- Trang chủ
 - Hồi Sinh Để Phản Kháng
 - Chương 21
 
Chương 21
Truyện: Hồi Sinh Để Phản Kháng
Tác giả: 1 ngày làm cổ thần
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
21
“Về công ty.” – Tôi thắt dây an toàn, “Hôm nay đúng lịch báo cáo với hội đồng quản trị.”
Anh nhướng mày: “Em chắc chứ?”
“Chính lúc này càng phải chứng minh, em không phải người dễ bị bắt nạt.”
Tôi nhìn những con đường trôi nhanh ngoài cửa sổ, “Kiếp trước, em đã từ bỏ tất cả, cuối cùng trắng tay. Kiếp này, em sẽ cho họ biết — Dư Thanh Di không dễ chơi đâu.”
Chu Tự Bạch bật cười nhẹ: “Đó mới là người con gái anh quen.”
Ở sảnh công ty, Mạc Dư Vi đang lo lắng đi qua đi lại. Vừa thấy tôi, cô ấy vội chạy đến:
“Thanh Di! Trương Vi biết chuyện gia đình cậu, đang vận động Giám đốc Lâm đổi người báo cáo đấy!”
“Cảm ơn vì đã nhắc.” Tôi chỉnh lại vest, “Anh ta đang ở đâu?”
“Phòng họp. Nhưng Thanh Di, cậu chắc chứ…”
Tôi sải bước đến thang máy, Chu Tự Bạch lặng lẽ đi phía sau.
Trước cửa phòng họp, tôi hít sâu một hơi rồi đẩy cửa bước vào.
Lâm Thế Vân đang trò chuyện với Trương Vi, thấy tôi thì sững lại: “Thanh Di? Tôi tưởng là…”
“Xin lỗi giám đốc Lâm, có việc gia đình gấp.” Tôi bình thản bước đến trước máy chiếu, “Nhưng tôi đã chuẩn bị xong phần báo cáo.”
Trương Vi mặt tối sầm lại: “Dư Thanh Di, thời gian họp hội đồng rất quý giá, cô chắc tâm trạng vẫn ổn?”
“Tôi chưa bao giờ tỉnh táo đến vậy.” Tôi mở laptop, kết nối với máy chiếu:
“Về phương án tối ưu thuế xuyên biên giới khu vực châu Á – Thái Bình Dương, tôi sẽ trình bày từ ba góc độ…”
Hai tiếng sau, Chủ tịch hội đồng đích thân đến bắt tay tôi:
“Cô Dư, quan điểm của cô rất độc đáo, phương án cũng khả thi. Giám đốc Lâm đúng là không nhìn nhầm người.”
Lâm Thế Vân nở một nụ cười hiếm thấy: “Thanh Di luôn là nhân tài ưu tú nhất phòng tôi.”
Ra khỏi phòng họp, Trương Vi chặn tôi lại:
“Dư Thanh Di, đừng vội đắc ý!”
“Trương quản lý,” Tôi mỉm cười, “Nghe nói anh gần đây thân với chị tôi lắm? Nhớ gửi lời hỏi thăm giúp nhé.”
Mặt hắn tái đi, không ngờ tôi biết chuyện.
Kiếp trước chính hắn và Dư Nhã Văn liên thủ, đánh gục tôi vào lúc yếu đuối nhất.
Trong văn phòng, Mạc Dư Vi ôm chầm lấy tôi đầy phấn khích:
“Tuyệt quá! Hội đồng quản trị khen nức nở! Giám đốc Lâm nói vị trí ở Singapore chắc chắn là của cậu!”
Tôi mỉm cười cảm ơn, ánh mắt chợt nhìn thấy Chu Tự Bạch đang trò chuyện với Lâm Thế Vân ở cuối hành lang.
Cả hai đều nghiêm túc, như đang bàn chuyện quan trọng.
“Ai thế? Đẹp trai ghê!” – Dư Vi thì thầm.
“Luật sư của tớ.” – Tôi đáp ngắn gọn, lòng chợt ấm lên lạ thường.
Ba ngày sau, Dư Nhã Văn và Dư Chí Viễn cuối cùng cũng chịu nhượng bộ.
Dưới sự chứng kiến của Trình Nhạc, chúng tôi ký thỏa thuận:
Tôi được 30% quyền sở hữu nhà cũ (70% còn lại thuộc về Nhã Văn), nhà mới thuộc về Chí Viễn, sổ tiết kiệm chia đều ba người.
Đổi lại, tôi không đòi bồi hoàn chi phí chăm sóc mẹ, họ cũng từ bỏ quyền khiếu nại về di nguyện lâm chung.
“Thanh Di, hậu sự của mẹ…” – Dư Nhã Văn dò hỏi sau khi ký xong.
“Tùy hai người quyết.” – Tôi cất hồ sơ đi, “Tôi sẽ góp phần chi phí, nhưng không có thời gian tham gia sắp xếp.”
Rời khỏi văn phòng luật, trời nắng đẹp.
Chu Tự Bạch chờ bên xe: “Muốn đi đâu?”
“Đến Khang Hinh Viên.”
Tôi nói, “Muốn ghé thăm nơi mẹ ở những ngày cuối đời.”
Khang Hinh Viên yên tĩnh, mẹ chỉ sống ở đây vài ngày ngắn ngủi.
Viện trưởng đưa chúng tôi đến căn phòng của bà – gọn gàng, đơn giản, cửa sổ nhìn ra một vườn hoa nhỏ.
“Bà Dư những ngày cuối rất yên bình.” – Viện trưởng nhớ lại, “Bà ấy nói muốn gặp cô út, có chuyện quan trọng muốn nói…”
Tôi đứng trước cửa sổ, nhìn hoa ngoài vườn nở rộ.
Kiếp trước mẹ trách móc tôi đến tận cuối cùng, Còn kiếp này, ít ra bà đã nhận ra sự bất công.
“Thanh Di.” – Chu Tự Bạch nhẹ giọng, “Sắp tới có dự định gì không?”
“Làm việc. Sống.” Tôi quay lại nhìn anh, “Và… cảm ơn anh.”
Anh mỉm cười: “Năm năm trước anh không giúp được em. Bây giờ coi như bù đắp lại.”
“Anh vẫn luôn dõi theo em?” – Tôi không nhịn được hỏi.
“Ừ.” – Anh gật đầu, “Thấy bài viết của em trên tạp chí Tài chính – Thuế, biết em sống ổn. Cho đến khi nghe tin dì bị bệnh…”
Mắt tôi chợt cay.
Kiếp trước tôi cứ nghĩ mình bị cả thế giới lãng quên, Hóa ra vẫn có người nhớ đến tôi.
“Chu Tự Bạch.” – Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, “Nếu… em nói là có người được sống lại một lần nữa, anh tin không?”
Anh im lặng một lúc, rồi nghiêm túc trả lời: “Nếu là em nói, anh sẽ tin.”
Tôi bật cười, nhưng nước mắt lại rơi.
Kiếp này, cuối cùng tôi không còn cô đơn nữa.
Một năm sau, tôi đứng bên cửa sổ khách sạn Marina Bay Sands ở Singapore, Ngắm nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn.
Màn hình điện thoại sáng lên – tin nhắn từ Dư Nhã Văn: “Ngày giỗ đầu của mẹ, em có về không?”
Tôi nhắn lại: “Sẽ về thắp hương.”