- Trang chủ
- Đêm Giao Thừa, Tôi Tỉnh Giấc
- Chương 9
Chương 9
Truyện: Đêm Giao Thừa, Tôi Tỉnh Giấc
Tác giả: Thu điếu ngư
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Nó chỉ vào khóe miệng:
“Mẹ coi, dạo này con căng thẳng đến độ nổi mụn nước luôn rồi.
“Mẹ biết mà, con làm kinh doanh, mấy ông chủ ở Phúc Kiến mà con hợp tác, đều là người rất coi trọng gia đình. Giờ xảy ra chuyện như vậy, họ có cái nhìn không tốt về con.
“Cứ tiếp tục thế này, bao nhiêu uy tín con xây dựng bao năm nay sẽ sụp đổ mất!”
Nó bực bội vò đầu. Tôi nhìn kỹ, chỗ bị vò kia, vài sợi tóc trắng ban nãy… hóa ra là nhuộm trắng cho giống tóc bạc.
À, thì ra là để tôi thấy nó thảm thương mà mềm lòng, còn cẩn thận chuẩn bị trước nữa.
“Con ra khỏi nhà, Hạo Hạo còn dặn con là phải đón bà nội về bằng được.
“Từ Tết đến giờ, cả nhà mình vẫn chưa được ăn một bữa cơm đoàn viên nào, Tiểu Nhã nấu sẵn món mẹ thích nhất là thịt bò luộc cay với đậu hũ Tứ Xuyên, chỉ đợi con đón mẹ về nữa thôi!”
“Thịt bò luộc cay, đậu hũ Tứ Xuyên gì chứ?” Quân Mai bưng tách trà từ bếp bước ra, lông mày cau lại, có chút không vui. “Mẹ anh bị… bị đau dạ dày, sao ăn nổi mấy món cay thế này?”
Kỷ Dương đập tay một cái, cười nịnh nọt với Quân Mai:
“Chà, vẫn là mẹ nuôi nghĩ chu đáo! Con sẽ bảo Tiểu Nhã đổi ngay, làm lại toàn bộ món nhạt thanh đạm.
“À mà mẹ này, hay là thế này đi, mình ra ngoài ăn luôn đi, ăn món Hoa Dương nhé? Nhà hàng Túy Sư Lâu được không? Cho mẹ cũng nếm thử cảm giác tiệc quốc yến một lần!”
“Lúc đó mẹ lại tiện mở một buổi livestream, mấy fan của mẹ đang mong mẹ cập nhật thêm về ‘cuộc sống bạc đầu’ đấy ạ.”
Nó càng nói càng hào hứng, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt thất vọng của tôi.
Mở livestream là muốn tôi chia sẻ cuộc sống sao?
E là không phải.
Một là nhắm vào tiền donate mà fan gửi cho tôi.
Hai là muốn cho những người còn theo dõi chuyện này thấy rằng mọi mâu thuẫn trong gia đình chỉ là hiểu lầm, mà hiểu lầm thì đã hóa giải, bây giờ chúng tôi vẫn là một nhà.
Ba là để có câu trả lời đàng hoàng với những đối tác làm ăn của nó.
Tôi khoát tay:
“Không cần đâu, con mời ba con đi đi. Cuộc sống tuổi xế chiều của ông ấy chẳng rực rỡ hơn mẹ sao?”
Mắt Kỷ Dương thoáng qua chút tối tăm.
Nó nào dám dây vào Chu Hằng nữa chứ?
Đến cả lúc Tô Nhã quay video bôi nhọ tôi, cũng không dám nhắc đến Chu Hằng một chữ.
“Mẹ, mẹ nói thế chẳng phải đang cười nhạo con sao?
“Trước đây con đâu biết chú Chu không phải ba ruột con, nên mới xảy ra hiểu lầm thôi mà.”
Nó đảo mắt, thấy vali của tôi để ở cạnh ghế sofa, liền bước nhanh tới kéo đi:
“Mẹ, đi thôi, mình ra ngoài ăn cơm!”
“Để đó!” Tôi gắng sức đứng dậy chắn trước mặt nó. “Mẹ sẽ không đi với con đâu.”
“Mẹ!”
Thấy tôi cứng rắn như vậy, sắc mặt Kỷ Dương sa sầm.
Nó thở hắt ra mấy hơi, lớn tiếng:
“Mẹ bị sao vậy? Sao lại cố chấp thế? Chỉ là đổi họ cho Hạo Hạo thôi mà! Đổi lại là xong chứ gì? Với lại con và Tiểu Nhã cũng nhận sai rồi, xin lỗi rồi, mẹ còn muốn tụi con phải làm gì nữa? Mẹ cần con quỳ xuống lạy mẹ à?!”
Nó khuỵu gối xuống, “bịch” một tiếng, quỳ thẳng trước mặt tôi, ngẩng đầu lên:
“Mấy chục năm qua, con luôn là niềm tự hào của mẹ, mẹ thừa nhận điều này chứ? Chỉ vì một hiểu lầm nhỏ, mẹ định trở mặt với con thật sao?
“Đừng tưởng con không biết, mẹ bán ba căn nhà đó rồi, bây giờ mẹ đang cầm trong tay mấy triệu! Mẹ hơn sáu mươi rồi, cầm nhiều tiền vậy làm gì? Định tìm cho con một ông bố dượng trẻ đẹp à?!”
Ngay khoảnh khắc đó, cơn đau quặn từ dạ dày lan khắp cơ thể tôi, khiến tôi ôm bụng gập người, toàn thân run rẩy.
Tai tôi ù như có sóng biển trào dâng, từ tai trái dội sang tai phải, cả thế giới trở nên im lặng đến chói tai.
Tôi thấy Quân Mai với vẻ mặt nghiêm nghị, môi mấp máy như đang mắng mỏ Kỷ Dương.
Kỷ Dương mặt mũi bực bội, đang cãi lại gay gắt.
Khi tôi dần thoát khỏi cơn ù tai, vừa khéo nghe thấy tiếng Kỷ Dương gào lên đầy giận dữ:
“Chính là cô đã làm mẹ tôi thay đổi! Mấy người không sinh con thì đầu óc đều vặn vẹo! Nhìn thấy mẹ tôi có đứa con xuất sắc như tôi thì khó chịu chứ gì!”
“Bốp!”