“Kẻ sắp chết, Bệ hạ cần gì phải chấp lời kẻ xúi quẩy?”

“Chỉ nhìn Đức phi thôi cũng đủ biết hậu cung Trần quốc hẳn là hang hổ ổ sói.”

Ta khẽ lắc đầu, nâng chén uống cạn.

“Ta từ địa ngục mà trở về, đến ma quỷ còn không sợ, huống hồ chi người sống?”

Chẳng bao lâu, Hoàng đế Trần quốc giá lâm yến hội, vừa đến đã trước mặt mọi người tặng ta một cành san hô đỏ.

“Hôm nay trẫm được kỳ trân dị bảo, là một cành san hô đỏ rực, không chút tỳ vết, vô cùng quý giá. Nay ngày đại hỷ cùng Trưởng công chúa Văn Xương đã định, xin dâng vật này để công chúa thưởng ngoạn.”

Lời vừa dứt, lập tức có hai người khiêng ra một cành san hô lớn, đặt trước mặt ta, quả nhiên là báu vật hiếm thấy.

Chỉ là Đức phi bên cạnh có phần không vui, khẽ gọi một tiếng “Bệ hạ”, lại bị quốc quân lườm một cái.

“Văn Xương đa tạ quốc quân ban tặng báu vật, tiếc là chẳng có gì để hồi đáp, đành dùng rượu thay lời cảm tạ.”

Quốc chủ Trần quốc mỉm cười, nâng chén đáp lễ cùng ta.

“Chẳng cần hồi đáp, chỉ mong cùng công chúa cầm sắt hòa minh, vợ chồng ân ái. Lại càng mong công chúa sau khi nhập Trần quốc, sớm được phúc khí con cháu đầy đàn.”

Lời này nặng tựa ngàn cân, vừa mới đàm hôn phối đã nói tới chuyện nối dõi tông đường, nghĩa là con ta sinh ra sau này không chỉ là trưởng tử, mà có khi là thái tử đích danh.

Lời vừa thốt ra, địa vị Vũ triều lại càng được đề cao, ta hiểu rõ lòng tốt của hắn, nên chỉ mỉm cười gật đầu đáp lại.

Nhưng Hoàng đế lại nắm chặt song quyền, nỗi bi thương phẫn uất dâng tràn trong ánh mắt.

Thấy dáng vẻ ấy, lòng ta có chút bất an, liền kín đáo đưa chân đá nhẹ hắn một cái.

Lúc ấy hắn mới thu lại sát khí, nở nụ cười nhàn nhạt, coi như không xảy ra đại sự gì.

Chẳng bao lâu, có người tới rót rượu, không cẩn thận làm đổ lên vạt váy của ta.

Ta cáo từ Hoàng thượng, lui về thay y phục, chợt liếc mắt thấy A Bố Xích cũng rời tiệc.

Ta vừa đi, Quốc chủ Trần quốc liền ghé tai thì thầm mấy lời cùng Đức phi, nàng ta lập tức mỉm cười, theo sau mà rời tiệc.

Thay xong y phục, ta đến nơi Quốc chủ đã sắp đặt trước, chẳng bao lâu sau hắn cũng đến.

“Bệ hạ đã sắp đặt ổn thỏa chứ?”

Quốc chủ mỉm cười, ung dung vén áo, ngồi xuống trước mặt ta.

“Đem phi tử của mình đưa lên giường người khác, cảm giác này… thật là kỳ quái.”

Ta cúi đầu bật cười, lời hắn nói quả thực quái lạ vô cùng.

“Nếu Bệ hạ hối hận, vẫn còn kịp thu người về.”

Hắn lại lắc đầu, dứt khoát bác bỏ ý kiến của ta.

“Kế cục do chính Hoàng hậu bày ra, trẫm nào dám phá hỏng.”

Nghe hắn gọi ta là Hoàng hậu, nhất thời ta chẳng biết nói gì, chỉ đành lặng im.

“Thật ra dẫu không kết thân, Trần quốc và Vũ triều vẫn có thể liên thủ, nàng vẫn còn đường lui.”

Ta hiểu hắn đang cho ta một cơ hội, chỉ e những ngày qua hắn đã dò xét rõ ràng tình hình giữa ta và Hoàng thượng.

Kỳ thực, hắn là người tốt, nếu sống chung một đời, hẳn cũng không đến nỗi nào.

Huống chi nếu sau này hắn thay lòng, ta cũng chẳng tổn thương, bởi ta chưa từng động tâm.

Dẫu sau này phải chịu khổ, cũng chẳng sao, chỉ cần hắn không đem ta ra uy hiếp Vũ triều, mọi thứ khác ta đều chấp nhận.

Cuối cùng, ta chỉ lắc đầu, thấp giọng đáp lời:

“Ta sớm đã không còn đường lui, Quốc chủ không cần nói thêm nữa.”

Tựa hồ mọi người đều muốn cho ta một cơ hội, nhưng ai có thể cho các chiến sĩ Vũ triều một con đường sống?

Tuy nói là liên minh, nhưng sức mạnh quốc gia vẫn là căn bản, nước yếu thì phải trả giá nhiều hơn.

Nếu không dùng sức mạnh mà nói, vậy thì phải dùng sinh mạng để đổi lấy vị trí, ai cam tâm?

Lý lẽ này đơn giản rõ ràng, chiến sĩ Vũ triều chẳng thể chịu nổi cảnh thây phơi đầy đồng, gia quyến vẫn còn chờ họ trở về.

Nếu có thể dùng một nữ tử đổi lấy bình an, nào cần phải dùng máu của vạn quân làm tế phẩm?

“Trẫm không chọn lầm người, nhưng cũng mong rằng bản thân đã chọn sai.”

Dứt lời, hắn rời đi.

Chẳng bao lâu sau, một nhóm người được đưa đến mật thất, tận mắt chứng kiến cảnh Đức phi Trần quốc cùng A Bố Xích hoan ái điên cuồng.

Thái phó Trần quốc suýt nữa ngất lịm, phải có người dìu đỡ mới đứng vững, sau đó xông lên tát con gái một cái vang dội.

Đức phi bị đánh tỉnh, lập tức nhận ra tình cảnh, quỳ xuống cầu xin tha mạng.

Nhưng ai ai cũng biết, nàng ta đã không còn đường sống.

Còn A Bố Xích thì trợn mắt căm hận nhìn ta, chỉ thấy ta khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt.

A Bố Xích bị trói lại, đám sứ thần đi cùng hắn liền lập tức bỏ rơi, còn chủ động xin nhận tội với Trần quốc.

Còn tội vạ ra sao, thì phải xem Trần quốc muốn gì mà định.

Việc kết minh vẫn tiếp tục diễn ra, những chuyện sau đều không cần ta ra mặt, ta trái lại được rảnh rang đôi phần.

Văn Xương được ta cứu về, nhưng thân thể coi như phế, nửa đời sau chỉ có thể bò lết.

“Rơi vào bước đường hôm nay, ngươi có hối hận chăng?”

Nàng nằm trên giường nhìn ta, ánh mắt đầy hận ý như muốn đâm ta ngàn dao, nhưng dẫu có vùng vẫy thế nào, cũng chẳng chạm nổi một vạt áo của ta.

“Tiện nhân, hôm đầu tiên ta trở về lẽ ra nên giết ngươi, lẽ ra phải sớm để A Bố Xích giết ngươi, hoặc đem ngươi hiến cho hắn.”

Lòng ta trào dâng mỉa mai, chẳng phải nàng từng rất yêu A Bố Xích sao? Cớ sao nay lại đổi lòng?

“Vậy sao khi ấy ngươi không làm?”

Văn Xương im bặt, bởi nàng không có câu trả lời.

“Nếu có thể làm lại một lần nữa, ta quyết không để bản thân lâm vào cảnh này.”

“Làm lại một lần nữa, ngươi vẫn phải chết. Chỉ là cần xem chết cùng thiên hạ, hay chết một mình trong cô độc. Ngươi biết vì sao chăng?”

Ta ngưng lời, đợi nàng suy ngẫm, nhưng với đầu óc của nàng, e là chẳng nghĩ nổi ra.

“Bởi ngươi ngu xuẩn, xem mạng người như cỏ rác. Trong lòng ngươi không có quốc hận gia cừu, lại càng không có lấy một chữ liêm sỉ.”

Nàng giận dữ gào lên, vùng vẫy muốn đánh ta, nhưng cuối cùng lại lăn khỏi giường.

Lúc ấy, một bà vú mới tới trong phủ tiến lên, kéo nàng trở lại giường, dùng vải trắng buộc chặt đôi tay nàng lại.

Vừa trông thấy lão ma ma kia, Văn Xương lập tức kích động không thôi.

“Thường ma ma, là người sao? Thường ma ma, người không nhận ra ta ư? Người nhìn kỹ ta xem, ta là Văn Xương, nàng kia mới là giả mạo!”

Văn Xương có thể ẩn mình nơi man di nhiều năm không bị ai tố cáo, chính là nhờ tỷ tỷ ruột của Thường ma ma.

Hai vị ma ma dung mạo như một, đều là người từng nuôi nấng Văn Xương từ thuở nhỏ.

Chỉ là Đại Thường ma ma bị bắt cùng Văn Xương, để bảo vệ nàng, âm thầm ép toàn bộ kẻ biết thân phận công chúa phải cùng chết.

Duy chỉ chừa lại ta, bởi ta tinh thông y dược, lại cơ trí linh mẫn, khi lâm nguy còn có thể giữ nàng một mạng.

Người khác Thường ma ma không thể tin, mà ngay cả bản thân cũng không dám tin, vậy nên để khỏi lỡ mai sau bán đứng chủ tử, bà thà tự kết liễu mình.

Song cái chết của Thường ma ma cũng thật chẳng đáng gì, bởi nay người đứng đây chính là Tiểu Thường ma ma.

Ngay ngày đầu ta hồi cung, bà đã nhận ra ta, chính ta cũng nói rõ cho bà biết, tỷ tỷ bà năm ấy vì cớ gì mà chết.

Ban đầu bà không vạch trần thân phận ta, là vì kiêng dè long uy.

Về sau, bà nhận ra ta đích thực có thể làm công chúa, lại có thể đem thân mình gả đi kết minh vì nước.

Đến nay, e trong lòng bà thà rằng ta mới là Văn Xương thật.