Chu Dự Thần quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng vẫn rực rỡ như mọi ngày.
Tựa như một buổi chiều nào đó, anh ngồi trên sofa xem tài liệu, Lộc Chiêu Ninh cầm quyển sách tung tăng chạy tới, ngồi xuống bên cạnh anh, mắt cong cong như trăng non.
“Anh cứ làm việc đi, em ngồi đây với anh một lát.”
Gió nhẹ thổi bay mái tóc cô, quấn quanh ngón tay anh, cũng lặng lẽ quấn lấy trái tim anh.
“Chu tiên sinh, người giúp việc vừa đưa đến cái hộp quà này, là cái mà cô Lộc đã ném đi trước đó.”
Chu Dự Thần mở hộp ra.
Bên trong là một hộp nhung đen, đựng một chiếc nhẫn nam. Ngoài ra còn có một bức thư màu hồng.
Trên thư là những dòng chữ nhỏ nhắn kín đặc, nhưng anh chỉ nhìn thoáng qua đã thấy được dòng này—
“Chu Dự Thần, em thích anh! Rất rất thích!”
Tách. Một giọt nước rơi xuống tờ giấy, làm nhòe đi nét chữ viết bằng bút máy.
Lúc ấy Chu Dự Thần mới nhận ra — anh đang khóc.
Anh nhắm mắt lại, mặc nước mắt tràn khắp khuôn mặt.
Thì ra…
Bỏ lỡ một lần, Là mãi mãi đánh mất tình yêu.
Dù anh có dốc hết tất cả — Cũng không thể tìm lại được nữa.
Nửa năm sau.
Trong nửa năm ấy, Lộc Chiêu Ninh và Kỷ Duật Dã cùng nhau ngồi khinh khí cầu ở Thổ Nhĩ Kỳ.
Cùng tản bộ bên bờ biển Aegean.
Cũng từng nắm tay nhau băng qua cánh đồng oải hương ở miền Nam nước Pháp, hôn nhau giữa sắc tím lãng mạn.
Và… Khi họ đang đuổi theo cực quang ở Na Uy—
“A Ninh…”
Bầu trời đêm phủ đầy những dải lụa xanh tím đan xen bay lượn.
Kỷ Duật Dã quỳ một gối xuống trước mặt cô.
Hơi thở Lộc Chiêu Ninh trở nên nhẹ bẫng, cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Khoảnh khắc ấy, ánh cực quang phản chiếu trong mắt anh, khiến đôi mắt ấy lấp lánh như bảo thạch.
Ngay khi anh định đọc lời cầu hôn đã chuẩn bị từ lâu, Lộc Chiêu Ninh đưa tay ra:
“Đeo vào cho em.”
Cô không cần lời hoa mỹ. Vì hành động mới là thứ chứng minh tất cả.
Và người đàn ông phóng khoáng, nhiệt huyết này, đã dùng hành động — hết lần này đến lần khác, đi sâu vào trái tim cô.
Nên, cô đã có câu trả lời chắc chắn.
Kỷ Duật Dã sững lại một chút, bàn tay run lên, nhưng vẫn trịnh trọng và thành kính đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô.
“Anh yêu em, A Ninh.”
“Em cũng yêu anh, Duật Dã.”
Bầu trời rực sáng ánh cực quang, như đang chúc mừng cho tình yêu của họ.
Lộc Chiêu Ninh nhón chân lên, hôn người đàn ông sẽ cùng cô đi đến hết cuộc đời.
Phía sau họ, tia cực quang cuối cùng tan biến nơi chân trời.
Bình minh lặng lẽ đến.
Và họ, sẽ cùng nhau bước qua mọi hoàng hôn và bình minh còn lại.
[TOÀN VĂN HOÀN]