22
Sau lưng, Chu Tự Bạch mang đến hai ly rượu vang: “Lâm Thế Vân gọi, nói trụ sở chính rất hài lòng với kết quả năm qua của em.”
Tôi nhận lấy ly rượu, cụng nhẹ với anh.
Một năm trước, tôi nhận dự án thuế xuyên biên giới khu vực châu Á – Thái Bình Dương,
Mức lương gấp ba lần kiếp trước.
Còn Chu Tự Bạch cũng mở rộng nghiệp vụ văn phòng luật tại Singapore.
Chúng tôi bắt đầu một hành trình mới.
“Em thật sự quyết định về?” – Anh hỏi.
“Ừ.” – Tôi gật đầu, “Có việc cần khép lại.”
Ngày giỗ mẹ, tôi một mình đến nghĩa trang, đặt bó cẩm chướng trắng trước mộ bà.
Trên bia khắc tên cả ba người con – kể cả tôi.
“Mẹ, con sống tốt lắm.” – Tôi thì thầm, “Tốt hơn kiếp trước rất nhiều.”
Gió nhẹ thổi qua, cánh hoa khẽ đung đưa.
Tôi không còn oán hận, cũng chẳng thấy uất ức nữa.
Kiếp này, tôi đã học cách yêu thương bản thân, Cũng học cách tha thứ – Không phải vì họ xứng đáng, mà vì tôi xứng đáng được bình yên.
Trên đường rời nghĩa trang, xe của Dư Nhã Văn vừa đến. Cô ta hạ cửa kính:
“Thanh Di, đi ăn trưa cùng không? Chí Viễn cũng đến rồi.”
Tôi liếc đồng hồ: “Trưa nay có hẹn. Để lần sau nhé.”
“Là anh Chu phải không?” – Cô ta thăm dò, “Nghe nói anh ấy có gia thế không tầm thường…”
“Ừ.” – Tôi đáp gọn rồi đi đến chiếc Audi đen đỗ bên lề đường.
Chu Tự Bạch mở cửa xe cho tôi: “Đi đâu?”
“Ra sân bay.” – Tôi thắt dây an toàn, “Vẫn còn một cuộc họp ở Singapore đang chờ.”
Chiếc xe rời nghĩa trang, ánh nắng xuyên qua cửa kính rọi lên tay tôi.
Tôi cúi xuống nhìn lòng bàn tay mình — đường vân rõ ràng, mạnh mẽ.
Đây là đôi tay có thể nắm lấy vận mệnh của chính mình.
Trọng sinh không phải để trả thù, mà là để sống tốt hơn. Kiếp này, cuối cùng tôi đã hiểu rõ điều đó.
[Toàn văn hoàn]