- Trang chủ
- Đêm Giao Thừa, Tôi Tỉnh Giấc
- Chương 6
Chương 6
Truyện: Đêm Giao Thừa, Tôi Tỉnh Giấc
Tác giả: Thu điếu ngư
Set áo sơ mi thô ren hoa quần short ngắn tiểu thư sang chảnh
QUAY LẠI CHƯƠNG 1:
Tôi bỏ tiền thuê bảo mẫu cho cô ta, mỗi tháng tám ngàn.
Sữa bột và đồ chơi của Hạo Hạo do cô ta chọn, tôi trả tiền.
Thế mà cô ta chẳng biết ơn chút nào. Theo lời cô ta, thì ai bảo Kỷ Dương là con trai tôi, Hạo Hạo là cháu tôi, tôi bỏ tiền là chuyện đương nhiên, đang thay Kỷ Dương chi trả.
Không biết ơn thì thôi đi, vậy mà chỉ vì một tiếng “mẹ” vô thức từ đứa trẻ tám tháng tuổi mà cô ta cũng có thể làm ầm lên như thế.
Tôi cũng là con người, đâu phải nặn bằng đất, tôi cũng có cảm xúc.
Kỷ Dương chỉ còn cách khuyên tôi:
“Tiểu Nhã vừa sinh xong, bản năng bảo vệ con còn mạnh, mẹ nhịn một chút đi, đừng chấp cô ấy, kẻo cô ấy bị trầm cảm.”
Được rồi, tôi nhịn.
Nhưng Tô Nhã vẫn cứ mặt nặng mày nhẹ.
Hạo Hạo giơ cánh tay nhỏ muốn tôi bế, cô ta liền nổi điên, đập đồ ném ghế trong nhà.
Một hôm, bảo mẫu khuyên cô ta:
“Trẻ con còn nhỏ, thân với bà nội tí cũng chẳng sao. Cô cứ để bà nội thân với nó một chút, thì bà càng chịu chi nhiều hơn.
“Đợi thằng bé lớn chút, kiểu gì cũng chỉ thân với cha mẹ. Đến lúc đó cô giữ con ở bên, hạn chế gặp bà nội, một năm chẳng gặp mấy lần, đến lúc đó nhớ mặt bà không còn chắc nữa là nhớ tình.”
Kiểu người nói xấu chủ nhà sau lưng như thế, tôi vốn chẳng ưa gì.
Vậy mà Tô Nhã lại nghe lọt tai, còn cho là có lý lắm.
Từ khi Hạo Hạo lên tiểu học, thằng bé càng lúc càng ít sang nhà tôi.
Bình thường muốn bồi bổ gì cho nó, đều là tôi nấu xong rồi mang đến tận nhà họ.
Sau khi dọn dẹp hết đồ cũ, trong lòng tôi thấy nhẹ nhõm hẳn.
Tôi kéo vali lớn, dọn đến ở nhờ nhà cô bạn thân Dư Quân Mai.
Chồng cô ấy sau khi nghỉ hưu thì được một trường đại học ở thành phố bên mời giảng dạy lại, bình thường ở nhà chỉ có mình cô ấy.
Cô là người không sinh con, nhưng rất yêu trẻ con, thường xuyên đến trại trẻ mồ côi làm tình nguyện.
Kể từ sau khi tôi nhận nuôi Kỷ Dương, cô ấy liền nhận Dương làm con nuôi, bao năm nay mua cho nó không biết bao nhiêu đồ.
Tôi kể hết mọi chuyện mấy ngày qua cho Quân Mai nghe, chỉ giấu chuyện tôi bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
Quân Mai tức đến không thở nổi, giận đến phát run.
“Tớ là người nhìn Dương lớn lên, ngày xưa nó ngoan ngoãn hiểu chuyện biết bao nhiêu, sao giờ thành ra thế này? Tất cả là tại con Tô Nhã kia, từ đầu tớ đã thấy nó không phải loại tử tế gì!”
Tôi biết Quân Mai sợ nếu chửi Dương quá nặng sẽ khiến tôi khó xử, nên mới chuyển sang đổ lỗi cho Tô Nhã.
Nhưng thật ra, những hành vi hôm nay của Kỷ Dương, đã có dấu hiệu từ lâu rồi.
Tôi còn nhớ lúc Hạo Hạo tầm hai ba tuổi, có lần Kỷ Dương dắt nó chơi nước trong nhà vệ sinh, chơi xong cũng không chịu dọn.
Tôi bước vào thì trượt ngã, bị thương ở chân phải.
Tôi nằm ở nhà chưa được bao lâu, Tô Nhã đã hối tôi đi chợ truyền thống mua gà ta về nấu cháo cho Hạo Hạo.
Chợ cách nhà bốn, năm trạm xe buýt, tôi khập khiễng xuống xe, đi hơi chậm, bác tài liền cáu:
“Lề mề gì vậy, què thì ở nhà đi cho rồi!”
Ông ta còn chưa đợi tôi buông tay khỏi tay vịn xe, đã “rầm” một tiếng đóng cửa lại rồi đạp ga lao đi.
Về đến nhà, tôi bảo Kỷ Dương giúp mình khiếu nại tài xế.
Kỷ Dương nói sao?
Nó chê tôi làm quá lên:
“Mẹ, có tí chuyện mà mẹ cũng phải làm ầm lên à? Người ta dám đóng cửa xe thì chắc là tưởng mẹ đứng vững rồi.
“Cho dù mẹ nói đúng, lỡ hôm đó tài xế gặp chuyện gì đó, tâm trạng không tốt thì sao? Mẹ cũng nên thông cảm cho người ta một chút chứ.
“Mà mẹ có biết nguyên tắc ‘người hạnh phúc thì nên nhường nhịn’ không? Nếu con đi khiếu nại, tài xế bị xử phạt, lỡ ông ta quay lại trả thù con, hoặc Tiểu Nhã với Hạo Hạo thì sao? Mẹ có nghĩ tới hậu quả chưa?”
Trong lòng nó, cảm xúc của tôi vốn dĩ chẳng đáng để quan tâm.
Cho nên trong chuyện lấy lòng Chu Hằng, đúng là Tô Nhã góp phần thúc đẩy, nhưng bản thân Kỷ Dương cũng đã tự cân nhắc được lợi – hại rồi mới quyết định làm vậy.
“Thục Hoa, cậu định khi nào nói cho Dương biết thân thế thật của nó? Nó mà biết rồi, đảm bảo sẽ hối hận.”
Hối hận vì cái gì?
Hối hận vì không bám được chân Chu Hằng, lại còn mất luôn di sản của tôi sao?