- Trang chủ
- Chẳng Hay Đã Yêu Đến Thế
- CHƯƠNG 6
CHƯƠNG 6
Truyện: Chẳng Hay Đã Yêu Đến Thế
Tác giả: Thu điếu ngư
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
“Đúng thế, cô ta chỉ là một bình hoa di động thôi mà, có tài cán gì đâu. Vẫn là tổng giám đốc Chu công tâm, biết phân rõ đúng sai!”
“Chỉ có đại tiểu thư Lộc mới là người có thực lực thật sự!…”
Lộc Lê nhìn sang Lộc Chiêu Ninh, trong mắt là sự đắc ý và khiêu khích rõ ràng.
“Xin mời mọi người tiếp tục theo dõi màn hình lớn…”
Nhưng lời còn chưa dứt, Lộc Chiêu Ninh đã đột ngột đứng dậy, sải bước đi đến trước mặt Lộc Lê.
Giữa ánh mắt khó hiểu của mọi người, cô lạnh lùng cong môi cười—
Rồi trực tiếp cầm ly nước bên cạnh, đập mạnh lên máy tính của Lộc Lê!
“Rầm!” —
Âm thanh ấy khiến cả hội trường chấn động, mọi người đều giật mình hoảng hốt.
Lộc Lê sợ hãi hét lên, nhào vào lòng Chu Dự Thần: “Dự Thần, em sợ…”
Chu Dự Thần lập tức ôm lấy cô ta dỗ dành, ánh mắt nhìn về phía Lộc Chiêu Ninh lập tức lạnh băng:
“Lộc Chiêu Ninh, tôi đã nói để A Lê tiếp tục trình bày. Em còn ngang ngược nữa, đừng trách tôi không khách sáo.”
Lộc Chiêu Ninh cảm nhận được sự lạnh lẽo và cảnh cáo trong ánh mắt anh.
Anh rất ít khi gọi cô bằng tên đầy đủ—chứng tỏ lần này, anh thực sự đã nổi giận.
Nhưng Lộc Chiêu Ninh chỉ bật cười lạnh, nhìn về phía Lộc Lê đang giả vờ yếu đuối:
“Cô nói kế hoạch này là do cô làm đúng không? Không có máy tính thì vẫn phải nói được nội dung chứ?”
Lộc Lê ánh mắt lóe lên vẻ chột dạ, liền kéo nhẹ tay áo Chu Dự Thần: “Kế hoạch này dài quá, em thật sự… không nhớ rõ lắm…”
“Phần một—là bản tổng kết đơn hàng quý này tại thị trường Bắc Mỹ và Đông Nam Á…”
Lộc Chiêu Ninh trực tiếp cất lời, không cho cô ta cơ hội mở miệng.
Gương mặt mọi người trong phòng họp lập tức biến sắc, vội vàng mở lại tài liệu kế hoạch.
“Phần hai—là phân tích chi tiết tình hình tài chính của công ty mục tiêu cần mua lại…”
Tiếng lật giấy sột soạt vang lên khắp nơi, xen lẫn với giọng nói rõ ràng rành mạch của Lộc Chiêu Ninh.
“Tài sản lưu động: 11 tỷ 9 trăm 53 triệu, Nợ ngắn hạn: 4 tỷ 9 trăm 98 triệu, => Hệ số thanh toán ngắn hạn đạt 239,15562%, Vì vậy, hoàn toàn đạt điều kiện để tiến hành mua lại.”
Lời vừa dứt—cả phòng họp lặng ngắt như tờ.
Tất cả các chi tiết, thậm chí từng con số—đều trùng khớp hoàn toàn với tài liệu trình chiếu!
Ngay cả những người lúc đầu chê bai Lộc Chiêu Ninh, giờ cũng nhìn cô bằng ánh mắt đầy nể phục.
Còn Lộc Lê—sắc mặt ngày càng khó coi!
“Vậy nên,” Lộc Chiêu Ninh quay sang nhìn thẳng cô ta, “Kế hoạch này rốt cuộc là của ai—mọi người chắc đã rõ rồi chứ?”
“Còn cô—kẻ ăn cắp kế hoạch của tôi—còn nợ tất cả mọi người ở đây một lời giải thích.”
Sắc mặt Lộc Lê trắng bệch như tờ giấy, loạng choạng lùi lại một bước.
Nhưng ngay giây sau, Chu Dự Thần đã đứng bật dậy, đỡ lấy cô ta, đồng thời quay sang Lộc Chiêu Ninh, lạnh giọng: “Lộc Chiêu Ninh, em hành động quá khích, gây rối cuộc họp. Bảo vệ—mời cô ấy ra ngoài!”
“Anh nói gì cơ?!”
Lộc Chiêu Ninh cứng người, móng tay bấm sâu vào da thịt, hoàn toàn không thể tin nổi:
“Tôi đang bảo vệ quyền lợi của mình, vì sao lại bị đuổi?! Người nên đi là cô ta mới đúng!…”
“Lôi ra ngoài!” Chu Dự Thần nghiêm giọng cắt lời cô.
“Nhị tiểu thư, xin lỗi vậy.”
Bảo vệ không nói hai lời, lập tức tiến lên, túm lấy Lộc Chiêu Ninh.
“Buông ra!”
Lộc Chiêu Ninh vùng vẫy, đôi mắt đỏ hoe, trừng trừng nhìn Chu Dự Thần: “Chu Dự Thần, anh đúng là chẳng phân biệt nổi trắng đen!”
Nhưng Chu Dự Thần chỉ một mực bảo vệ Lộc Lê, từ đầu đến cuối không hề cho cô lấy một ánh mắt—lạnh lùng như một tảng băng cứng ngắc.
Ánh mắt khiêu khích của Lộc Lê nhìn sang, giống như một lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào tim cô!
“Hah…”
Lộc Chiêu Ninh bật cười, mà càng cười, khóe mắt lại càng đỏ.
“Buông ra! Tôi tự đi được!”
Vì bị kéo lê vừa rồi, cổ chân cô đã trẹo, cơn đau nhói khiến cô nhíu chặt mày.
Nhưng cô vẫn nghiến răng, giữ thẳng lưng, từng bước từng bước rời khỏi phòng họp.
Rời đi, cô đi thẳng đến văn phòng của Chu Dự Thần. Không nói một lời, trực tiếp cầm gậy golf, đập mạnh xuống chiếc bàn làm việc đặt riêng cho anh!
Khi Chu Dự Thần kết thúc cuộc họp trở lại, trước mắt anh là cả văn phòng đã thành một mớ hỗn độn, không còn chỗ đặt chân.
Lộc Chiêu Ninh ngồi trên chiếc sofa duy nhất còn nguyên vẹn, sắc mặt không biểu cảm.
Chu Dự Thần khẽ nhíu mày, cuối cùng trầm giọng mở miệng: “Đập nát văn phòng rồi, đại tiểu thư hả giận chưa?”
Lộc Chiêu Ninh ngẩng lên, lạnh lùng cười khẩy: “Thế nào? Không đi dỗ cái con ăn cắp kế hoạch mà anh luôn nhớ thương kia à?”
“A Lê là chị ruột em, sao em phải nói khó nghe vậy?”
Chu Dự Thần giọng bất mãn, “Cho dù em muốn đòi lại quyền lợi, cũng không cần làm mọi chuyện mất hết thể diện, khiến chị em mình không còn chỗ đứng.”
“Lộc Chiêu Ninh, em là người trưởng thành rồi, nên học cách kiềm chế tính khí của mình.”
Lộc Chiêu Ninh bật cười chua chát.
Hóa ra trước kia cô mù mắt đến mức nào mới có thể thích một kẻ thiên vị mù quáng, không có chút nguyên tắc nào như anh?