20
Tôi hít một hơi thật sâu, trả lời: “Mẹ hình như muốn sửa lại di chúc… nhưng có lẽ đã quá muộn rồi.”
“Thanh Di, dù chuyện gì xảy ra, nhớ rằng em không còn đơn độc nữa.”
“Pháp luật đang đứng về phía em.”
Ngoài trời, ánh sáng đầu tiên của bình minh xuyên qua tầng mây.
Dù hôm nay có chuyện gì, tôi cũng không còn là Dư Thanh Di yếu đuối, bị chà đạp như kiếp trước nữa.
Mẹ tôi trút hơi thở cuối cùng vào lúc rạng sáng.
Tôi đứng bên ngoài phòng ICU, lặng lẽ nhìn bác sĩ tuyên bố thời điểm tử vong, trong lòng lại bình tĩnh đến lạ.
Kiếp trước, lời cuối cùng mẹ nói với tôi là: “Mày không có tư cách.”
Còn kiếp này, bà lại nói: “Tha thứ cho mẹ.”
Dù có thật lòng hay không, ít nhất sự phản kháng của tôi đã khiến bà nhận ra sự bất công.
Dư Nhã Văn và Dư Chí Viễn nhận được tin báo thì vội vàng chạy đến, mắt đỏ hoe, không biết là khóc thật hay đang diễn.
Bác sĩ vừa tuyên bố xong, Dư Chí Viễn đã không chờ được mà hỏi:
“Khi nào có thể lấy giấy chứng tử? Phải dùng để làm thủ tục chuyển nhượng nhà…”
“Chí Viễn!” – Dư Nhã Văn quát to, sau đó quay sang bác sĩ: “Mẹ tôi… trước lúc mất có nói gì không?”
Bác sĩ liếc nhìn tôi: “Lúc tỉnh táo cuối cùng, chỉ có cô Dư Thanh Di ở bên.”
Hai ánh mắt lập tức dán chặt vào tôi.
Tôi bình thản nói: “Mẹ bảo muốn sửa lại di chúc.”
“Vớ vẩn!” – Dư Nhã Văn hét lên, “Mẹ đã không tỉnh táo rồi, nói linh tinh sao có thể tính được?”
“Vậy sao?” – Tôi lấy điện thoại, bật đoạn ghi âm.
Giọng mẹ yếu ớt nhưng rõ ràng vang lên:
“Nhà… cho con… sửa… di chúc…”
Âm thanh dừng đột ngột.
Dư Nhã Văn mặt trắng bệch, Dư Chí Viễn thì ngồi phịch xuống ghế.
“Cái này… cái này không tính…” – Dư Nhã Văn ấp úng.
Một giọng nói vang lên từ cuối hành lang:
“Về mặt pháp lý, di nguyện trước lúc lâm chung có thể được xem là bổ sung di chúc.”
Chu Tự Bạch mặc vest chỉnh tề, tay xách cặp tài liệu, bước đến đứng cạnh tôi: “Đặc biệt khi bản di chúc gốc có nhiều điểm sai phạm nghiêm trọng.”
“Anh là ai?” – Dư Chí Viễn cảnh giác hỏi.
“Chu Tự Bạch, luật sư của văn phòng luật sư Quân Hợp, đại diện pháp lý của cô Dư Thanh Di.”
Anh đưa danh thiếp ra.
Dư Nhã Văn giật lấy, nhìn sơ qua rồi hét lên:
“Luật sư đối tác? Thanh Di, mày từ bao giờ thuê được luật sư cỡ này?”
“Anh Chu giúp vì tình nghĩa.” – Tôi lạnh nhạt đáp, “Chị, chúng ta nói chuyện chỗ khác đi.”
Quán cà phê gần bệnh viện vừa mở cửa, bốn người chúng tôi ngồi ở một góc khuất.
Chu Tự Bạch lấy ra vài tập tài liệu từ cặp:
“Trước tiên, bản đánh giá tâm thần gốc của bà Dư Quế Chi cho thấy, vào thời điểm lập di chúc, bà đã suy giảm rõ rệt năng lực nhận thức.”
Anh đẩy một bản sao sang:
“Thứ hai, di chúc chỉ có một người làm chứng — không hợp lệ. Và cuối cùng, danh sách tài sản trong di chúc không đầy đủ — bà ấy còn có ba trăm nghìn chưa kê khai.”
Dư Nhã Văn và Dư Chí Viễn mặt biến sắc.
“Anh… anh bịa đặt!” – Dư Chí Viễn đập bàn đứng dậy.
Chu Tự Bạch không hề nao núng: “Chúng tôi có sao kê ngân hàng. Nếu đưa ra tòa, bản di chúc này rất dễ bị vô hiệu hóa. Khi đó, tài sản sẽ chia theo luật định.”
Anh ngừng lại một nhịp: “Ngoài ra, cô Dư Thanh Di có quyền yêu cầu hoàn lại chi phí phụng dưỡng mẹ trong mười lăm năm qua.”
“Cái gì mà mười lăm năm?” – Dư Nhã Văn gào lên, “Mẹ mới bệnh có ba tháng!”
“Theo Điều 193 của Bộ luật Dân sự, trong trường hợp không có thoả thuận, nghĩa vụ phụng dưỡng cha mẹ là ngang bằng giữa các con.”
“Trong ba tháng qua, cô Dư Thanh Di đã đảm nhận hơn 70% trách nhiệm, hoàn toàn có quyền yêu cầu hai người còn lại thanh toán phần chi phí tương ứng.”
Tôi nhìn vẻ mặt biến đổi của hai người họ – từ tức giận sang sốc, rồi sang tính toán.
Kiếp trước họ cấu kết tống cổ tôi ra khỏi nhà.
Kiếp này, pháp luật là thanh kiếm của tôi.
“Thanh Di…” – Dư Nhã Văn đột ngột chuyển giọng cầu khẩn, “Chúng ta là chị em mà, có gì không thể nói chuyện riêng? Đừng để người ngoài cười vào mặt.”
“Chị muốn giải quyết thế nào?” – Tôi hỏi lại.
Cô ta cắn môi: “Nhà cũ… có thể để em một phòng…”
“Tôi cần công bằng, không cần bố thí.” – Tôi lặp lại như đêm qua, “Hai căn nhà định giá tương đương, tôi muốn 50% quyền sở hữu một căn, hoặc nhận tiền mặt tương đương. Sổ tiết kiệm chia ba.”
“Không đời nào!” – Dư Chí Viễn hét lên, “Mẹ rõ ràng nói…”
“Chí Viễn!” – Dư Nhã Văn ngắt lời anh ta, rồi quay sang tôi: “Thanh Di, cho chị thời gian để bàn lại…”
“Được.” – Chu Tự Bạch tiếp lời, “Đây là thông tin liên hệ của tôi. Trong vòng ba ngày, mong nhận được phản hồi. Nếu không, chúng tôi sẽ khởi kiện.”
Rời khỏi quán cà phê, nắng vừa đẹp. Chu Tự Bạch mở cửa xe cho tôi: “Muốn đi đâu?”