- Trang chủ
- Hoán Mệnh Công Chúa
- CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 8
Truyện: Hoán Mệnh Công Chúa
Tác giả: Bơ không cần đường
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
“Vô lễ! Trước mặt trưởng công chúa nước Vũ, ngươi lại dám ngông cuồng như thế?
Ngươi là hạng ti tiện nơi nào tới, mà cũng dám giả mạo thân phận hoàng gia?”
Lời ấy khiến Văn Xương tâm thần đại loạn, ngồi bệt dưới đất, khóc lóc thảm thiết.
“Ta mới là công chúa!
Nữ nhân này lòng dạ hiểm độc, vì cướp lấy thân phận ta mà đem ta hiến cho A Bố Xí, nàng tội đáng muôn chết!”
Ta lạnh lùng cười, bước đến trước mặt nàng, rồi cao giọng chất vấn:
“Ngươi xác nhận là bản cung đem ngươi hiến đi?
Không phải chính ngươi, ngày ấy đứng trước người ta, tự xưng là Văn Xương công chúa ư?
Bản cung có thể nhắc lại — gần đây quân ta thắng lớn nơi biên ải, cứu được nhiều nữ tử từng bị giam nơi chuồng ngựa.
Có cần mời họ đến nhận mặt không?”
Văn Xương lập tức cúi rạp xuống —
Nàng không thể không nhớ, ngày ấy chính mình thế nào đứng ra, tự xưng là công chúa Văn Xương,
lại hớn hở đi theo bọn chúng mà rời đi.
Thực tế, sau khi thành thiếp của A Bố Xí, nàng nhiều phen trở lại ức hiếp các nữ tử cùng cư trú.
Khi các nữ tử kia được cứu về, từng thuật lại rằng:
Văn Xương công chúa cam tâm tình nguyện làm thiếp sủng của A Bố Xí.
Khi ấy toàn doanh đều nguyền rủa nàng.
Đến khi hồi gia mới hay, kẻ bên A Bố Xí không phải Văn Xương thật — người thật đã trở về.
Còn vì sao nàng giả mạo? Cần gì hỏi nữa.
Ai bảo nàng sau khi được sủng ái liền không biết thu liễm?
Danh tiếng trong dân gian sớm đã thối nát đến tận gốc rồi!
Mà đúng lúc này, Thái úy đại nhân lại hứng khởi vô cùng, còn đặc biệt truyền lời dân gian lên triều.
“Bệ hạ, lão thần gần đây có nghe đồn rằng — trong trướng của A Bố Xí, có một nữ nhân tự xưng là Văn Xương công chúa.
Không những cam tâm uỷ thân dưới háng man di, lại còn mắng chửi, đánh đập bách tính nước Vũ ta.
Thậm chí giữa thanh thiên bạch nhật, nàng còn cùng giặc man giao hoan trước mặt lê dân, thật sự là sỉ nhục quốc thể!”
“Nếu nữ tử này chính là tiện phụ từng mạo danh công chúa, thần khẩn thỉnh bệ hạ lập tức xử trảm tại chỗ, để yên lòng thiên hạ!”
Văn Xương nghe nói đến phải chết, hai mắt lập tức trợn trừng, sắc mặt tái nhợt, không dám tin sự việc lại thành ra thế.
Nàng lập tức bò đến bên cạnh tể tướng, níu lấy áo ông ta, khẩn cầu:
“Tể tướng đại nhân, cứu bản cung! Người chẳng phải nói sẽ giúp bản cung lấy lại thân phận công chúa sao?”
Tể tướng sắc mặt khó coi vô cùng, trong lòng xấu hổ không để đâu cho hết, lúc này chẳng dám hé môi nửa lời.
Bị Văn Xương kéo lấy một hồi, ông ta đành phải đẩy nàng ra, vội vàng tỏ thái độ với hoàng đế:
“Bệ hạ, lão thần cũng chỉ là bị nữ tử này mê hoặc, hoàn toàn không biết thân phận thật sự của nàng.
Lòng lão thần trung can nghĩa đảm với tiên hoàng trời đất chứng giám, chỉ vì lo nghĩ cho huyết mạch hoàng gia mới hồ đồ phạm sai, cúi xin bệ hạ trách phạt!”
Hoàng đế còn chưa lên tiếng, thì ta đã tiến lên, cười nhạt nói:
“Thì ra tể tướng đại nhân trung thành là vậy!
Chỉ có điều… tiên hoàng đã về trời từ lâu, một triều có một vua, đại nhân vẫn muốn trung với tiên hoàng hay sao?”
Tể tướng sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất.
Trong lòng chắc đang thầm rủa ta không thôi.
“Trưởng công chúa hà tất phải lật ngược thị phi?
Lòng lão thần trung với nước Vũ như nhật nguyệt soi tỏ.
Dù ai đăng cơ, chỉ cần được lòng muôn dân, lão thần nhất định dốc sức phụ tá.”
“Hay lắm, vậy đường về hôm nay, tể tướng đại nhân nên tránh xa cây cao bóng cả,
Kẻo bị lôi thần giáng phạt mà đánh trúng thì chẳng hay đâu!”
Vừa dứt lời, triều thần đã có kẻ không nén được bật cười.
Mà mục tiêu của ta, cũng chẳng còn là tể tướng nữa.
Ta quay đầu, nhìn xuống Văn Xương đang ngồi bệt dưới đất,
Lại liếc sang Lý Tông chính đang đứng bên.
“Lý đại nhân, vừa rồi ngài còn mạnh miệng xác quyết bản cung là giả mạo.
Giờ… còn muốn giữ nguyên lời phán đoán của mình nữa chăng?”
Lý Tông chính sớm đã bị dọa đến hồn phi phách tán, vội vàng quỳ xuống, dập đầu cầu xin:
“Thỉnh trưởng công chúa thứ tội! Vi thần bị người lừa gạt, lúc tra xét lỡ lầm, mới mạo phạm đến công chúa.
Cúi xin trưởng công chúa niệm tình vi thần một lòng trung cang, tha cho vi thần con đường sống.”
Ta khẽ cười, chẳng nói lời nào,
Bởi ta biết… sẽ có người thay ta trừng phạt hắn.
Quả đúng như dự đoán, ngay sau đó, chiếu chỉ của Thái hậu đã đến.
Thái hậu là người thông minh, muốn bảo hộ nữ nhi, tất phải tìm kẻ thế mạng.
Hôm nay ai làm lớn chuyện, người ấy phải chịu trách nhiệm.
Trong thánh chỉ, Thái hậu tuyên rằng:
Cung nữ Bán Hạ hồi triều, nhiều năm trung tâm hộ chủ, nay đặc chuẩn thu làm nghĩa nữ.
Chuyện hôm nay, hoàn toàn do Lý Tông chính mưu toan, ý đồ vu cáo trưởng công chúa đương triều.
Chiếu chỉ ban xuống, tuy không lập tức xử lý Lý Tông chính,
nhưng hắn cũng chẳng còn cơ hội vùng vẫy.
Văn Xương vì thế được giữ lại trong cung,
Lại được phong làm nghĩa nữ của Thái hậu, ban tước hiệu Thanh La công chúa.
Trước khi rời đi, ánh mắt oán độc của nàng như muốn xé nát ta ra làm trăm mảnh.
Nhưng ta chẳng màng để tâm — với hạng nữ nhân như nàng, muốn đi xa, e là chuyện viển vông.
Không lâu sau, Lý Tông chính bị người tố cáo, cách chức bãi quan, còn bị đẩy vào thiên lao.
Tể tướng lại mất thêm một cánh tay, muốn dấy lên sóng gió thêm lần nữa, há dễ dàng như xưa?
Dù vậy, ta biết — hắn là kẻ chẳng dễ từ bỏ.
Đời trước, sau khi trưởng công chúa hồi triều, hắn từng mượn cớ hoàng thất thiếu người, đưa vô số mỹ nam đến tặng.
Chẳng những gây họa cho triều đình, mà còn làm hỏng đại sự liên minh về sau.
Đời này hắn toan giở lại trò cũ, may thay đã bị ta chặn đứng.
Nhưng chẳng bao lâu, ta liền phát hiện trong cung của mình có hai người có điều khác thường.
Xem ra, lại toan giở thủ đoạn với danh tiết của ta.