- Trang chủ
- Chẳng Hay Đã Yêu Đến Thế
- CHƯƠNG 21
CHƯƠNG 21
Truyện: Chẳng Hay Đã Yêu Đến Thế
Tác giả: Thu điếu ngư
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Khóe môi Lộc Chiêu Ninh nhếch lên một nụ cười mỉa mai.
Nhưng cô sẽ không để mình bị nhốt mãi.
Vì cô không phải là tài sản riêng của anh. Cô chỉ thuộc về chính bản thân mình!
Buổi chiều hôm đó, khi Chu Dự Thần đang họp trong trụ sở tập đoàn Chu Sinh.
Một cuộc điện thoại từ biệt thự vang lên.
“Không ổn rồi, Chu tổng! Phu nhân… phu nhân đã chạy trốn rồi!”
Hoàng hôn rực đỏ, cả bầu trời như bốc cháy.
Lộc Chiêu Ninh chạy dọc con đường sau núi, tà váy dài bị gai móc rách. Cô dứt khoát giật váy ra, sải bước lao về phía trước không chút do dự.
Phía sau là đám vệ sĩ đang rượt đuổi. Phía trước — một chiếc trực thăng đang chờ cô.
“A Ninh!”
Kỷ Duật Dã đứng vẫy tay với cô.
Gió từ cánh quạt trực thăng thổi bay tà váy của cô, phấp phới trong gió hoàng hôn.
Lộc Chiêu Ninh khẽ cong môi, chạy về phía trực thăng, Kỷ Duật Dã cũng lập tức chạy tới đón cô.
Nhưng đúng lúc đó — một chiếc xe địa hình phanh gấp dừng lại ngay giữa hai người, chặn ngang đường cô.
Chu Dự Thần bước xuống xe, sắc mặt u ám, giọng nói lạnh lùng:“Ninh Ninh, em vẫn bướng bỉnh như vậy.”
Anh cứ ngỡ mấy ngày qua cô không còn chống đối, đã chịu khuất phục, muốn sống yên ổn bên anh.
Không ngờ tất cả chỉ là kế hoãn binh, cô thậm chí còn thắt ga trải giường làm dây, từ cửa sổ tầng 4 trèo xuống bỏ trốn.
“Theo anh về.”
Anh tiến lên.
Lộc Chiêu Ninh bất ngờ lùi lại một bước:
“Anh nằm mơ đi!”
Cô tuyệt đối sẽ không quay về với anh nữa!
Nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của cô, Chu Dự Thần siết chặt nắm tay, cười giận dữ:
“Không do em quyết định!”
Anh vươn tay muốn tóm lấy cổ tay cô.
“Buông ra!”
Lộc Chiêu Ninh vùng vẫy.
Pằng! Một tiếng súng đột ngột vang lên.
Cô sững người.
Chu Dự Thần cũng sầm mặt lại khi nhìn thấy một nhóm người khác xuất hiện — là tàn dư phản loạn của nhà họ Chu!
“Bảo vệ phu nhân!”
Anh lập tức ra lệnh. Đám vệ sĩ rút súng, hai bên giằng co hỗn loạn.
Trong lúc hỗn chiến, Lộc Chiêu Ninh chạy về phía Kỷ Duật Dã.
Nhưng…
Chấm đỏ của kính ngắm súng đã khóa chặt vào người cô.
PẰNG!
“Ninh Ninh!……”
“A Ninh!—”
Cơn đau đớn dự đoán không ập đến. Bởi vì Kỷ Duật Dã đã chắn trước mặt cô, ôm lấy cô vào lòng.
Cùng lúc đó, vệ sĩ nhà họ Kỷ cũng kịp thời đến, dựng thành một bức tường người che chắn cho họ.
Đồng tử Lộc Chiêu Ninh co lại, khi nhìn thấy bờ vai Kỷ Duật Dã nhuộm đầy máu, giọng cô run rẩy:
“Duẫn… Duật Dã…”
“Anh không sao, A Ninh đừng khóc…”
“Sao lại không sao được?!”
Cô chạm vào vết máu trên người anh, nức nở không ngừng:
“Anh chảy nhiều máu lắm…!”
“Thật sự không sao mà,” Kỷ Duật Dã nắm chặt tay cô, dịu dàng an ủi, “Viên đạn chỉ sượt qua vai anh thôi.”
Lộc Chiêu Ninh sững lại, thấy vết thương không nghiêm trọng, lúc này mới ngừng khóc:
“Anh làm em sợ chết khiếp!…”
Kỷ Duật Dã ôm chặt cô vào lòng:
“Đừng sợ, đừng sợ, A Ninh, anh đưa em rời khỏi đây.”
Cô khẽ gật đầu, hai người dìu nhau lên trực thăng.
Ở phía xa, Chu Dự Thần ôm lấy vết thương ở ngực — viên đạn xuyên qua phổi, máu tuôn xối xả.
Nhìn theo bóng lưng của Lộc Chiêu Ninh càng lúc càng xa, khóe môi anh nhếch lên một nụ cười đầy cay đắng, rồi ngã gục xuống.
Chu Dự Thần tỉnh lại trong căn phòng trống vắng.
Trợ lý đứng bên giường, giọng nghẹn ngào:
“Chu tiên sinh, viên đạn xuyên qua phổi, suýt chút nữa là không cứu được ngài…”
“Lúc đó rõ ràng ngài có thể trốn vào xe, sao lại chạy ra chắn đạn cho thằng nhóc đó?”
Chu Dự Thần chỉ khẽ cong môi.
Bởi vì… khi ấy Kỷ Duật Dã đang ôm lấy Ninh Ninh của anh.
Và khi Lộc Chiêu Ninh khóc nức nở trong lòng người khác, anh mới hiểu cái gì gọi là đau đến chết lặng.
Chính sự tự cho là đúng của anh… Đã khiến anh mất đi Ninh Ninh mãi mãi.