Tôi nhàn nhạt đáp:
“Sắp rồi, không cần tớ nói, chẳng bao lâu nữa sẽ có người nói với nó thôi.”
Kỷ Dương muốn tạo cho Chu Hằng một “đứa cháu trai miễn phí”, Chu Hằng đồng ý hay không thì chưa biết, nhưng Liễu Phương thì chắc chắn là không đời nào chịu.
Quả nhiên, chưa được mấy hôm, Chu Hằng đã gọi điện cho tôi.
“Thục Hoa, con trai con với con dâu đang làm trò gì vậy? Tự dưng lại đổi họ cho Hạo Hạo sang họ Chu là sao?
“Hôm qua còn nói muốn tổ chức tiệc, làm cái lễ đổi họ gì đó, ôi, cậu khuyên nó đi. Nếu hôm qua tớ không ngăn lại, chắc Tiểu Liễu đã định nói hết cho nó rồi.”
Có lẽ do tuổi già, ông ta cảm thấy năm xưa có lỗi với tôi nên giờ ra vẻ như đang suy nghĩ vì tôi và Kỷ Dương.
Tôi lạnh nhạt đáp:
“Còn gì nữa, thấy mấy đồng bạc lẻ mẹ nó cho không vừa mắt, nên quay sang nhận bố giàu có như cậu đấy.”
Chu Hằng cười gượng:
“Năm xưa cũng là do tớ sai, cứ khăng khăng muốn nhận nuôi một đứa, kết quả… lại bỏ mặc con cho cậu nuôi một mình.
“Thật ra hôm đó tớ không định đi ăn tất niên đâu, là Tiểu Liễu nhất quyết đòi đi, mấy món quà cũng do cô ta nhận. Cậu cũng biết cô ta rồi đấy, hay ham lợi nhỏ, nhưng nếu đụng đến quyền lợi thật sự, thì tuyệt đối không nhường ai.
“Hôm qua nghe nói Kỷ Dương muốn đổi họ cho Hạo Hạo, suýt nữa cô ta gọi điện chửi thằng bé, may mà tớ can kịp.
“Tớ nghĩ chuyện này, vẫn nên là cậu nói. Dù sao cậu với nó thân thiết nhất, người khác nói nó chắc không nghe nổi đâu.”
Tôi cười nhạt:
“Nó đâu còn là trẻ con, có gì mà không nghe nổi chứ.”
Tôi luôn lo sợ nếu nói sự thật về thân thế sẽ khiến Kỷ Dương tổn thương, nhưng hóa ra là tôi lo quá rồi.
Nó đã ngoài ba mươi, lăn lộn ngoài xã hội gần chục năm, đâu còn là đứa trẻ bị bỏ rơi dưới gốc cây dương giữa mùa đông lạnh giá, cần tôi che chở năm nào nữa.
“Liễu Phương mà muốn vạch mặt thì cứ để cô ta làm, đừng cản.”
Liễu Phương xưa nay mồm mép sắc bén, nói chuyện chẳng kiêng nể ai, để cô ta nói ra thì hiệu quả mới “đủ đô”.
Tôi nói dứt lời, không đợi Chu Hằng đáp lại, liền dập máy.
Liễu Phương không làm tôi thất vọng.
Sáng sớm hôm sau, điện thoại tôi nhận hơn trăm cuộc gọi nhỡ, cùng vô số tin nhắn.
Tôi tiện tay mở vài cái:
【Mẹ, chuyện là sao vậy? Cô Phương nói thật à?】
【Con không phải con ruột của mẹ với ba sao?】
【Con là con trai mà, sao lại bị bỏ ở trại trẻ mồ côi?】
【Mẹ, sao mẹ lại bán nhà? Bây giờ mẹ ở đâu rồi?】
【Mẹ, mấy hôm nay Hạo Hạo cứ khóc đòi bà nội. Mẹ đang ở đâu? Con với Tiểu Nhã tới đón mẹ.】
Hiếm lắm mới thấy Tô Nhã gọi tôi là “mẹ”.
Những tin còn lại tôi không đọc, trực tiếp chặn luôn cả Kỷ Dương lẫn Tô Nhã.
Kỷ Dương liên lạc không được với tôi, mới nhớ ra gọi cho Quân Mai.
Quân Mai nhìn điện thoại reo liên tục rồi nhìn tôi, tôi khẽ lắc đầu.
Cô ấy thở dài, cũng ấn nút chặn luôn.
“Sau này cậu định thế nào? Hay cứ ở lại nhà tớ đi? À, hay là mình đi chơi Vân Nam một chuyến nhé, tớ có quen tour uy tín lắm.”
Quân Mai không có con cháu phải chăm, sống thoải mái hơn tôi nhiều. Bao năm nay cũng tích cóp được khá, nên thường xuyên đi du lịch.
Tôi cũng có ít tiền tiết kiệm, nhưng vì Tô Nhã và Kỷ Dương không nấu cơm, mà tôi lại không nỡ để Hạo Hạo suốt ngày ăn đồ ăn sẵn nhiều dầu mỡ, nên mỗi tuần đều tự nấu mang sang vài lần, chẳng có thời gian đi đâu xa.
Chúng tôi ở Vân Nam hơn mười ngày, cảnh sắc ở đó rất đẹp, tầm nhìn khoáng đạt, lòng người cũng vì thế mà thư thái hẳn.
Quân Mai từng học nhiếp ảnh ở trường dành cho người lớn tuổi, cầm máy ảnh nặng trịch chụp cho tôi rất nhiều tấm.
Trong mỗi bức hình, đều có nụ cười của tôi.
Quân Mai bảo:
“Thục Hoa, tớ thật sự rất nể cậu. Nếu tớ rơi vào hoàn cảnh như cậu bây giờ, không biết mình sẽ đau khổ đến mức nào nữa.”
Thật ra, tôi làm sao mà không đau chứ?
Nhưng tôi chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Nhân lúc còn cười được, tôi phải tranh thủ mà cười cho thật nhiều.
Cả đời này của tôi, là khóc mà đến, cười mà đi.
Chuyện tôi bị bệnh, cuối cùng cũng không giấu được Quân Mai.
Vì đã vào giai đoạn cuối, có lúc đau dữ dội không chịu nổi, nôn mửa cũng là chuyện thường xuyên.