Tiếng tát giòn tan cắt ngang tiếng gào thét của nó.

Kỷ Dương ngỡ ngàng nhìn tôi:

“Mẹ, mẹ đánh con?”

Tôi khép mắt lại, thất vọng đến tận cùng:

“Mẹ chỉ hận ngày trước đã không đánh con nhiều hơn.

“Cút đi. Không đi, mẹ báo công an đấy.”

Kỷ Dương tức tối rời đi.

Tôi quay sang, nhẹ giọng xin lỗi Quân Mai.

Quân Mai cũng không để bụng lời lẽ hỗn hào của Kỷ Dương.

Cô kể, mấy hôm trước có người bà con xa muốn đem con trai út đến cho cô làm con nuôi, cô từ chối, thế là người kia mắng còn khó nghe hơn cả Kỷ Dương.

Tối hôm đó, tôi trằn trọc suy nghĩ, cuối cùng quyết định rời khỏi nhà Quân Mai.

Kỷ Dương rời đi với vẻ không cam lòng, chắc chắn sẽ còn quay lại.

Nó và Tô Nhã đâu phải kẻ ngốc. Mấy trăm vạn trong tay tôi là miếng mồi béo bở, bọn họ không thể dễ dàng buông tay được.

Trước khi chia tay Quân Mai, tôi đã suy nghĩ rất kỹ, lục trong hành lý ra một tờ giấy ghi địa chỉ và số điện thoại, rồi nhấc máy, bấm số.

“Alo? Nhà anh Lý Kiến Dân phải không? Năm 1988 mùa đông, các anh có bỏ một bé trai mắc bệnh tim bẩm sinh…”

Quả nhiên không ngoài dự đoán, cả nhà Lý Kiến Dân khi nhận được điện thoại của tôi đều mừng rỡ đến phát cuồng.

Năm đó sau khi nhận nuôi Kỷ Dương, tôi từng lần theo thông tin do viện trưởng trại trẻ cung cấp để tìm, và thật sự tìm ra được cha mẹ ruột của thằng bé.

Nhưng tôi vẫn chưa bao giờ liên lạc với họ.

Tôi chỉ nghĩ, lỡ có một ngày Kỷ Dương biết thân thế của mình, nếu nó muốn tìm cha mẹ ruột, tôi có thể đưa ra thông tin để nó tự lựa chọn có muốn nhận lại hay không.

Lý Kiến Dân và Triệu Tú Cầm sống ở một làng nhỏ gần đây.

Năm xưa, họ bế Kỷ Dương – lúc đó còn đỏ hỏn – vào thành phố khám bệnh, bị chi phí phẫu thuật dọa cho sợ, liền đem thằng bé bỏ lại gần cổng trại trẻ.

Dù gì thì Tú Cầm mới 20 tuổi, còn có nhiều cơ hội sinh thêm.

Quả nhiên sau đó họ sinh liền hai đứa nữa, nhưng Lý Kiến Dân vẫn thấy không yên trong lòng vì cả hai đứa sau đều là con gái.

Nhưng vì sợ bị phạt, họ không dám sinh thêm đứa thứ ba.

Mãi đến vài năm gần đây, khi chính sách ba con rộ lên, vợ chồng họ hạ quyết tâm sinh thêm một đứa con trai.

Không ngờ lại đậu thật.

Nhưng điều khiến họ đau đầu là, hai cô con gái lớn đều nổi loạn, sớm rời quê ra thành phố lập nghiệp, không chịu kết hôn, cũng không chịu gửi tiền về nuôi em.

Giữa lúc túng quẫn như thế, họ đột nhiên nghe tin đứa con trai từng bỏ rơi năm nào không những còn sống, mà còn sống rất tốt — là ông chủ nhỏ, có công ty riêng.

Với hai kẻ đang kẹt tiền, tin này chẳng khác nào ruồi thấy máu.

Tiếp theo đây, chắc Kỷ Dương và Tô Nhã sẽ phải nhức đầu một thời gian rồi.

Rời nhà Quân Mai, tôi chuyển sang thành phố khác, tìm cho mình một viện điều dưỡng.

Ở đây rất yên tĩnh, đối diện biển, mùa xuân hoa nở rực rỡ.

Quân Mai có đến thăm tôi mấy lần. Cô kể, từ sau khi cha mẹ ruột xuất hiện, Kỷ Dương thực sự khốn đốn một thời gian, cuối cùng bị dồn đến bước phải trả cho họ một khoản tiền lớn.

Tôi không lấy làm lạ.

Người như Lý Kiến Dân — từng nhẫn tâm bỏ rơi con ruột giữa mùa đông lạnh buốt — thì làm sao dễ nói chuyện được?

Những lúc Quân Mai không ở đây, cô y tá Tiểu Bình trong viện điều dưỡng sẽ chăm sóc tôi.

Con bé là một người rất tốt bụng. Mỗi khi tôi lên cơn đau, thường phải giấu đi vì nếu thấy, nó sẽ buồn đến phát khóc.

Tế bào ung thư trong cơ thể tôi chưa di căn, nhưng tôi vẫn lựa chọn không hóa trị.

Vì một khi đã làm xạ trị, thi thể sẽ không thể hiến tạng được nữa, điều đó trái với di nguyện của tôi.

Huống chi, tôi không dám tưởng tượng cảnh mình gầy đến không ra hình người, nằm trên giường bệnh với cơ thể yếu ớt, đầy dây truyền và ống dẫn.

Tôi muốn mình được ra đi một cách nhẹ nhàng.