 11, Giáo sư Mạnh cùng bác sĩ điều trị chính của mẹ đến phòng bệnh. Sau khi hỏi han như thường lệ, ông cảm thán:
“Phục hồi rất nhanh đấy.” “Nếu không có gì phát sinh thêm, khoảng mười ngày nữa là có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng.”
Hôm đó đã là 17 rồi. Điều này cũng có nghĩa là… hợp đồng giữa tôi và Phó Sùng sắp đến hồi kết.
Kể từ sau đêm đó, tôi chưa từng gặp lại anh. Nếu có việc gì cần dặn dò, cũng đều thông qua trợ lý riêng.
Ngày 22, trợ lý gọi điện đến: “Tối nay là tiệc gia đình nhà họ Phó, cần cô đến cùng tổng giám đốc tham dự.”
Không ngoài dự đoán, đây có lẽ là lần cuối cùng tôi cùng Phó Sùng diễn vở kịch hôn nhân này.
Tôi về biệt thự sớm vài tiếng để thu dọn hành lý. Thu xếp xong cũng chỉ gọn trong hai chiếc vali nhỏ.
Tôi ngồi xổm trên sàn, cằm tựa lên đầu gối, ngẩn người nhìn hai chiếc vali.
Thật ra lúc mới chuyển đến, tôi từng mua rất nhiều đồ để trang trí biệt thự.
Nhưng sau một câu nói của Phó Sùng, tôi chợt tỉnh ngộ.
Nơi này vốn không phải nhà của tôi, sớm muộn gì cũng phải rời đi. Thế nên sau đó, tôi không mua thêm bất cứ món đồ dư thừa nào nữa.
Tầm chiều tối, xe Phó Sùng đến đậu dưới nhà.
Mười ngày không gặp, anh lại quay về dáng vẻ trầm ổn quen thuộc như trước kia.
“Mẹ em hồi phục thế nào rồi?”
“Rất tốt, cảm ơn anh đã sắp xếp người chăm sóc mẹ em.”
“Sau buổi tối nay, tôi sẽ nhờ luật sư liên hệ với em để làm nốt các thủ tục kết thúc hợp đồng.”
Chắc là khoản thù lao 30 triệu sẽ được thanh toán.
Tôi gật đầu, “Vâng.”
Tối đó, mẹ anh – ngoài chuyện quen thuộc là thúc giục chuyện con cái – còn nói thêm:
“Ngày kỷ niệm cưới của hai đứa, hình như sắp tới rồi nhỉ?”
“Ngày 28 đúng không?”
“Mẹ nói này, Phó Sùng, lần này con phải dành thời gian tử tế mà ở bên vợ con nghe chưa?”
“Mấy năm trước con toàn đi công tác, chẳng ăn mừng đàng hoàng gì cả.”
“Lần này tuyệt đối không được quên đấy.”
Sắc mặt Phó Sùng không thay đổi, chỉ đáp: “Vâng.”
Mẹ Phó lại đề nghị: “Dạo này là thời điểm đẹp nhất để đi Hawaii, hay hai đứa đến đó kỷ niệm ngày cưới đi?”