8

Giọng cậu ta nhỏ dần, từ điện thoại truyền đến tiếng mẹ tôi thều thào:

“…Nó không tới… thì tao không uống thuốc nữa…”

Tôi nhắm mắt lại.

Ký ức kiếp trước về những lần bị uy hiếp tinh thần tràn về.

Khi mở mắt, tôi nói với một giọng lạnh lẽo đến kỳ lạ:

“Nói với mẹ, nếu thật sự không khỏe, tôi sẽ gọi xe cấp cứu.

Còn nếu bà giả bệnh… tôi đã ghi âm. Gặp lại nhau ở tòa.”

Bên kia im lặng như tờ.

Một lúc lâu sau, Chí Viễn lắp bắp:

“Chị hai… chị thay đổi rồi…”

“Ừ,” – Tôi nhẹ nhàng đáp –

“Cuối cùng chị cũng trưởng thành rồi.”

Ánh bình minh ở Singapore len qua khe rèm khách sạn, tôi mở mắt, trong thoáng chốc không biết mình đang ở đâu.

Tài liệu dự án và chiếc laptop trên đầu giường nhắc tôi rằng —

đây không còn là căn hộ nhỏ ám mùi thuốc sát trùng của kiếp trước nữa.

Điện thoại rung, tin nhắn từ Lâm Thế Vân:

“9 giờ tập trung ở sảnh, khách hàng đến sớm.”

Tôi vội vàng rửa mặt thay đồ, khoác lên người bộ vest xanh đậm.

Trong gương, đôi mắt tôi sáng rõ, không còn chút mệt mỏi nào của những năm tháng mất ngủ triền miên vì chăm mẹ.

Tuần làm việc tại Singapore vừa rồi đã giúp tôi tìm lại đam mê và năng lượng mà tôi tưởng mình đã đánh mất.

Tại sảnh khách sạn, Lâm Thế Vân đang trò chuyện cùng hai vị khách người Singapore.

Thấy tôi đến, anh nhẹ gật đầu ra hiệu:

“Cô Dư, đây là giám đốc tài chính của Tập đoàn Tinh Châu — ông Trần.”

Tôi mỉm cười chào hỏi bằng tiếng Anh, đưa bản kế hoạch dự án đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho ông Trần.

Trong lúc ông ấy lật xem, Lâm Thế Vân khẽ hỏi:

“Dữ liệu tôi gửi tối qua, cô xem rồi chứ?”

“Không chỉ xem rồi, tôi còn phát hiện một lỗ hổng trong hệ thống cũ của họ.” – Tôi mở máy tính bảng, trình ra một bảng so sánh dữ liệu –

“Nếu chuyển tài sản theo kế hoạch ban đầu, khả năng sẽ phát sinh chi phí thuế ngoài ý muốn.”

Ông Trần ngẩng đầu, ánh mắt bất ngờ:

“Cô Dư làm sao biết chúng tôi còn dùng hệ thống cũ?”

“Kinh nghiệm trong ngành thôi ạ.” – Tôi mỉm cười đáp.

Tất nhiên không thể nói là vì kiếp trước tôi từng nghiên cứu đúng dự án này.

Cuộc họp diễn ra suôn sẻ ngoài mong đợi.

Kết thúc, Lâm Thế Vân hiếm khi nở nụ cười:

“Thanh Di, cô giỏi hơn tôi tưởng.”

Anh nhìn đồng hồ:

“Chiều nay được nghỉ, mai còn một cuộc họp cuối.”

Về đến khách sạn, tôi mới bật lại điện thoại sau một tuần tắt nguồn.

WeChat lập tức tràn ngập tin nhắn, phần lớn đến từ nhóm người nhà bệnh viện.

Dư Nhã Văn gửi hàng loạt tin nhắn thoại, mấy đoạn cuối đã nghẹn ngào:

“Dư Thanh Di, mày tắt máy là có ý gì? Mẹ bệnh nặng thêm rồi!”

Tôi bình tĩnh xem hết toàn bộ lịch sử trò chuyện, sau đó gọi cho bác sĩ điều trị chính.

Kiếp trước tôi từng lưu số ông ấy, không ngờ giờ lại có dịp dùng đến.

“Chào bác sĩ Lưu, tôi là con gái của bà Dư Quế Chi. Tôi muốn hỏi tình hình của mẹ tôi.”

“À, cô Dư à.” – Giọng bác sĩ rất bình tĩnh –

“Mẹ cô chỉ bị cảm nhẹ, hiện đã đỡ nhiều.

Chỉ có điều, chị cô suốt ngày hỏi tôi có thể viết giấy chứng nhận bệnh nặng không…”

Tôi siết chặt điện thoại:

“Chị tôi cần giấy chứng nhận để làm gì?”

“Bảo là để xin nghỉ phép ở cơ quan.” – Ông ta dừng lại một chút –

“Nói thật, bà Dư hồi phục khá tốt rồi, có thể cân nhắc xuất viện.”

Tôi lập tức gọi video về phòng bệnh của mẹ.

Chuông đổ rất lâu mới có người nhấc máy.

Trên màn hình, mẹ tôi nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, rên rỉ yếu ớt:

“Thanh Di à… mẹ khó chịu quá…”

“Mẹ, con vừa gọi cho bác sĩ Lưu.” – Tôi nhìn thẳng vào màn hình –

“Ông ấy nói mẹ hoàn toàn có thể xuất viện.”

Mặt mẹ tôi khựng lại trong chốc lát, rồi bắt đầu ho khan:

“Cái… cái ông bác sĩ vớ vẩn đó…”

“Mai con còn một cuộc họp cuối, họp xong con sẽ về.” – Tôi điềm đạm nói –

“Nếu mẹ thực sự không khỏe, con có thể nhờ luật sư Trình liên hệ nhân viên thẩm định từ viện dưỡng lão đến kiểm tra hôm nay.”

“Không cần!” – Mẹ tôi hét to, rồi như sực nhớ ra, hạ giọng xuống yếu ớt:

“Mẹ… mẹ chỉ là nhớ con thôi…”

“Con cũng nhớ mẹ.” – Tôi mỉm cười –

“Nên con đã mua cho mẹ loại cao dán của Singapore, nghe nói đặc trị đau thắt ngực rất hiệu quả.”

Mặt mẹ tôi trông như thể vừa nuốt phải con ruồi.

Kiếp trước bà luôn kêu đau tim nhưng lại không bao giờ chịu đi khám – vì đó là cái cớ hoàn hảo để giả bệnh.

Tôi cúp máy, thở phào một hơi.

Ngoài cửa sổ, ánh nắng lấp lánh phản chiếu trên sông Singapore – khác hẳn dòng sông tôi từng nhảy xuống trong kiếp trước.

Điện thoại lại rung lên.

Là tin nhắn của Chu Tự Bạch:

“Nghe nói em đang ở Singapore? Anh có vụ kiện về nghĩa vụ phụng dưỡng muốn nhờ em góp ý, khi nào về nước mình gặp nhé?”

Tôi lặng người nhìn màn hình.