QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

10

Khi ta dẫn quân đi dẹp sơn tặc ngoài thành, Thẩm Lệnh An đã là thị vệ bên cạnh Hoàng thượng, ngày đêm theo hầu.

Ân sư nói chẳng sai – đọc bao nhiêu sách, cũng chỉ là giấy trắng mực đen.

Nay ngoại địch ngoài Khương Vô ra thì đều là lũ ô hợp, chỉ lo ngọn lửa chiến sự bén đến mình, đành cụp đuôi giữ thân.

Kinh thành bị rượu ngon và phấn son của phú nhân làm cho xương mềm ra, say mê sa hoa, vẻ ngoài yên bình giả tạo.

Xé lớp da ấy ra, bên trong chỉ toàn là thịt thối, một lũ vô dụng không chống đỡ nổi.

Thiên tai nhân họa liên tiếp, thuế má nặng nề.

Có người, ắt có tranh đấu.

Ta mang theo nghìn quân tinh nhuệ, có Khánh Cát đi cùng, một đường tiến về phương Bắc, đánh dẹp giặc Oa, thu phục nghĩa quân.

Kẻ muốn đầu hàng thì hậu đãi, kẻ cứng đầu thì giết.

Ta ăn cùng lính, ngủ cùng lính, sống chết có nhau, cuối cùng cũng có chút uy tín.

Nhưng ta biết rõ, họ tuân lệnh là vì quân phù lạnh lẽo ấy, chứ không phải vì một nữ nhân như ta.

Khánh Cát cười nhạo:

“Quận chúa chẳng lẽ muốn mang đội quân riêng này đánh thẳng đến biên cương sao?”

Ta chỉ cười, không đáp.

Khánh Cát thấy dáng vẻ ta như vậy, liền hiểu, thở dài:

“Vi sư quả là mắt mờ, chẳng nhìn ra con lại ôm chí lớn như thế!”

Ta vội đáp:

“Ân sư chớ nên tự coi nhẹ mình, ta…”

Trước kia, ta chỉ cầu sống.

Chưa từng nghĩ đến thiên hạ.

Nửa năm nay đi dọc đường, thấy nhiều kiếp người khốn khổ, lòng ta cũng bắt đầu biết xót thương lê dân.

Cái cảm giác “tâm có mà lực không”, thì ra là như vậy.

Chỉ tiếc, ta vốn chẳng phải mầm tốt để cầm quân đánh giặc.

Từng nếm thất bại, từng bị thương, thậm chí suýt bị một tiểu oa nhi năm tuổi chọc mù mắt.

Khánh Cát giận đến nhảy dựng:

“Sao lớn rồi lại thành mềm lòng thế hả?”

Ta xoa vết thương dưới mắt, khẽ nói:

“Chỉ mong chớ để lại sẹo… không thì mẫu thân ta chẳng nhận ra ta mất.”

Hắn không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ nhìn mặt ta, ánh mắt phức tạp.

Kinh thành gửi đến rất nhiều thư, chỉ là không ai nhắc tới chuyện “hòa thân”.

Ta sinh nghi.

Càng đi về phương Bắc, thư từ càng chậm trễ.

Đa phần là thư của Thanh Loan và Tạ Hoàn gửi đến.

Lúc rời nhà, ta giao phủ Tạ cho Tạ Hoàn trông nom, để lại Thanh Loan cùng tám bà tử phụ giúp.

Nhìn nét chữ của Tạ Hoàn ngày một chỉnh tề, lại thêm lời khen của Thanh Loan dành cho nàng, trong lòng ta bất giác sinh ra cảm giác như một người mẫu thân đang thấy nữ nhi trưởng thành.

Thẩm Lệnh An cũng có viết thư đến, chỉ vài hàng ngắn ngủi, nhưng chẳng ngại phiền người đưa tin.

“Khi nào thì hồi kinh?”

“Mọi việc có bình an không?”

“Nay đã đi đến nơi nào rồi?”

……

Ta chỉ biết đưa tay đòi hắn bạc tiền.

Nuôi một đội quân, còn tốn kém hơn nuôi cả phủ Tạ.

Bọn tiểu tử chưa lớn kia, thật sự khiến ta nghèo rớt mồng tơi.

Khánh Cát hỏi ta:

“Quận chúa còn định tiến lên phương Bắc nữa ư? Tháng sau là vào đông rồi, giá rét phương Bắc chẳng phải thứ người thường có thể chịu nổi.”

Ta trầm ngâm đáp:

“Vào đông… chẳng phải cũng đồng nghĩa với chiến tranh sắp tới ư?

Địa giới Khương Vô phì nhiêu, nhưng trong năm phần lớn thời gian chìm trong băng giá, không thể canh tác.

Bò dê chết rét, người thì tàn tật vì lạnh. Trở về là chết, đánh trận cũng là chết — vậy thì, cớ sao không đánh một trận cho đáng?”

Khánh Cát toàn thân mùi rượu, miệng nói lời nghịch tặc:

“Nếu Quận chúa sinh ra nơi hoàng thất, hẳn sẽ là một minh quân!”

Ta thấp giọng đáp:

“Ân sư say rồi.”

11

Chưa đợi được tin hòa thân, tin Khương Vô xâm phạm đã sớm truyền đến doanh trại.

Mật thư bị chặn lại được trình lên.

Phía ta vốn không phải quân chính quy, thậm chí đây là lần đầu đối mặt chiến trường thực sự.

Khánh Cát hỏi:

“Quận chúa còn định đánh nữa sao?”

Ta đem quân thư trao cho ông, nói:

“Không đánh, ta đi đưa lương thảo.”