Muội mến nam nhi thảo nguyên, ta thì hướng về thái bình gia quốc — ai ai cũng có chí hướng của mình, nhưng muội lại quên đi quốc thù gia hận, ấy mới là sai.”

Văn Xương không cãi lại được, trừng mắt giận dữ. Đúng lúc đó, ánh mắt A Bố Xích lại quét qua ta, tràn đầy giễu cợt.

“Nghe đồn Văn Xương công chúa thông tuệ hơn người, nay gặp rồi, quả không hư danh.

Nam nhi thảo nguyên mắt sắc tựa ưng, vậy mà lại không nhận ra nàng đã lẩn trốn trong đám nữ nô bấy lâu.

Ngay cả quốc bảo của các ngươi — ngọc tỷ — cũng do nàng giấu giữ, thật khiến tại hạ phải nhìn bằng con mắt khác.”

Ta bật cười lạnh. Lần nữa trông thấy hắn, những ký ức xưa khiến lòng ta ghê tởm không thôi.

Khi ta vừa bị ép phong làm sủng thiếp của hắn, đêm đầu tiên hắn liền trói ta trên giường,

Rồi để cho đám huynh đệ của hắn lăng nhục, hành hạ.

Ở nơi đó, nữ nhân của huynh đệ đều có thể chia sẻ, hắn vốn không để tâm.

Ta bị hành hạ tới mình đầy thương tích.

Thương chưa lành đã thêm thương mới, toàn thân bốc mùi hôi thối khiến bọn họ mất hứng — nhờ thế ta mới thoát khỏi kiếp sống không bằng cầm thú.

Thế nhưng, thời điểm đó, ta còn lo Văn Xương sẽ sinh lòng áy náy.

Mỗi khi nàng hỏi han tình hình, ta chỉ nói bản thân vẫn ổn.

Ta đâu ngờ, chính sự “vẫn ổn” ấy lại khiến nàng phát cuồng, hận ta thấu xương.

Ta vốn chẳng phải người lương thiện, nay có cơ hội gặp lại, chuyện đâm thọc ly gián… há lại buông tha?

“Vị tướng quân Man di nói quá rồi, nếu không nhờ Thanh La công chúa tương trợ, bản cung sao có thể thuận lợi đưa ngọc tỷ hồi triều?

Chính công chúa từng nói: chỉ cần bản cung và ngọc tỷ được an toàn, nàng có tan xương nát thịt cũng không hối hận mà.”

Sắc mặt A Bố Xích liền trầm xuống.

Văn Xương thì tái nhợt như tờ giấy, toàn thân run rẩy, khiến những món trang sức nàng đeo va nhau phát ra tiếng lanh canh.

Nàng đưa tay định kéo lấy tay A Bố Xích, khẩn cầu giải thích, lại bị hắn hất mạnh ra.

“Xin tướng quân nghe thiếp giải thích, không phải như vậy đâu… nàng ta đang vu oan — á!”

Trang sức trên người nàng ta quá nhiều, bị đẩy ngã, mũ phượng trên đầu lệch hẳn rơi xuống đất.

Vàng bạc châu báu lả tả văng khắp nơi, vỡ nát đầy đất.

Nàng ta ngồi bệt giữa đống tàn tích, kinh hoảng thất thố, thậm chí lòng bàn tay đều đã rớm máu.

Nàng đưa ánh mắt cầu cứu hướng về phía hoàng đế.

Mà bệ hạ chỉ lạnh lùng ngắm nghía chiếc ngọc ban chỉ trên tay, chẳng buồn liếc mắt đến nàng lấy một cái.

Lúc ấy, Văn Xương đưa ánh mắt căm hận nhìn ta, gào lên những lời nguyền rủa đến cực điểm:

“Bán Hạ, tiện nhân ngươi nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp!”

Ngày hôm ấy, A Bố Xích thấy nàng làm mất mặt, liền lôi nàng ta rời đi, lúc ấy ta mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Thì ra dù có sống lại một đời, nỗi sợ hãi mà A Bố Xích mang đến cho ta vẫn chưa thể tan biến.

Không rõ từ khi nào, Hoàng thượng đã đứng bên cạnh ta, nhẹ nhàng nâng tay ta lên, tách từng ngón tay ra.

Sang Hoa cũng nhanh chóng dâng thuốc bột, để Hoàng thượng cẩn thận rắc từng chút vào lòng bàn tay ta.

Thì ra lúc nãy quá dùng sức, móng tay đã cắm sâu vào da thịt, lúc này máu thịt đã be bét một mảnh.

“Xem ra, gặp lại A Bố Xích khiến nàng nhớ về chuyện xưa rồi.”

Ta hít sâu một hơi, nghiến răng nhẫn nhịn, hồi lâu mới mở miệng đáp lại một câu:

“Hắn căn bản không phải người. Những nữ tử bị bắt đi, phần nhiều đều chết trong tay hắn. Ta từng thấy, chỉ trong một đêm, từ lều của hắn khiêng ra tám thi thể nữ nhân.”

Lời ta vừa dứt, Sang Hoa liền nổi giận đùng đùng, rút đao định xông ra ngoài giết hắn.

Bị Hoàng thượng ngăn lại, nàng giận dữ quay về chỗ ở.

Đại điện lúc ấy không có ai khác, Hoàng thượng bất ngờ kéo ta lên, ôm chặt vào lòng.

Ta giật mình, lúc này đang ở hành cung Trần quốc, bản năng muốn giãy ra, lại bị lời nói của người ghìm chặt hành động:

“Đừng nhúc nhích, chỉ một lát thôi. Đợi nàng không còn run rẩy nữa, trẫm sẽ buông.”

Nghe xong câu ấy, ta mới dần thả lỏng tâm thần. Hóa ra… người đã nhìn ra nỗi sợ trong lòng ta, ta cứ ngỡ bản thân đã che giấu rất tốt.

“Mẫu thân của A Bố Xích là người Vũ triều, bị phụ thân hắn cướp đi nhiều năm rồi sinh hạ hắn. Về sau, mẫu thân hắn liên kết quân Vũ, đại phá bộ lạc của phụ thân hắn. Phụ thân hắn tử trận trong trận chiến ấy, A Bố Xích bị thân thích khác nuôi dưỡng, từ nhỏ đã tính tình cực đoan.”

Ta bật cười lạnh, chuyện ấy ta há chẳng biết? Năm xưa A Bố Xích từng kể cho ta nghe.

Hắn nói, hắn hận người Vũ triều bởi họ không biết báo ân.

Phụ thân hắn đối đãi mẫu thân hắn vô cùng tốt — nam nhân thảo nguyên ai cũng tam thê tứ thiếp, duy chỉ phụ thân hắn trọn vẹn giữ mình vì mẫu thân.

Mẫu thân hắn dù cừu hận sâu sắc, nhưng khi hắn còn nhỏ cũng nhiều lần toan giết hắn.

Thế mà phụ thân hắn chẳng oán nửa lời, hắn chưa từng bú sữa mẹ, hoàn toàn do phụ thân dùng sữa dê nuôi lớn.

Cho nên hắn hận nữ nhân Vũ triều, cho rằng chúng ta đều là hòn đá vô tri, không có trái tim, không biết yêu.

Nhưng kỳ thực… hắn sai rồi.

“Ta từng nghe A Bố Xích kể, rằng nữ nhân Vũ triều không có tâm can, lạnh lùng như sỏi đá. Nhưng ta hiểu rõ, mẫu thân hắn chính vì có tâm, nên mới không thể yêu một kẻ tước đoạt tự do, bức nàng rời xa gia quốc.”

“Phụ thân hắn có tốt đến đâu, chỉ có một mình mẫu thân hắn cũng vậy, sinh ra hắn cũng thế — tất cả không thể xóa được tội nghiệt hắn gây ra, cũng không thể ngăn được khát vọng tự do và quê hương trong lòng mẫu thân hắn.”

Ta cho rằng mẫu thân hắn đã lựa chọn đúng. Đồng thời cũng hiểu ra, kiếp trước A Bố Xích giữ ta lại là vì ta quá giống mẫu thân hắn.

Hắn hành hạ ta là để xả giận thay cho phụ thân hắn, còn giữ ta lại… là để có một ngày khuất phục ta, hoàn thành tâm nguyện mà phụ thân hắn chưa từng đạt được.

Điều ấy, hắn không tìm được từ Văn Xương.

Cùng với việc Vũ triều ta liên tiếp thắng trận với Man di, số người bị cứu về cũng ngày một nhiều.

Từ miệng một số nữ nô từng bị bắt, ta rốt cuộc biết được sự tình của Văn Xương.

Hôm ấy, nàng tự xưng là Văn Xương, lấy thân phận công chúa để trở thành sủng thiếp của A Bố Xích.

Nhưng mười ngày không ra khỏi trướng, hỏi ra mới biết, người suýt chút nữa đã chết.

Ban đầu, đám nữ nô kia nghĩ dù sao nàng cũng là người Vũ triều, còn muốn tìm cơ hội cứu nàng.

Nào ngờ Văn Xương khi hồi phục, vừa được ăn một miếng thịt, liền trần truồng múa hát cho đám người ấy mua vui.

Lại còn tỏ vẻ vui mừng không để đâu cho hết.

Khi có người đề nghị bỏ trốn, nàng liền lập tức bán đứng họ.

Chỉ để đổi lấy cái vinh hạnh: đêm ấy chỉ hầu hạ riêng A Bố Xích.

A Bố Xích rất hưởng thụ khi thấy nàng như chó ngoan lấy lòng hắn, nên ban đầu cũng khá nuông chiều.

Nhưng lâu ngày chán chường, ánh mắt hắn lại dán lên thân thể những nữ nô khác.

Những người kia thà chết chứ không thuận theo, lại càng khiến hắn mê mẩn.