“Việc này quả thực là hảo sự, nếu muốn trừ họa man di, đây chính là thượng sách.”

“Nay chư quốc đã kết minh, lấy Trần quốc làm chủ. Trần quốc vì tỏ thành ý, đã dâng biểu cầu hôn, mong đón Trưởng công chúa Văn Xương gả sang kết thân.”

Rốt cuộc ngày này vẫn đến.

Dù lòng ta sớm đã chuẩn bị, vẫn không khỏi khẽ chấn động.

“Thần muội đã nghĩ tới, Văn Xương nguyện thay triều mà xuất giá.”

Hoàng thượng có lẽ đã liệu trước câu này, chỉ khẽ cười khổ.

“Trẫm từng nói, trẫm không phải minh quân, vậy nên chưa từng hồi thư.

Nay đã cùng chư thần thương nghị, quyết định thân chinh suất lĩnh đại quân.”

Ta không kìm được hít sâu một hơi.

Đời trước, Hoàng thượng cũng từng thân chinh, ấy là bởi Văn Xương sống chết chẳng chịu xuất giá.

Nàng còn ôm mộng xưng đế, nếu một khi gả đi, mộng ấy sẽ hoàn toàn tan biến.

Hoàng thượng bất đắc dĩ, mới phải thân chinh.

Trận chiến năm ấy, hiểm trở vô vàn, quân vương mấy phen suýt vong thân nơi sa trường.

May sao cuối cùng đại thắng, đẩy lùi man di, khiến chúng cầu hòa, sai A Bố Xí đến dự hội.

Hội nghị chư quốc tụ họp, bàn về thông thương và kết thân.

Năm xưa Trần quốc cầu thân với Vũ triều, nhưng bị Văn Xương cự tuyệt ngay trước công chúng.

Khi quốc nạn giáng xuống, Trần quốc không kịp ra tay cứu viện, chỉ sau khi nước Vũ diệt vong, mới thu nạp dân chúng tị nạn.

Song về sau, Trần quốc đơn phương đẩy lùi man di về vùng viễn địa.

Không thể phủ nhận, quân chủ Trần quốc là bậc anh minh thần võ.

Đời trước, Trần quốc cầu hôn, muốn Văn Xương gả cho hoàng đệ họ.

Ai ngờ bị bẽ mặt, huynh đệ Trần vương tương tranh vì thế mà sinh hiềm khích.

Nếu có thực là vậy, tội của Văn Xương lại càng thêm nặng.

“Bệ hạ, nay chưa phải thời cơ thân chinh, mong Người suy xét kỹ càng.”

Song lời ta chẳng được thu nạp, trái lại bị lời lẽ của Người làm mềm lòng.

“Trẫm thân chinh không phải vì nàng, mà để có thêm lợi thế trên bàn nghị đàm.

Vũ triều nếu muốn nhập minh, át phải chịu tổn thất.

Nếu là điều khoản nhục quốc, tổn hại chủ quyền, trẫm cũng chẳng còn tư cách xưng đế.

Vậy nên trận này là canh bạc danh dự, để thiên hạ thấy: Vũ triều chưa vong!”

Ta biết lời ấy hữu lý, nhưng lòng vẫn chẳng thể yên.

Về đến cung, ta truyền chuẩn bị giáp da, hộ tâm kính, chọn sắt tốt chế thành khải giáp lưới.

Chỉ mong y phục này có thể hộ mạng cho Người trong phút sinh tử.

Ta không ngờ rằng, ngay trước ngày xuất quân, Người lại gạt bỏ dị nghị, lập ta làm giám quốc.

Việc này khiến Thái hậu cực kỳ bất mãn, Thừa tướng cũng hết sức phản đối.

Song, người ủng hộ ta cũng không ít, rốt cuộc Thừa tướng bại trận, quyền giám quốc giao vào tay ta.

Vì giúp ta tiện bề xử sự, Hoàng thượng còn đặt Tang Hoa bên cạnh hỗ trợ.

Đêm trước ngày xuất chinh, ta đích thân mang bộ khải giáp vào ngự thư phòng.

“Bệ hạ, thần muội đặc biệt chế một bộ hộ tâm khải giáp, hôm nay đem đến dâng Người.

Mong bệ hạ ngày ngày mặc vào, chớ hề lơ là một khắc!”

Hoàng thượng đến bên ta, vuốt ve bộ giáp trong tay ta, khóe môi còn vương ý cười.

“Giáp này làm thật tinh xảo, rõ là tốn tâm sức không ít.”

Người nâng giáp lên ướm thử, rồi ngỏ ý muốn mặc.

Giáp rườm rà, thị vệ đã bị Người cho lui, cuối cùng chỉ còn ta giúp Người mặc.

Khi ta thắt giây nơi trước ngực, Người đột nhiên kéo ta vào lòng.

Thật ra ta cũng muốn buông thả một lần, mặc cho bản thân tận hưởng chút ấm áp này.

Nhưng nhớ đến thân phận mình, ta vội vàng đẩy Người ra.

“Hoàng huynh, nay cả hai đã lớn, nên biết giữ lễ nam nữ mới phải!”

Người khẽ cười khổ, cúi đầu thở than: “Được!”

Cuối cùng, ta gần như chạy khỏi thư phòng.

Tình ý của Người, ta không dám nhận.

Người cũng hiểu rõ — mỗi kẻ đều có đường riêng phải đi.

Đoạn tình này, chỉ có thể dừng lại nơi đây.

Sáng hôm sau, Người xuất chinh.

Ta không ra tiễn, chỉ đứng trên lầu cao nhìn xuống.

Tang Hoa bước đến bên ta, nàng cũng đã nhận ra phần nào, chỉ đành lắc đầu than thở:

“Nếu như Thanh La có thể gánh vác… thì hai người cũng chưa đến nỗi phải…”

Tang Hoa tuy không nói rõ, nhưng ta cùng nàng đều hiểu thâm ý bên trong.

“Nếu Văn Xương có thể dùng, dù liều mạng này, ta cũng sẽ đưa nàng trở về. Chỉ tiếc, nàng không phải cứu rỗi của Vũ triều, mà là tai kiếp!”

Lời này, ở tiền kiếp đã ứng nghiệm.

Ta biết người trong triều phần nhiều đều hiểu rõ, ta chẳng phải Văn Xương.

Chỉ là kẻ sợ uy quyền thì không dám nói, kẻ mang lòng vì xã tắc lại chẳng nỡ mở lời.

Nhưng với ta, đều không quan trọng.

Ta mạo danh công chúa, chẳng phải vì vinh hoa phú quý.

Sau khi giám quốc, bên ta có không ít đại thần do Hoàng thượng bố trí, việc xử lý chính sự cũng không quá khó nhọc.

Chỉ là tên thừa tướng kia khiến ta đau đầu.

Người dưới trướng hắn thu gom lương thảo sơ suất, bị ta nghiêm phạt, liền có vô số quan viên thay nhau cầu tình.

Ta nhất quyết không thuận theo, bọn họ thế là quay ra chống đối, cả một đám dâng biểu cáo bệnh, không chịu lâm triều.

Mọi chính vụ đều dồn lại một chỗ.

Lâu ngày, đến Tang Hoa cũng phẫn nộ, rút kiếm toan ép bọn họ nhập cung.

“Thật tức chết ta rồi! Đám lão già này còn dám ra oai! Ta chém hết bây giờ cho ngươi coi!”

“Ngươi chớ làm càn, nếu ngươi động thủ trước, dẫu trời sập, ta cũng không thể cứu ngươi được.”

“Vậy giờ phải làm sao đây? Bao nhiêu chính vụ dồn đống lại, chậm trễ không nhỏ đâu!”

Ta chỉ cười nhẹ, lắc đầu:

“Có gì đáng lo đâu?”

Đám đại thần không muốn vào triều, thì kẻ dưới còn nhiều người tài.

Họ cho rằng quyền vị không quan trọng, nhưng ắt sẽ có kẻ nhìn thấy cơ hội.