“Biến!” Lộc Chiêu Ninh chụp lấy gối ném thẳng vào anh.
Nhưng cô xưa nay không thích mang ơn ai nên hừ nhẹ rồi hỏi:
“Diễn gì, nói rõ đi!”
“Giả làm bạn gái tôi.”
“Kỷ Duật Dã! Anh còn dám nói mình không suy nghĩ bậy bạ à!” Lộc Chiêu Ninh tức tối giơ tay định tát tiếp thì bị anh nắm lấy cổ tay.
“Tiểu thư của tôi, cô bình tĩnh chút, nghe tôi nói hết đã, được không?” Kỷ Duật Dã dịu giọng dỗ dành.
Lộc Chiêu Ninh mới chịu buông tay, vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm vào anh:
“Nói rõ.”
“Chuyện là thế này.”
Kỷ Duật Dã thở dài: “Tôi vốn đang chạy trốn khỏi một cuộc hôn nhân sắp đặt, ai ngờ giữa đường lại gặp cô. Vì cứu cô, tôi đành bỏ lỡ cơ hội bỏ trốn đó.”
Lộc Chiêu Ninh nhíu mày.
Cô nhớ lại lúc mình ngất xỉu, quả thật có nghe thấy anh đang nói chuyện bỏ trốn.
Chính anh đưa cô vào bệnh viện, còn sắp xếp cho cô môi trường điều trị tốt nhất.
“Vậy nên, anh muốn tôi giả làm bạn gái anh để giúp anh hủy bỏ hôn sự đó?”
“Chính xác!”
Kỷ Duật Dã búng tay một cái, chắp tay cầu khẩn: “Tiểu thư Lộc, giúp tôi đi mà~”
Lộc Chiêu Ninh do dự vài giây, nhìn vào ánh mắt chân thành của anh, cuối cùng gật đầu:
“Một tháng. Sau khi trả hết món nợ ân tình này, chúng ta không ai nợ ai nữa.”
Và thế là, cô trở thành “bạn gái hợp đồng” của Kỷ Duật Dã trong vòng một tháng.
Trong một tháng đó, họ cùng nhau tham dự đủ loại sự kiện, ăn ý phối hợp như thật.
Nhưng Kỷ Duật Dã lại khác xa với tưởng tượng của cô.
Anh nghĩ mọi cách để chọc cô cười, dẫn cô làm mọi điều cô muốn.
Lái mui trần đưa cô ra biển hóng gió.Băng qua núi rừng cùng cô đuổi theo hoàng hôn.
Kể cho cô nghe chuyện về từng chòm sao trên trời.
Anh giống như một ngọn lửa đang rực cháy, sưởi ấm trái tim cô, khiến cô lần đầu sau bao lâu lại nở nụ cười rạng rỡ.
Ngay cả lúc tháp rượu champagne bất ngờ đổ xuống trong một bữa tiệc, anh cũng là người đầu tiên lao đến che chở cho cô vào lòng.
Rõ ràng chính lưng anh ta bị mảnh kính đâm rách, máu chảy đầm đìa, vậy mà vẫn quan tâm hỏi cô có bị thương không.
Vì thế, cô đã hoàn toàn giúp anh giải quyết rắc rối mang tên “vị hôn thê” kia.
Còn về phương pháp thì…
Lộc Chiêu Ninh nhớ lại cảnh đối phương vừa khóc vừa tát Kỷ Duật Dã một cái đau điếng, còn mắng anh ta là đồ khốn, cô chột dạ đưa tay gãi mũi.
Giờ nhìn Kỷ Duật Dã bình thản đút thức ăn cho cô, cô lẩm bẩm một câu:
“Không phải là bỏ thuốc trong này đấy chứ…”
“Em nói gì cơ?” Kỷ Duật Dã nghiêng đầu hỏi.
“Không có gì.” Lộc Chiêu Ninh lắc đầu.
Khi cắn một miếng thịt, cô bị nóng đến mức nhăn cả mặt lại.
“Nóng à?”
Kỷ Duật Dã không nghĩ ngợi, đưa tay ra trước miệng cô: “Nhả ra đi, anh đỡ.”
Lộc Chiêu Ninh sững người, trân trân nhìn bàn tay có các đốt ngón rõ ràng của anh, đầu ngón tay hơi cong lại.
“Ngây ra làm gì nữa? Nhả ra đi.” Kỷ Duật Dã lo lắng thúc giục.
Khoảnh khắc đó, ánh mắt hai người giao nhau, trái tim Lộc Chiêu Ninh đập loạn xạ.
Cuối cùng, cô mím môi nuốt miếng thịt xuống, cố trấn định lại tâm trạng rối bời của mình.
“Không nóng nữa rồi?” Kỷ Duật Dã nhanh tay rót cho cô một ly nước hoa quả.
Lộc Chiêu Ninh lặng lẽ uống, tâm trạng phức tạp.
Không hiểu sao, khi Kỷ Duật Dã không hề do dự đưa tay ra vì cô, tim cô lại đập thình thịch như thế.
Cảm giác này thật kỳ lạ…
“Kỷ Duật Dã.”
“A Ninh.”
Cả hai đồng thanh gọi tên nhau, rồi cùng khựng lại.
Lộc Chiêu Ninh ngẩn ra:
“Sao vậy?”
Sắc mặt Kỷ Duật Dã cũng có phần lúng túng:
“Ngày mai là ngày cuối cùng của hợp đồng rồi. Tối nay, em đến địa chỉ này, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Ừ… được.” Lộc Chiêu Ninh nuốt nước bọt, khẽ gật đầu.
Suốt cả buổi chiều hôm đó, cô cứ ngẩn ngơ.
Đến gần chiều tối, cô liền đi trang điểm nhẹ, thay chiếc váy mới mua.
Không hiểu sao, tâm trạng cô vừa háo hức vừa hồi hộp, thậm chí còn… có chút mong đợi.
Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, cô liền bị một lực mạnh giữ chặt cổ tay, đè cô áp sát vào tường.
“Ninh Ninh…”
Giọng nói quen thuộc vang lên ngay trước mặt cô.