Một buổi chiều mưa bão, tôi đốt một bếp than nhỏ giữa phòng.

Rồi từ ngăn kéo lấy ra một cuốn sổ tay cũ nát, chậm rãi lật xem.

Đó là sổ ghi chép chi tiêu của tôi ngày trước.

Mỗi tối sau khi đi chợ đêm về, ru con ngủ xong, tôi sẽ bật đèn vàng mờ, ngồi ghi từng đồng chi tiêu – thu nhập trong ngày.

Thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn con, giúp con đắp lại chiếc chăn bị đạp tung góc.

Mưa gió ào ào đập vào khung cửa sổ. Ngoài kia rất lạnh.

Còn tôi, vĩnh viễn chìm vào giấc ngủ trong một ngày xuân ấm áp.

Ngoại truyện

Mấy ngày Tiểu Bình xin nghỉ có việc, bà cụ mà cô phụ trách — Kỷ Thục Hoa — đã ra đi.

Tiểu Bình vừa trở lại chưa kịp đau buồn, thì nghe được một tin chấn động:

Cô có tên trong danh sách thừa kế tài sản của Kỷ Thục Hoa.

Những người điều dưỡng làm cùng ai nấy đều ghen tị: số con bé này đúng là tốt, không tốn công gì mà được chia 200 ngàn tệ, như trúng số độc đắc vậy.

Nhưng Tiểu Bình vẫn thấy buồn bã, trống trải.

Cô nghĩ, tại sao người tốt lại chẳng sống được lâu?

Ngày cô trở về, cũng đúng hôm Dư Quân Mai nhận được tin và đến lo hậu sự.

Kỷ Thục Hoa để lại cho Quân Mai 500.000 tệ.

Số tiền còn lại, một phần quyên góp cho tổ chức từ thiện, một phần gửi tặng một trại trẻ mồ côi.

Tiểu Bình bước đến bên Dư Quân Mai, thấy trong tay cô ấy cầm một xấp giấy tờ cùng vài tờ mỏng.

“Đây là di vật của dì Kỷ sao?”

Dư Quân Mai gật đầu.

Đó là bản cam kết hiến xác mà Kỷ Thục Hoa đã ký trước đó. Trong di thư, bà nhờ Quân Mai thay mình hoàn thành những thủ tục cuối cùng.

Bà viết:【Tôi không còn người thân nào trên đời này cả. Nếu cần người nhà ký tên, chị thử liên hệ Chu Hằng giúp tôi.】

Trong di thư còn viết đôi dòng tưởng nhớ cha mẹ, cùng những hồi ức đẹp thời thiếu nữ với Dư Quân Mai, nhưng hoàn toàn không nhắc đến Kỷ Dương.

Dư Quân Mai không kìm được tự hỏi: nếu Kỷ Dương biết Thục Hoa đã qua đời, liệu cậu ta có đau lòng không? Có hối hận không?

Là bạn thân lâu năm của Thục Hoa, Dư Quân Mai hiểu rõ hơn ai hết — vì Kỷ Dương, Thục Hoa đã hy sinh quá nhiều.

Sau khi ly hôn với Chu Hằng, từng có một người đàn ông ly dị theo đuổi Thục Hoa. Cả hai môn đăng hộ đối, cũng đã qua một lần đổ vỡ, có thể thấu hiểu nhau.

Nhưng người đàn ông đó không thích Kỷ Dương. Mấy lần nói nặng lời khiến cậu bé bật khóc.

Thục Hoa lập tức dứt khoát chia tay.

Chẳng bao lâu sau, lại có một chàng trai trẻ rất ưu tú theo đuổi Thục Hoa. Bất chấp sự phản đối của gia đình, anh ta vẫn kiên quyết muốn cưới cô, còn hứa sẽ đối xử với Kỷ Dương như con ruột.

Thế nhưng, sau bài học từ mối quan hệ trước, Thục Hoa vẫn lựa chọn từ bỏ mối nhân duyên tốt đẹp đó.

Dư Quân Mai tuy luôn ủng hộ bạn mình vô điều kiện, nhưng trong lòng thật ra cũng không hiểu nổi — vì sao Thục Hoa lại có thể hết lòng vì một đứa trẻ không cùng huyết thống như thế?

Và rồi, trong bức di thư ấy, Dư Quân Mai đã tìm thấy câu trả lời.

Câu trả lời… chính là Thục Hoa.

Thục Hoa cũng từng bị bỏ rơi.

Năm ba tuổi, cô được một cặp vợ chồng nhận nuôi. Nhưng chỉ hai năm sau, gia đình ấy sinh đôi một trai một gái, kinh tế càng thêm khó khăn.

Dù mới năm tuổi, Thục Hoa đã trưởng thành hơn bạn bè cùng trang lứa. Cô chủ động đề nghị cha mẹ nuôi đưa mình trở lại trại trẻ mồ côi.

Vậy là cô lại lặng lẽ sống thêm một năm ở đó, cho đến khi được cha mẹ sau này nhận về nuôi dưỡng.

Chính vì từng dầm mưa, nên khi gặp được một đứa trẻ giống mình ngày xưa, cô đã dốc hết sức lực để che chở cho nó dưới mái hiên của mình.

Chính vì từng được người khác đối đãi bằng lòng tốt, nên đến tận cuối đời, cô vẫn mong muốn để lại chút hơi ấm sau cùng.

Trong đầu Dư Quân Mai, bỗng hiện lên một câu nói:

“Một đời sống trọn, chân thành và thiện lương.”

HẾT