- Trang chủ
- Hoán Mệnh Công Chúa
- CHƯƠNG 11
CHƯƠNG 11
Truyện: Hoán Mệnh Công Chúa
Tác giả: Bơ không cần đường
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Chỉ cần còn người có dã tâm, công vụ trong tay bọn họ, ta chẳng sợ không ai làm.
Vậy nên ta dứt khoát ban cho bọn họ nghỉ dài hạn, có kẻ còn được nghỉ suốt một năm.
Ngoài mặt là dưỡng bệnh điều thân, thậm chí còn phái ngự y đến thăm nom.
Còn việc trong tay họ, ta giao cho thuộc hạ cấp dưới đảm nhiệm.
Sớm đã ban chỉ dụ, ai có thể tiếp nhận công việc của thượng cấp, thì lập tức được bổ nhiệm thay thế.
Lệnh vừa ban, triều đình náo nhiệt hẳn.
Một phần đại thần bỗng dưng khỏi bệnh, phần còn lại cũng quay về sau vài hôm ngó ngàng.
Còn vài người cố chấp, cùng Thừa tướng đại nhân, thì dứt khoát gác việc.
Song, vẫn câu ấy thôi — nhân tài chưa từng thiếu.
Thừa tướng ung dung dưỡng lão tại gia, chẳng mấy chốc lại cùng Thanh La công chúa lén lút qua lại.
“Gần đây công chúa Thanh La thường xuyên xuất cung, ta đã sai người tra xét, nàng ấy chính là đến gặp Thừa tướng.”
Tang Hoa thân là đại tướng quân, giờ lại giống ám vệ, thật sự hơi bị lãng phí rồi.
“Không ngại, mầm độc không phát tác, sao tiện xuống dao?”
Chưa được mấy ngày, lương thảo vận đến tiền tuyến lại xảy ra trục trặc.
Ta nhớ đời trước, Hoàng thượng vì việc này mà phải hành binh hiểm kế, suýt nữa mất mạng nơi sa trường.
Đời này, ta tuyệt không để chuyện đó tái diễn.
Ngay khi có biến, lập tức phái Tang Hoa đi xử lý.
Chưa đợi nàng quay về, thống lĩnh Kinh thành tuần phòng doanh bỗng lâm bệnh nặng, hồi phủ dưỡng bệnh.
Chức vụ tạm giao cho Phó thống lĩnh.
Giữa lúc quốc sự căng thẳng, thì đến đại thọ của Thái hậu.
Thường năm, Thái hậu chẳng hề thiết yến, e sợ xa hoa lãng phí, quốc gia khó lòng cáng đáng.
Nhưng năm nay, Người nhất quyết muốn mở tiệc, còn bảo chỉ là bữa cơm gia thường, mời các mệnh phụ cùng dùng bữa.
Lại ba lần bốn lượt cam đoan, tuyệt không dùng đến nguyên liệu quý hiếm.
Đường đường là Thái hậu, đã nói đến mức ấy, nếu ta không thuận, cũng khó lòng ăn nói.
Vậy nên ta an bài yến tiệc trong hậu cung.
Chiều hôm đó, mệnh phụ lần lượt mang theo gia quyến nhập cung.
Hôm ấy, Văn Xương lại vô cùng ngoan ngoãn, luôn kè kè bên cạnh Thái hậu, ánh mắt nhìn ta lại đầy vẻ đắc ý.
Lúc không người để ý, nàng ta bỗng đến bên ta, tay nâng chén rượu.
“Tỷ tỷ à, tuy xưa nay ta với tỷ có chút hiểu lầm, nhưng nay cùng ở trong hậu cung, ngày ngày chạm mặt, chẳng bằng hôm nay cạn chén, hóa giải oán cừu?”
Nàng ta sao có thể thật lòng bỏ qua?
Rượu trong chén ta, chẳng phải từ vò rượu của nàng ta rót ra đó sao?
Ta nâng chén, mỉm cười nhìn nàng.
“Công chúa quên rồi sao? Bản cung cũng xuất thân hậu cung, loại tử mẫu hồ này, bản cung nhìn là nhận ra ngay.”
Nói đoạn, ta ngửa đầu uống cạn.
Văn Xương sững sờ, không thể hiểu nổi — đã biết rượu có vấn đề, sao ta vẫn uống?
Giữa lúc ba tuần rượu năm món ăn vừa qua, trong cung yến bỗng xuất hiện nhiều tướng sĩ của Tuần phòng doanh.
Các mệnh phụ vừa thấy liền hoảng loạn, náo động không thôi.
“Sự tình này là sao vậy? Sao lại có nhiều binh lính thế kia?”
Thái hậu vẫn ung dung ngồi trên cao, Văn Xương tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng nghĩ rằng đại cục đã định, liền gạt hết lo nghĩ sang một bên.
Nàng ta ngạo mạn ném chén rượu, xoay người trở về bên cạnh Thái hậu.
“Chư vị chớ lo sợ, ai gia hôm nay mời các vị tới, là có một việc cần tuyên bố.”
Mọi ánh mắt tức thì đều đổ dồn về phía Thái hậu, duy chỉ có ta vẫn bình thản ngồi nhấp rượu bên cạnh.
“Chắc hẳn chư vị cũng đã nghe qua, nay cái gọi là Trưởng công chúa Văn Xương, thực chất chẳng phải hoàng thất huyết mạch, nàng ta chỉ là một cung nữ theo hầu bên công chúa, tên là Bán Hạ!”
“Chân chính Trưởng công chúa Văn Xương sớm đã chết rồi, con tiện tì này mạo danh công chúa, làm rối loạn hoàng tộc, Hoàng thượng lại hồ đồ, bị yêu nữ mê hoặc, hôm nay ai gia phải chính đạo trừ tà, chỉnh đốn cương thường.”
Nghe qua lời lẽ thì thật là chính nghĩa, song Thái hậu quả thật là cáo già.
Bà ta hiểu rõ, nếu để nữ nhi mình thừa nhận thân phận công chúa, ắt không thoát khỏi tử tội.
Huống hồ danh tiếng nàng ta đã mục nát, không thể kế thừa đại nghiệp.
Thế là dứt khoát tuyên bố Văn Xương đã chết, lại nói nữ nhi mình là con khác của tiên đế, thuận lý thành chương đưa lên làm nữ đế.
Quả là mưu kế cao tay!
Nghe Thái hậu nói vậy, các mệnh phụ đều ngoảnh lại nhìn ta.
Nhưng trong mắt họ không hề có ghét bỏ, cũng chẳng có hoài nghi, chỉ toàn lo lắng.
Năm ấy ta vì họ mà dựng nên tấm chắn bảo hộ, dẫu họ thất thân, vẫn còn đường sống.
Dù ta có là công chúa thật hay không, họ cũng nguyện theo ta, giờ đây sao có thể không lo.
Ta chầm chậm đứng dậy, ánh mắt khóa chặt lấy Thái hậu.
“Thái hậu nương nương, thiên hạ Vũ triều chưa định, người thật muốn làm chuyện này sao?”
Thái hậu nghe xong tưởng ta sợ hãi, lại càng kiêu ngạo.
“Chính bởi thiên hạ chưa định, ai gia mới phải chính danh dẹp loạn, bằng không để lũ tiểu nhân như các ngươi chiếm cứ thiên hạ, ai gia sau khi chết làm sao còn mặt mũi gặp tiên đế?”
Ta cúi đầu, không khỏi thầm cười nhạo trong lòng.
Ngay từ lúc con gái bà ta cùng địch nhân hoan lạc, bà ta đã chẳng còn mặt mũi rồi.
“Thái hậu nương nương, người có từng nghĩ qua, công chúa trưởng lớn nơi đất man di, chưa từng được dạy dỗ vương đạo, nếu người để nàng kế vị, cũng chỉ là con rối.
Đợi đến lúc thiên hạ thật sự thống nhất, rối gỗ cũng vô dụng, đến khi đó, kết cục của các người, e rằng chết cũng chẳng dễ dàng, người có chắc không?”
“Ngươi ăn nói hồ đồ!”
Văn Xương giận dữ lao tới, suýt nữa muốn xé xác ta.
“Ngươi đừng ở đây ngụy ngôn xảo ngữ, bản cung và ngươi lớn lên cùng nhau, sớm đã nhìn thấu tâm tư hai mặt của ngươi!
Ngươi, con tiện nhân tâm địa rắn rết! Đời trước hại bản cung chịu đủ khổ cực, đời này lại cướp đoạt thân phận bản cung, khiến bản cung nơi tay A Bố Xích sống không bằng chết!
Bản cung hận không thể róc thịt, lột da ngươi, mới có thể nguôi hận trong lòng!
Hôm nay ngươi đừng mơ thoát khỏi lòng bàn tay bản cung!
Chẳng bao lâu nữa bản cung sẽ làm nữ đế, ngươi yên tâm, bản cung sẽ lóc thịt ngươi từng tấc, cho chó ăn, quyết không để ngươi toàn thây!”
Ta cười lạnh một tiếng — nữ nhân này, thật ngu xuẩn lại độc ác.
Đời trước ta vì cớ gì mà lại đưa thân phận cho nàng ta?
Chắc là quá ngu.
Nhưng kẻ ngu dại, ta sẽ không tha lần nữa.
“Văn Xương, ngươi sao mãi chẳng khôn ra chút nào thế?”