Hắn lắc đầu:

“Mọi điều nàng làm, đều là tâm ý của ta.”

Chàng không trách, là đủ rồi.

Năm Nguyên Vũ thứ sáu, Trấn Quốc Đại Tướng Quân Mạnh Trọng Giang qua đời.

Tạ Lễ tiếp nhận quân vụ, được phái ra biên ải nhậm chức.

Bỗng nhiên, ta muốn đến biên cương, nhìn lại tuyết sơn, băng nguyên.

Giang Từ nay đã mười sáu, thật sự đã có thể một mình gánh vác càn khôn.

Dù luyến tiếc trăm phần, nàng vẫn để ta đi, dặn một năm phải trở về.

Còn cố ý sai Thẩm Lệnh An và Thanh Loan cùng theo ta.

Thẩm Lệnh An hỏi

“Có phải nàng không yên tâm về Tạ Lễ?”

Ta trách hắn nghĩ nhiều, nói rằng trợ giúp nữ đế quá mệt, chỉ muốn ra ngoài giải sầu.

Kinh thành đã bắt đầu vào đông, hắn theo thói quen ủ ấm tay ta.

Rời khỏi kinh thành, hắn rốt cuộc hỏi ra một câu giấu trong lòng bao năm:

“Hối hận không?”

Ta kiên định lắc đầu.

Năm xưa sửa chiếu thư truyền ngôi, cả đời Tạ Chi ta không hối hận.

Ta không giỏi trị quốc, cũng chẳng thích hợp làm nữ đế.

Gió lạnh thổi tung rèm, ta nhìn thấy góc phố từng có kẻ ăn mày năm xưa, nay đã không còn đứa trẻ nào chịu đói rét nơi đó.

Người đói có cơm ăn, trẻ nhỏ được đọc sách, bách tính có ruộng cày, thương nhân có đường buôn bán.

Nam hay nữ.

Thiên hạ thái bình.

Chỉ cần có người làm được — là nguyện vọng lớn nhất trong đời ta.

(Toàn văn hoàn)