Cô ta quay đầu lại, hờ hững nói với tôi một câu: “Hôm nay đến đây thôi, đợi lần sau tôi gọi em tiếp nhé~”
Tôi cố gắng lê bước đến chiếc ghế dài gần nhất ngồi xuống.
Nghỉ ngơi suốt nửa tiếng mới miễn cưỡng đứng dậy quay về biệt thự.
Phó Sùng đang cầm máy tính bảng xử lý email, sống mũi kẹp một cặp kính không gọng.
“Em làm sao mà ra nông nỗi này?”
Anh đứng dậy, bước lại gần quan sát tôi.
Ánh mắt dừng lại ở dái tai tôi, giọng trầm hẳn xuống: “Bị thương à?”
Vừa nói, anh vừa cúi người sát lại gần.
Tôi giật nảy mình, theo phản xạ lùi về sau vài bước để giữ khoảng cách. “Không sao đâu, Phó tiên sinh…”
“Em… về phòng trước.”
“Nghi Tụng.”
Anh đưa tay ra, như thể định kéo tôi lại. Tay dừng lửng giữa không trung rồi từ từ buông xuống.
“Chuyện của mẹ em, em không cần lo.” “Ca phẫu thuật vẫn sẽ diễn ra bình thường.”
Tôi quay đầu lại, nhìn vào mắt anh, không chắc chắn lắm.
Người đàn ông ấy không né tránh, ánh mắt vẫn ôn hòa như mọi khi.
Mọi lời trách móc ngày hôm đó, dường như chỉ là cơn ác mộng trong tôi.
Cơ thể kiệt quệ gần như muốn sụp đổ đang gào thét— Muốn tin tưởng anh ấy thêm một lần nữa.
Phó Sùng chắc sẽ không đem tính mạng người khác ra đùa giỡn.
“Em sao vậy?” “Muốn nói gì sao?”
Anh cúi đầu, dịu giọng hỏi tôi: “Nghi Tụng, anh từng dạy em đừng quá cố gắng gồng lên.”
“Nếu còn nhớ thì hãy nói anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Anh có thể giúp em giải quyết.”
Tôi cúi mắt xuống, mím chặt đôi môi khô rát vì nứt nẻ.
“Cảm ơn Phó tiên sinh.” “Nhưng thật sự… không có chuyện gì cả.”
Tôi quay người, kéo đôi chân đau nhức quay về phòng.
Tôi không có đủ một trăm phần trăm chắc chắn. Và tôi tuyệt đối không thể lấy mẹ ra mạo hiểm.
18
Còn khoảng mười ngày nữa là đến ngày phẫu thuật. Mẹ cần làm kiểm tra tổng quát trước mổ.
Trong những ngày mỏi mệt dằn vặt, kết quả sức khỏe tốt của mẹ là điều duy nhất khiến tôi cảm thấy được an ủi.
Buổi trưa, trước khi đi mua cơm ở căng-tin bệnh viện, mẹ lo lắng hỏi tôi:
“Sao dạo này con lại gầy đi nữa rồi?”
Tôi giơ ngón trỏ ra, thần bí lắc lắc. “Mẹ không hiểu đâu~”
“Con đang luyện siết cơ đó, mấy chỗ mỡ mềm oặt giờ săn chắc lại rồi, nên nhìn mới có vẻ ốm đi.”
Mẹ tôi bán tín bán nghi. Đến khi thấy tôi múc cơm trưa nhiều hơn mọi ngày thì mới tạm yên tâm.
Tôi nhét một thìa lớn cơm vào miệng. Bà không biết tôi ăn nhiều là để có đủ sức… đối phó với màn hành hạ của Thư Hân tối nay.
Tối nay là sinh nhật của Phó Sùng. Cô ta đã thuê nguyên một sảnh tiệc, trang trí kỹ lưỡng để tổ chức mừng sinh nhật cho anh.
“Còn mười phút nữa là A Sùng tới rồi!” “Tụng Tụng, em mặc bộ đồ thú bông này vào đi, đừng để anh ấy nhận ra em.
Chút nữa giúp bọn chị chụp vài tấm ảnh, nhảy vài bài là xong nhiệm vụ nhé.”
“Hôm nay nhẹ nhàng lắm mà, đúng không?”
Tôi nhận lấy bộ đồ thú bông cồng kềnh, gật đầu: “Vâng.” “Cảm ơn cô Thư.”
Cô ta xoa đầu tôi: “Ngoan quá đi mất.” “Gần đây em biểu hiện tốt lắm.”
“Tốt đến mức hôm kia chị đi ăn cùng A Sùng gặp cả giáo sư Mạnh, mà chị còn không nỡ mở lời bảo ông ấy từ chối ca phẫu thuật của mẹ em đấy~”
Tôi siết chặt bộ đồ thú bông trong tay, bắt đầu mặc vào. “Em cảm ơn cô Thư.” “Em nhất định sẽ hoàn thành tốt mọi việc cô giao.”
Nhìn tôi lúng túng loay hoay với bộ đồ, cô ta cười khúc khích: “Chậm thôi, chậm thôi~” “Cẩn thận kẻo ngã đấy!”
19
Thư Hân thuê cả chục người mặc đồ thú bông biểu diễn mở màn cho buổi tiệc, khuấy động bầu không khí.
Tôi trộn lẫn trong đám đông đó.
Phó Sùng chỉ liếc qua vài giây, nhướng nhẹ mày.
“Em dạo này thích kiểu này à?” – Anh hỏi Thư Hân.
“Rất dễ thương mà, anh không thấy à?” Cô ta luồn tay vào trong áo khoác anh, ôm lấy eo anh.
“Đại tổng tài à, anh bận bịu đến mức không cảm nhận nổi chút không khí cổ tích sao?”
Phó Sùng chỉ nhàn nhạt đáp: “Em thích là được.”
Thư Hân ngoắc tôi lại: “Là em đấy, qua đây chụp vài tấm ảnh giúp bọn chị.”
Tôi nghe lời bước tới, cầm lấy máy ảnh. Phó Sùng chẳng mấy để tâm, chỉ liếc mắt một cái rồi nhắc nhở:
“Đội mũ thế kia thì khó nhìn đấy.” “Tháo ra rồi hãy chụp.”
Nụ cười bên môi Thư Hân hơi cứng lại.
Tôi đè thấp giọng, trả lời: “Yên tâm đi, thưa sếp. Đội thế này tôi vẫn chụp được.”
Phó Sùng nhận lấy khăn ướt từ người phục vụ để lau tay. Lời tôi vừa dứt, anh đột ngột quay sang nhìn tôi.
Đôi mắt đen như mực bình tĩnh dò xét.
Theo lý mà nói, anh sẽ không thể nhận ra giọng tôi.
Tôi không chỉ cố tình hạ thấp âm điệu, mà còn nói xuyên qua lớp vải dày của bộ đồ thú bông, giọng nói chắc chắn đã biến đổi.
Thư Hân cũng nhận ra điều gì đó, liền kéo tay Phó Sùng đi về phía chiếc bánh kem:
“Anh ngẩn người gì thế, mau lại đây!”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, giơ máy ảnh lên bắt đầu chụp hình.
Nhiệm vụ cuối cùng là quay video.
Thư Hân muốn khiêu vũ với Phó Sùng một bản valse, tôi chỉ cần quay hết đoạn đó là có thể rời đi.
Cô ta khoác tay lên vai anh, chậm rãi bước từng bước theo nhịp nhạc.
“Anh nói là hợp đồng hôn nhân của hai người sắp hết hạn rồi mà, đúng không?”
“Vậy chẳng phải sắp tới, anh có thể công khai em là bạn gái chính thức rồi sao?”
Khi xoay người, ánh mắt Phó Sùng vô thức lướt qua tôi một chút, nhưng không dừng lại.
“Nói gì đi chứ, đúng không?” – Thư Hân hối thúc.