- Trang chủ
 - Hồi Sinh Để Phản Kháng
 - Chương 9
 
Chương 9
Truyện: Hồi Sinh Để Phản Kháng
Tác giả: 1 ngày làm cổ thần
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
9
Kiếp trước, sau khi chia tay, Chu Tự Bạch nhanh chóng cưới một nữ luật sư “môn đăng hộ đối”, còn tôi vì chăm mẹ mà trở thành “gái ế”.
Giờ anh chủ động liên lạc – chỉ là tình cờ… hay còn lý do khác?
“Được, tuần sau em liên hệ lại.”
Tôi nhắn ngắn gọn, rồi tắt điện thoại, tập trung chuẩn bị tài liệu cho buổi họp ngày mai.
Trên chuyến bay về nước, Lâm Thế Vân ngồi cạnh tôi. Hiếm khi anh nhắc đến chuyện riêng:
“Người nhà của cô sao rồi?”
“Đỡ nhiều rồi, cảm ơn anh quan tâm.” – Tôi đáp một cách thận trọng.
Anh gật đầu:
“Đôi khi người thân không cần chúng ta phải hy sinh tất cả…
Họ chỉ hy vọng ta sống tốt.”
Tôi sững sờ nhìn anh.
Câu nói này chẳng khác gì lời tổng kết cho cả kiếp trước của tôi.
Lâm Thế Vân mỉm cười, đưa tôi một tấm danh thiếp:
“Tháng sau ở Bắc Kinh có hội nghị ngành, tôi muốn đề cử cô tham gia.”
Trên danh thiếp in dòng chữ:
“Ban tổ chức Diễn đàn Thuế và Tài chính châu Á – Thái Bình Dương”
Kiếp trước, người đại diện công ty tham gia diễn đàn này là Trương Vi, và sau khi về, anh ta được thăng lên giám đốc.
“Cảm ơn giám đốc Lâm, tôi nhất định sẽ chuẩn bị kỹ.”
“Gọi tôi là Thế Vân là được rồi.” – Anh gập máy tính lại –
“Thanh Di, cô có một khí chất rất đặc biệt…
Giống như đã trải qua rất nhiều, nên cô cực kỳ rõ mình muốn gì.”
Tim tôi khẽ khựng lại.
Chẳng lẽ anh đoán được điều gì?
Tôi định trả lời thì máy bay bất ngờ rung mạnh vì gặp vùng nhiễu loạn. Tôi vô thức siết chặt tay vịn.
“Đừng sợ.” – Giọng anh trầm ổn vang lên giữa âm thanh hỗn loạn –
“Nhiễu loạn chỉ là tạm thời, bay ổn định mới là trạng thái bình thường.”
Câu nói ấy, chẳng hiểu sao lại khiến tôi cảm thấy vững vàng hơn.
Đúng vậy.
Tôi sống lại một đời, chẳng phải là để bay về bầu trời rộng lớn và bình yên hơn hay sao?
Về đến công ty, Mạc Dư Vi bí mật kéo tôi ra một góc:
“Nghe nói giám đốc Lâm đề cử cậu đi Bắc Kinh dự hội nghị?
Trương Vi tức đến mức đập cả ly trong phòng làm việc đó!”
Tôi chỉ mỉm cười, không nói gì.
Kiếp trước, Trương Vi luôn giẫm lên đầu tôi mà đi.
Bây giờ, chúng tôi đổi vai rồi — và cảm giác này, thật không tệ chút nào.
Tan làm, tôi đi thẳng đến bệnh viện.
Mở cửa phòng bệnh ra, tôi bất ngờ thấy có hai người lạ mặt đang trò chuyện với mẹ, còn Dư Nhã Văn đứng bên cạnh, tay cầm con dao gọt hoa quả và một quả táo đang gọt dở.
“Đây là cô Thanh Di phải không?” – Người phụ nữ lớn tuổi đứng dậy, nhiệt tình bắt tay tôi –
“Chúng tôi đến từ trung tâm chăm sóc người cao tuổi của khu phố, muốn đến thăm hỏi tình hình hồi phục của cô Dư.”
Dư Nhã Văn lập tức nở nụ cười dịu dàng:
“Thanh Di bận công việc lắm, thường ngày đều là tôi chăm mẹ nhiều hơn.”
Tôi liếc nhìn quả táo trong tay chị ta — bị gọt nham nhở, lồi lõm.
Kiếp trước, mẹ luôn chê tôi gọt táo quá dày, bắt tôi phải gọt thật mỏng và đều.
Tôi cười nhạt trong lòng nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh:
“Cảm ơn trung tâm đã quan tâm. Ba chị em chúng tôi chia nhau luân phiên chăm sóc mẹ, ai cũng rất tận tâm.”
“Thanh Di mới đi công tác ở Singapore về.” – Mẹ đột nhiên lên tiếng, giọng yếu nhưng ánh mắt sắc bén –
“Con bé bận lắm…”
Hai nhân viên trung tâm liếc nhìn nhau. Người lớn tuổi hơn nhẹ nhàng vỗ tay tôi:
“Người trẻ bận rộn là chuyện thường, nhưng cũng nên dành thời gian cho cha mẹ nữa nhé.”
Tôi mỉm cười, lấy điện thoại ra, mở bảng phân công và lịch chăm sóc:
“Bác nói đúng. Chính vì vậy tôi đã lập một kế hoạch chi tiết. Đây là nhật ký thuốc men và bảng theo dõi phục hồi chức năng do tôi phụ trách.
Chị và em tôi chắc cũng có bản tương tự, phải không ạ?”
Sắc mặt Dư Nhã Văn lập tức thay đổi. Rõ ràng là chị ta chẳng có ghi chép gì cả.
Người nhân viên trẻ hơn tò mò ghé lại nhìn:
“Wow, chuyên nghiệp thật đấy! Cô Dư đúng là có phúc, con cái đều có tâm quá chừng!”
Tiễn nhân viên trung tâm ra về xong, Dư Nhã Văn lập tức đổi sắc mặt:
“Dư Thanh Di, mày định làm trò gì? Muốn bẽ mặt tao à?”
“Tôi chỉ nêu sự thật thôi.” – Tôi cất điện thoại –
“Chị, mẹ khi nào được xuất viện?”
“Bác sĩ nói theo dõi thêm hai ngày.” – Nhã Văn trừng mắt –
“Mày đi công tác cả tuần, mẹ toàn do tao với Chí Viễn lo. Tiền viện phí mày tạm ứng trước đi.”
Tôi đưa tờ hóa đơn ra:
“Tôi đã thanh toán rồi.
Nhân tiện, tuần sau tôi sẽ đi Bắc Kinh tham dự hội nghị.
Tôi đã thuê hộ lý thay tôi trực.”
“Cái gì?!” – Mẹ tôi bỗng bật dậy khỏi giường –
“Con lại định đi à?!”
“Mẹ cẩn thận lưng.” – Tôi đỡ bà ngồi lại –
“Hội nghị này rất quan trọng với sự nghiệp của con.”
Mẹ lập tức đưa tay ôm ngực:
“Ôi trời ơi… mẹ đau tim quá…”
Dư Nhã Văn vội bấm chuông gọi y tá: