Có lần chúng tôi đi hồ Điền Trì cho hải âu mỏ đỏ ăn, một con chim bay tới, ăn xong còn mổ vào lòng bàn tay tôi một cái.

Tôi giật mình rụt tay lại.

Quân Mai cười trêu:

“Nhìn cái con chim này kìa, ăn xong còn cắn người ta, thật đúng là vong ân phụ nghĩa.”

Chưa dứt câu, cô ấy đột ngột thu lại nụ cười, có lẽ sợ tôi nhớ đến Kỷ Dương.

Tôi định nói gì đó, thì bỗng thấy ngứa cổ, cầm khăn giấy lên che miệng, ho dữ dội.

Ho xong, tôi bỏ khăn ra, thấy trên đó lấm tấm những vệt máu.

Mắt Quân Mai đỏ hoe.

Cô ấy khẽ nói:

“Sao lại thành ra thế này…”

Chúng tôi kết thúc chuyến đi sớm hơn dự định.

Trên đường về, Quân Mai đang lướt điện thoại thì đột nhiên kêu lên:

“Thục Hoa, có phải đây là con dâu cậu không?!”

Người phụ nữ mắt sưng đỏ trong đoạn video chính là Tô Nhã.

Cô ta đang khóc lóc trước ống kính, tố cáo nhà tôi “lừa cưới”.

Theo lời cô ta, hồi cô ta và Kỷ Dương chuẩn bị cưới, tôi đã hứa sẽ để lại cho họ mấy căn nhà đứng tên tôi.

Nhưng sau khi cưới về, tôi lại đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với Kỷ Dương, không thèm đoái hoài đến họ, ngay cả với đứa cháu Hạo Hạo do cô ta sinh ra cũng mặc kệ không quan tâm.

Không chỉ vậy, cô ta còn đăng cả video quay bồn rửa mặt nhà tôi, nói tôi sống xa hoa, keo kiệt với con cháu, bản thân thì lại dùng mỹ phẩm đắt tiền cả ngàn tệ.

Ống kính còn quay cận cảnh lọ kem “black bandage” mười mấy giây liền.

Quân Mai giận đến mức ném luôn điện thoại xuống bàn gập trên tàu cao tốc:

“Con dâu cậu đúng là giỏi bẻ trắng thành đen! Rõ ràng là dựng chuyện nói dối!

“Hồi bọn nó bàn chuyện cưới hỏi, nhà Tô Nhã gây khó biết bao nhiêu, đòi sính lễ gấp đôi cậu cũng chịu, đòi nhà cưới trả toàn bộ bằng tiền mặt cậu cũng lo. Theo tớ, ngay từ đầu cậu không nên đồng ý mấy điều kiện đó!”

Hồi đó, chẳng phải tôi cũng từng khuyên Kỷ Dương sao?

Nhưng nó đã nhất mực chọn Tô Nhã.

Nó nói Tô Nhã không chê nó là con nhà đơn thân, không chê EQ nó thấp, hai người yêu nhau từ hồi năm nhất cao học, nó không thể phụ Tô Nhã.

Tôi nghĩ, thôi được, là chuyện cưới xin của nó, là ngày tháng của nó, chỉ cần vợ chồng hòa thuận, tôi chịu chút thiệt cũng chẳng sao.

Huống chi có sính lễ gấp đôi và nhà tậu sẵn, sau khi cưới hai đứa cũng sẽ đỡ gánh nặng hơn.

“Con dâu cậu nói đang định ly hôn với Kỷ Dương, thật không đấy?”

Quân Mai kéo video đến đoạn cuối, ngạc nhiên hỏi tôi.

Tôi nhẹ nhàng lắc đầu.

Công bằng mà nói, Tô Nhã thật lòng yêu Kỷ Dương.

Cô ta có ác cảm với tôi, phần lớn là vì cho rằng “mẹ chồng và con dâu vốn dĩ là kẻ thù”, “mẹ đơn thân thường chiếm hữu con trai”.

Cô ta và Kỷ Dương vừa là bạn đời, vừa là cộng sự trong lợi ích.

Cho nên họ sẽ không ly hôn.

Cô ta lên mạng tố cáo “bị lừa cưới”, một mặt là để ép tôi ra mặt xoa dịu, mặt khác là để câu sự thương hại của dân mạng mà kiếm tiền donate.

Quả nhiên, phần lớn bình luận đều đứng về phía cô ta.

Tuy cũng có người nói “tiền của cha mẹ thì thích dùng sao là quyền của họ”, nhưng đa số vẫn cho rằng tôi bạc đãi Tô Nhã, ào ào kéo vào livestream của cô ta tặng quà ủng hộ.

Về đến nhà Quân Mai, tôi nhờ cô ấy quay giúp một đoạn video.

Trước ống kính, tôi bình thản kể lại chuyện mình nhận nuôi Kỷ Dương từ trại trẻ, nuôi dạy nó nên người.

Tôi cũng liệt kê từng khoản tôi đã bỏ ra cho gia đình nhỏ của Kỷ Dương và Tô Nhã suốt bao năm.

Từ việc bỏ tiền thuê bảo mẫu suốt 5 năm, đến khi Hạo Hạo vào tiểu học bảo mẫu rút khỏi, thì tôi đích thân nấu cơm mang qua mỗi tuần, v.v.

Và rồi mọi chuyện đảo chiều.

Vì muốn kiếm donate, Tô Nhã gắng gượng vài hôm, cuối cùng bị mắng đến mức phải xóa tài khoản.

Dân mạng lại đổ xô qua tài khoản của tôi, mong tôi livestream kể chi tiết thêm, nếu không họ không thể xả hết cơn tức trong lòng với vợ chồng nhà họ Kỷ.

Tôi không livestream.

Tôi chỉ ghép những tấm ảnh du lịch ở Vân Nam thành album điện tử, đăng lên trang cá nhân.

Cuộc sống còn rất nhiều điều tươi đẹp. Tôi không muốn những ngày cuối đời của mình lại bị giam cầm trong oán hận.

Tôi muốn hình ảnh mình để lại trong lòng người khác, không phải là một bà lão suốt ngày kể khổ than thở, mà là một người phụ nữ vui vẻ, đáng yêu.

Không bao lâu sau, Kỷ Dương tìm đến tận nơi.

Lâu ngày không gặp, nó gầy rộc đi thấy rõ, chưa đến bốn mươi mà tóc mai đã lấm tấm bạc.

Quân Mai đi vào bếp pha trà.

Kỷ Dương quỳ nửa gối trước mặt tôi, khẩn thiết cầu xin:

“Mẹ, chuyện này là con với Tiểu Nhã sai rồi. Tụi con bị đồng tiền làm mờ mắt.”