- Trang chủ
- Hoàng Tỷ Bên Bóng Tân Đế
- CHƯƠNG 11
CHƯƠNG 11
Truyện: Hoàng Tỷ Bên Bóng Tân Đế
Tác giả: Bơ không cần đường
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
19
Năm Sùng Nguyên thứ hai mươi, Thánh thượng lao lực việc triều chính, bệnh nặng không gượng dậy nổi.
Ngài khi ấy mới ba mươi.
Ta nhập cung, hầu hạ bên giường bệnh.
Ngài truyền ta mỗi ngày đọc tấu chương cho nghe. Khi ấy ngài đã không thể cầm bút, mọi việc đều do ta thay mặt viết.
Cứ như thế chống chọi tới cuối năm, khí huyết suy kiệt, dần đi đến cuối đời.
Ta nghĩ đến tiên đế — cũng mất vào năm ba mươi tuổi.
Nhi tử nhà họ Giang, suốt đời tận trung báo quốc, rốt cuộc đều là mệnh yểu.
Bên ngoài điện, quan viên tam thư lục bộ quỳ đầy.
Bên giường, hoàng hậu che mặt khóc nức nở, các phi tần khác cũng quỳ rạp một góc.
Thẩm Lệnh An và Quốc sư đều có mặt.
Hoàng thượng giơ tay gõ gõ vào ngăn bí mật dưới giường, ánh mắt dừng nơi ta.
Ta lấy vật trong đó ra — Ngọc tỷ Đại Loan cùng chiếu thư truyền ngôi.
Ngài đã lâu không cất được lời, hơi thở gấp gáp:
“Hoàng tỷ… Đại Loan, giao cho tỷ…”
Trong lòng ta cuộn trào. Bao năm qua, như thể trở lại ngày ấy, quỳ trước Tạ Tấn, xin được vào doanh trại luyện binh.
Ánh mắt ngài đảo qua các vị đại thần, lời gần như hơi gió:
“Trẫm… lập Trưởng công chúa làm Thái tử…”
Lời dừng giữa chừng.
Ngài nhìn ta, nuốt xuống hơi thở cuối cùng.
Không luyến tiếc. Không oán hận.
Phía sau vang lên tiếng khóc nức nở.
Quốc sư ra hiệu cho ta tuyên đọc thánh chỉ.
Ta mở quyển tấu bằng lụa vàng, chữ viết rồng bay phượng múa, kể rõ sự tích và công lao của Trưởng công chúa.
Giang Tiết — là danh tự ban đầu của ta. Ta chào đời giữa trận đại thắng của tiên đế.
Tay cầm thánh chỉ run rẩy. Trong đầu vang lên biết bao âm thanh.
Lúc mẫu hậu bỏ rơi ta, tiếng khóc xé gan của hoàng đệ.
Những âm mưu âm thầm, cùng nhau vươn cánh ổn định quyền lực.
Chủ động giao binh quyền, khẩn cầu đòi lại thanh danh.
Ngài đã tin ta.
Thứ tình thân mẫu hậu chưa từng trao, hoàng đệ đã bù đắp tất cả.
Quốc sư thúc giục.
Ta hít sâu một hơi, hạ quyết tâm làm một việc đại nghịch bất đạo —
Sửa lại chiếu thư.
Truyền ngôi cho Trưởng công chúa — Giang Từ.
Quốc sư tóc bạc trắng, ánh mắt nhìn ta khó dò, sắc mặt nửa tối nửa sáng.
Cuối cùng, lão vẫn quỳ rạp xuống đất, giọng run rẩy hô vang:
“Thần, cung tiễn Thánh thượng!”
20
Nữ đế đăng cơ, danh chính ngôn thuận.
Ta nắm giữ binh quyền, đích thân điểm tướng phò tá.
Khánh Cát chu du bốn phương, ta sai người tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng cũng bắt được hắn về cung, phong làm Quốc sư giảng dạy.
Hắn dâng tấu xin cáo lão hồi hương, ta bác bỏ, còn đặc biệt mở một mảnh đất trong cung cho hắn trồng trọt.
Hắn giận đến nỗi râu mép rung bần bật, chỉ dám đợi sau khi uống rượu mới mắng ta đôi ba câu.
Thẩm Lệnh An thì càng không cần nhiều lời, nay cũng đã có chỗ đứng trong triều, là thủ lĩnh bá quan, lại là phu quân của ta.
Tạ Lễ đã sớm thoát khỏi thân phận nô tịch, thi đậu công danh, năm hai mươi tuổi đã là Võ trạng nguyên.
Nàng thống lĩnh binh mã, so với ta càng thành thạo, chẳng kém nam nhi chút nào.
Có nàng trấn thủ biên cương, ta cũng an lòng.
Thẩm Lệnh An từng khuyên ta:
“Bài học xưa hãy nhớ lấy, người Tạ gia nên đề phòng nhiều hơn.”
Đạo lý này, ta nào không hiểu.
Nhưng nay người đăng cơ là tiểu nữ, kẻ phò tá cũng là nữ nhân, trong triều kẻ dị nghị ngày càng nhiều, ta lại cố tình nghịch dòng mà tiến, mở rộng khoa cử ở các châu phủ, chọn lấy nữ tử tài cao làm quan, làm tướng.
Song thứ ta cần không chỉ là nữ tử, mà là kỳ tài thiên hạ, là trụ cột quốc gia, là kẻ có thể phò tá xã tắc Đại Loan.
Giang Từ mới mười tuổi, nhưng thân phận hoàng tộc, lại được hoàng đệ ta thân truyền giáo huấn, tuổi còn nhỏ mà đã kiên cường cứng cỏi, gặp nguy không loạn, rất có phong thái đế vương.
Nàng quỳ xuống dập đầu với ta:
“Cô cô.”
Ta đỡ nàng dậy:
“Từ nay về sau, con không cần quỳ lạy bất kỳ ai, bởi con là chủ của thiên hạ.”
Năm sau xuân đến, nữ đế đăng cơ, cải niên hiệu là Nguyên Vũ.
21
Năm Nguyên Vũ thứ hai.
Phủ Quận chúa do Tạ Ninh quản lý ngăn nắp đâu ra đó, mấy vị di nương trong phủ cũng đã học được chút nghề, dẫu rời khỏi phủ vẫn có thể sống sót.
Người mà ta từng căm hận nhất, nay lại là người ở bên ta lâu nhất.
Tạ Ninh lớn hơn ta một tuổi, nay vẫn chưa gả chồng.
Ta trêu nàng:
“Chẳng lẽ vẫn còn mơ tưởng đến Thẩm Lệnh An?”
Nàng đỏ mặt, lại né sang chuyện khác:
“Quận chúa, người thay đổi rất nhiều, quãng đường này đi qua, chắc hẳn rất khổ nhọc.”
Ta mượn động tác ngửa cổ uống rượu để nuốt nước mắt vào lòng.
Thuở nhỏ, ta chỉ muốn sống sót. Ai ức hiếp ta, ta nhất định trả lại gấp đôi, ăn miếng trả miếng.
Lớn lên, vì muốn sống, ta học cách mưu toan tính toán, tổn người lợi mình.
Ta đáp:
“Người vốn phải thay đổi. Ngươi cũng vậy thôi.”
Chúng ta nhìn nhau cười.
Nhưng chẳng phải là hoá giải hận thù.
Năm ấy, Trưởng công chúa Giang Ngọc khó sinh mà mất.
Nàng mới chỉ ba mươi.
Ta nắm tay Thẩm Lệnh An, lại bắt đầu nói những lời nghịch thiên:
“Sao hoàng thất nhà ta ai nấy đều đoản mệnh? Không ai sống qua nổi ba mươi sao?”
Hắn không nói, chỉ siết tay ta thật chặt.
Ta cười hì hì:
“Cũng không đúng, ta đã hơn ba mươi rồi đó.”
Hắn không cho ta nói tiếp:
“Chúng ta nhất định sẽ sống thọ trăm tuổi.”
Ta lại hỏi:
“Chưa từng sinh cho chàng một đứa con, chàng có trách ta không?”